Giang Hồ Kỳ Tình Lục – Chương 68. Quỹ Giáo Hắc Vô Thường
Dương Thông tiếp nhiệm chức bang chủ rồi, đám đệ tử Cái Bang bèn lục tục kéo về lại phân đà của mình, còn sáu phân đà chủ và một số đường chủ thì ở lại, mọi người đem Tang Thiên Ác giải về tổng đà Cái Bang, Ngô trưởng lão phái bọn Liễu Thiết Sinh canh gác bên ngoài phòng hờ kẻ địch lại cứu người, Dương Thông và bốn đại trưởng lão bèn bắt đầu công việc thẩm vấn Hắc Vô Thường, Ngô trưởng lãO vốn nghi ngờ cái chết của Đoàn Nhị có liên quan đến Hắc Vô thường này, lão bước lại giải thụy huyệt cho lão. Hắc Vô Thường tỉnh lại thấy mình tay chân bị bó cũng không hề sợ hãi, lạnh lùng giương mắt nhìn mọi người, Ngô Trưởng lão hỏi:
– Hắc Vô Thường, tại sao ngươi cải trang hỗn nhập vào Cái Bang của chúng ta làm gì ? Lão bang chủ của chúng ta có phải bị ngươi giết không ? Mau mau nói thực ra!
Tang Thiên Nhạt cười nhạt lên một tiếng nói:
– Ta đang tính giết cái lão Đoàn Nhị không ra gì đó, chỉ tiếc là bị bọn Trung Thánh Môn hạ thủ trước rồi.
DưƠng Thông đá vào mông đít lão một cái mắng lên:
– Không cho ngươi nói nhục đến sư phụ ta!
Tang Thiên Ác chỉ cười nhạt không sợ hãi gì, làm như lão không hề biết đau đớn là gì. Bọn Ngô trưởng lãO và Giản trưởng lão thì giật nãy mình lên, Giản trưởng lão hỏi:
– Sao ngươi biết lão bang chủ chúng ta bị Trung Thánh Môn hại ? Xem ra ngươi là một trong những hung thủ phải không ?
Tang Thiên Ác cười lạnh nói:
– Lão phu là người trong Trung Thánh Môn làm sao lại không biết ? Không những lão phu là người trong Trung Thánh Môn, ngay cả trong Cái Bang các ngươi cũNg không thiếu người gia nhập Trung Thánh Môn, các ngưƠi liệu mà buông lão phu ra, nếu không cứ xem Đoàn Nhị là cái gương trước mắt đó.
Lỗ trưởng lão thò gậy ra điểm vào Thông Cốc huyệt của lão, miệng mắng lên:
– Chúng ta đang tính đi tìm bọn Trung Thánh Môn các ngươi đòi nợ! Lão phu giết ngươi trước rồi xem bọn Trung Thánh Môn làm gì được lão phu?
Tang Thiên Ác nằm trơ ra làm như chẳng có chút gì cảm giác đau đớn, lão cười nhạt không ngớt nói:
– Lão phu không lẽ còn sợ chết sao ?
Ngô trưởng lão thì đang nghĩ một cách khác, lão thầm nghĩ:
– Hắc Vô Thường đã hỗn nhập trong Cái Bang, chắc chắn là còn có đồng bọn của lão nữa.
Ngô trưởng lão cười nói:
– Cái Bang chúng ta có tới cả vạn người, không lẽ còn sợ Trung Thánh Môn các ngươi sao ? Ngươi cũng khỏi cần đem Trung Thánh Môn ra dọa chúng ta, như nếu các ngươi có ngon lành, tại sao lại dấu đầu dấu đuôi không dám chường mặt ra ngoài ? Ta chẳng tin Trung Thánh Môn các ngươi có ba đầu sáu tay gì.
Bành trưởng lão hội ý cũng cười nói:
– Tang Thiên Ác, ngươi chỉ dọa được con nít lên ba là giỏi, Trung Thánh Môn có nhân vật trọng yếu như ngươi chúng ta còn bắt được dễ dàng, ngươi đừng nói dóc với chúng ta, ta xem tốt nhất là ngươi thành thực trả lời câu hỏi của chúng ta cho xong khỏi bị ăn đòn mềm xương.
Hắc Vô Thường cười nhạt đáp:
– Lão phu ở trong Trung Thánh Môn chỉ là một tên vô danh tiểu tốt, sớm muộn gì rồi sẽ có người lại tìm các ngươi đòi nợ.
Giản trưởng lão biết Hắc Vô Thường không không chẳng thèm mở miệng ra nói gì thêm, lão thình lình sực nhớ ra khối thiết bài ở trong người, bèn móc ra dứ trước mắt Hắc Vô Thường một cái nói:
– Tang Thiên Ác, ngươi nhìn xem đây là thứ gì ? Ngươi không nói chúng ta cũng biết bí mật của Trung Thánh Môn, chúng ta chỉ là cho ngươi một cơ hội xem ngươi có nói thật hay không thôi.
Tang Thiên Ác thấy khối thiết bài lập tức biến đổi nét mặt, Lỗ trưởng lão thấy Giản trưởng lão lòi miếng thiết bài ra bèn sực nhớ ra lập tức đưa tay lại sục vào người Tang Thiên Ác, quả nhiên lấy ra một miếng thiết bào tương tựa với miếng thiết bài trong tay Giản trưởng lão, trên mặt bài là một vòng tròn đỏ hồng, trong vòng tròn có hai thanh trường kiếm giao chéo nhau và một ngọn lữa, chỉ khác nhau là miếng thiết bài của Tang Thiên Ác làm bằng bạc. Giản trưởng lão cười nói:
– Tang Thiên Ác, giáo chủ các ngươi kêu là thánh chúa, phía dưới là bốn đại môn chủ, dưới môn chủ có kim bài sứ giả, ngân bài sứ giả,đồng bài sứ giả và thiết bài sứ giả, chia ra cai quản giáo chúng lớn nhỏ phía dưới, đúng không ? Ngươi có ngân bài trong người địa vị cũng không nhỏ trong thánh giáo đấy mà!
Giản trưởng lão thấy mặt mày lão xám xịt như tro tàn, biết là lão đã bị mình nói cho cứng miệng, Dương Thông cũng cười nói:
– Hắc Vô Thường, thực ra chúng ta đã sớm đem đệ tử Cái Bang phục sẵn trong Trung Thánh Môn, không những thế địa vị cũng không thấp hèn gì, Lỗ trưởng lão, ông cũng đem miếng lệnh bài của ông ra cho hắn xem đi.
Lỗ trưởng lãO nghe nói bèn hiểu ngay dụng ý của y, móc trong người ra miếng thiết bài dư dư trước mặt Tang Thiên Ác nói:
– Tang Thiên Ác, ngươi xem cho rõ ràng đấy, có phải lệnh bài trong Trung Thánh Môn các ngươi không ? Thật vậy, chúng ta đã phục sẵn không ít mấy tên đệ tử Cái Bang, ngươi không nói chúng ta cũNg đã biết quá rồi.
Lỗ trưởng lão miếng thiết bài đó cũng là Đoàn Nhị giao cho, lúc đó ở Hoành Sơn cướp được ba miếng thiết bài, Đoàn Nhị, Lỗ trưởng lão, Giản trưởng lão mỗi người giữ một miếng, chia nhau đi bốn phía truy lùng tin tức bọn Trung Thánh Môn.
DưƠng Thông cười nói:
– Hắc Vô Thường, ngươi cũNg là nhân vật có tên có tuổi trong giang hồ, sao lại để cho người ta xỏ mũi dắt qua dắt lại vậy ? Ngươi không mau mau trả lời câu hỏi của chúng ta, hãy thử nếm mùi Phân Cân Thác Cốt xem ra sao.
Tang Thiên Ác nghe nói, thở ra một hơi dài đáp:
– Các ngươi đã biết hết mọi chuyện, xem ra lão phu cũNg chẳng cần phải dấu diếm điều gì, trước sau cũNg một đường chết.
Dương Thông nói:
– Ngươi chỉ cần đáp ứng lời yêu cầu của chúng ta, chúng ta cũNg không làm khó dễ gì ngươi.
Tang Thiên Ác nhìn tới Dương Thông nói:
– Các hạ tuổi tác xem ra còn nhỏ, vũ công lại tinh thâm đến thế, lãO phu thua mà khẩu phục tâm phục, lão phu bình sinh chưa từng thấy ai nhỏ tuổi như các hạ mà vũ công đã đến mức cao cường như vậy, được! Cứ hỏi đi! Lão phu mà biết sẽ nói cho các ngươi nghe, chỉ cầu các ngươi cho chết sảng khoái là được rồi!
Dương Thông thấy lão đã mềm nhũn ra như vậy bèn hướng về Ngô trưởng lão nói:
– Long đầu trưởng lão, phiền ông đem Liễu đà chủ vào đây dùm, tôi có chuyện muốn hỏi ông ấy.
Ngô trưởng lão nghe vậy bèn ra ngoài tìm Liễu Thiết Sinh, Dương Thông lại quay qua Giản trưởng lão nói:
– Giản trưởng lão, phiền ông đặt cho lão ta ngồi xuống ghế.
Giản trưởng lãO bèn giải một hai chỗ huyệt đạo trên người cho Hắc Vô Thường rồi đở lão ngồi xuống một cái ghế.
Dương Thông lại quay qua Bành trưởng lão nói:
– Bành trưởng lão, phiền ông kêu người đem cho lão ta một chén trà uống giải khát.
Bành trưởng lão cũNg đứng dậy ra ngoài lấy nước. Tang Thiên Ác thấy mấy vị đại trưởng lãO của Cái Bang đều nghe lời Dương Thông răm rắp lấy làm bội phục.
Dương Thông thấy lão bị mình nhiếp phục rồi bèn hỏi lão:
– Như vậy tức là Thanh Mộc đạo trưởng của phái Võ Đang cũng bị ngươi giết phải không ? Ta muốn biết ngươi phụng mệnh lệnh kẻ nào đi giết Vương lão tiêu đầu của Kim Đao tiêu cuộc ở Nam Dương cùng với Thanh Mộc đạo trưởng ở phái Võ Đang.
Tang Thiên Ác lắc đầu nói:
– Thanh Mộc lão đạo sĩ đó không phải ta giết, ta chỉ giết nguyên tiêu cuộc của lão Vương Cửu, các ngươi cũng đã biết rồi, thánh sứ của Trung Thánh Môn đều bao mặt, bọn họ không bao giờ đưa mặt thật ra cho ai xem, ta cũng chỉ biết hai người này ước chừng sáu mươi ngoài, xem thân thủ thì một người là cao chủ của Ưng Trảo Môn, còn người kia thì là cao thủ sử kiếm của Thái Cực Môn.
Ngô trưởng lão lại hỏi:
– Trừ ngươi ra còn có người nào tham gia chuyện giết chóc nhà Vương tiêu đầu ?
Tang Thiên Ác đáp:
– Trừ hai thánh sứ đó ra, chỉ có lão phu và hơn một trăm tên Quỹ giáo giáo đồ, hai thánh sứ đứng canh bên ngoài, phòng ngờ có kẻ trốn thoát ra được.
Liễu Thiết Sinh bấy giờ đã vào bèn hỏi:
– Tôn Đại Ngưu đâu mất rồi ? Ngươi hỗn nhập vào Cái Bang từ lúc nào ?
Tang Thiên Ác bấy giờ không còn đối với mọi người lộ vẻ gì địch ý,Liễu Thiết Sinh hỏi lão cũng trả lời:
– Tôn Đại Ngưu đã chết từ lâu, thi thể chôn phía dưới lò hương chỗ cái miếu nhỏ hắn trú ngụ, lão phu chỉ mới nửa tháng nay mới hỗn nhập vào Cái Bang thôi.
Dương Thông hỏi lão:
– Bọn chúng phái ngươi lại Cái Bang có mục đích gì ?
Tang Thiên Ác đáp:
– Là thiết kế đoạt chức vị bang chủ.
Giản trưởng lão hỏi:
– Ngươi gia nhập Trung Thánh Môn từ lúc nào ?
Tang Thiên Ác đáp:
– Năm năm trước đó.
Dương Thông suy nghĩ một lát lại hỏi:
– Ngươi tình nguyện gia nhập vào Trung Thánh Môn hay trúng phải chất độc của bọn họ bức bách phải vào ?
Tang Thiên Ác hướng về Dương Thông cười nói:
– Thật là xấu hỗ, lão phu chính là bị bức bách phải gia nhập vào Trung Thánh Môn, không biết người của bọn ngươi làm sao gia nhập được ?
Dương Thông cười đáp:
– Người của chúng tôi dĩ nhiên là tự nguyện gia nhập, thật không biết làm sao ngươi gia nhập vào tổ chức bọn họ ? Không biết có thể nói cho chúng tôi biết được không ?
Tang Thiên Ác thấy Cái Bang không có vẻ làm khó dễ bèn cũNg trở nên sảng khoái nói thẳng:
– Nói ra thật xấu hỗ, năm năm trước, lãO phu dưỡng thương đâu vào đó ở Tây Vực về bèn bí mật đem mấy tên đệ tử về lại Trung nguyên, chuẩn bị tìm đám người năm xưa lại vây công Địa Ngục Quỹ Bảo ở Âm Sơn trả thù, cũNg tính trùng tân lại Quỹ Giáo, chính đang lúc lão phu về lại Quỹ Bảo tra xét, thình lình có năm sáu tên bao mặt áo đen nhảy ra, hướng về lão phu tấn công, ai nấy vũ nghệ cao cường, lão phu đã nghĩ mình vũ nghệ cũng không kém ai nhưng lại chẳng phải là đối thủ bọn chúng, bị bọn chúng bắt giữ.
Tang Thiên Ác uống một ngụm trà rồi nói tiếp:
– Bọn chúng bức bách lão phu phải gia nhập Trung Thánh Môn, dĩ nhiên là lão phu không chịu, sau đó mỗi ngày bọn chúng ép lão phu uống một loại thuốc, rồi thình lình không cho uống nữa, lão phu bèn cảm thấy toàn thân ngứa ngáy không sao chịu được, có lúc khắp người như bị ngàn vạn con kiến cắn xé đau đớn không sao chịu được, đứng ngồi không vững tay chân run rẫy, chẳng biết sao cứ la rú om sòm hoặc tự dưng cười khan, bọn đó lại cho lão phu uống một thứ thuốc, thật là kỳ quái, uống vào ngọt ngào không bao lâu toàn thân thư thái khôn tả, làm như phiêu phiêu muốn thành tiên vậy ảo tưởng liên miên, không uống thuốc chất độc lại phát tác, khổ sở không sao được, lão phu chính mắt thấy có người mặt mày trắng bệch mửa xong mặt mày đen xì, cứ vậy mà la hét cười đùa cho đến khi chết, lão phu đành phải khuất phục gia nhập vào Trung Thánh Môn.
Giản trưởng lão và Dương Thông nhìn nhau một thoáng, biết lời lão nói không hề dối trá, tình cảnh cũng giống như Tào Hỗ của Yến Thanh Môn đã thuật lại, Dương Thông lại hỏi lão:
– Bọn họ giao cho ông nhiệm vụ làm gì ?
Tang Thiên Ác nói:
– Bọn chúng muốn lão phu trùng tân lại Quỹ Giáo, đây cũng chính là nguyện vọng lúc đầu của lão phu lúc trở về Trung nguyên, vì vậy mà lão phu cũng nguyện ý làm theo.
Ngô trưởng lão lại hỏi:
– Như vậy đệ tử Quỹ Giáo của ngươI được bao nhiêu người rồi ?
Tang Thiên Ác đắc ý trả lời:
– Đã có được sáu bảy trăm người rồi, vừa rồi bao nhiêu vụ cướp tiêu cuộc đều là do bản giáo gây ra đó.
Mọi người nghe nói trong lòng ngấm ngầm kinh hãi, không ngờ Quỹ Giáo lại quật khởi nhanh nhẹn thần tốc như vậy, nếu không phải lão nói ra, chẳng ai biết Quỹ Giáo đã có được một thế lực lớn lao trong một thời gian ngắn ngủi.
Ngô trưởng lão lại hỏi:
– Chất độc lợi hại trong người ngươi có biết là thứ gì không ? Không lẽ không có thuốc nào chữa được sao ?
Tang Thiên Ác lắc lắc đầu nói:
– Lão phu cũng đã bao nhiêu lần ngấm ngầm tìm danh y xem qua, nhưng chẳng ai nói được đó là chất độc gì, thuốc độc này cũng kỳ quái, bình thời chưa phát tác thì chẳng có dấu hiệu gì, phát tác ra khổ sở không chịu nổi, lão phu đã uống bao nhiêu thuốc giải nhưng chẳng có hiệu quả gì, lão phu cuối cùng đành phải chịu nghe theo mệnh lệnh của bọn chúng thôi.
Bành trưởng lão cười nhạo lão:
– Tang Thiên Ác, ngươi cũng là một nhân vật thành danh trong giang hồ, sao lại chịu đi cam tâm nghe theo người khác sai khiến ?
Tang Thiên Ác trợn lòng trắng mắt lên nhìn lão nói:
– Lão phu bình sinh tuy giết người vô số, nhưng thân xác cũng chỉ là bình thường, sao không sợ chết được ?
Dương Thông cười nói đở cho lão:
– Con kiến còn muốn sống huống chi người ? Đây cũng chỉ là thường lý, có điều chất độc trên người ông là phát tác mỗi nửa tháng hay là một tháng ?
Tang Thiên Ác nói:
– Bây giờ thì phát tác mỗi tháng một lần, được cái là bọn chúng chuẩn bị thuốc giải đâu vào đó đúng lúc.
Lỗ trưởng lão lại hỏi lão:
– Trừ ngươi ra còn ai khác hỗn nhập vào Cái Bang chúng ta ?
Tang Thiên Ác cười đáp:
– Chuyện đó lão phu không thể nói được!
Lỗ trưởng lão hăm dọa:
– Ngươi không nói đừng trách chúng ta tra tấn ngươi.
Tang Thiên Ác cười ruồi nói:
– Lão phu cắn lưỡi là chết thôi, các ngươi làm sao hành hạ gì được lão phu ?
Mọi người biết lão nói đó là sự thật, Lỗ trưởng lão nói:
– Chỉ sợ ngươi không có nổi can đảm thôi!
Mọi người biết Tang Thiên Ác hỗn nhập vào Cái Bang nhất định là có đồng bọn, ai nấy đều bắt đầu khẩn trương lên.
Dương Thông nghe lão nói vậy trong bụng đã có chủ ý, y bèn cười nói:
– Ông thà chết cũng không chịu bán đứng bạn bè, cũng là một tay hão hán, chúng tôi cũng không làm khó dễ gì ông, có điều chúng tôi từ từ cũNg sẽ tra hết ra, người ta nói ‘làm chuyện bất nghĩa sẽ tự táng mạng’ chỉ tiếc ông một thân vũ công cao cường như vậy lại đi làm tôi mọi giết người cho người ta, hôm nay Cái Bang chúng tôi thả ông ra, sau này sớm muộn gì ông cũng lọt vào tay một môn phái khác, chỉ sợ khó thoát khỏi tai ách, cho dù ông không bị vậy, ngày nào đó ông làm không xong nhiệm vụ Trung Thánh Môn giao cho ông, ông cũng sẽ bị chất độc phát tác mà chết, không lẽ ông chịu cứ thế mà xong một đời sao ?
Tang Thiên Ác nghe Dương Thông nói cho một hồi bất giác thở ra một hơi nói:
– Như nếu không nghe theo mệnh lệnh bọn chúng, năm năm trước đã chết mất xác còn đâu, bây giờ lọt vào tay các ngươi, muốn giết cứ giết, cũng chẳng có gì để mà nói.
Dương Thông mỉm cười nói:
– Như nếu tại hạ có thể giải được chất độc trên người ông, thì ý ông như thế nào ?
Tang Thiên Ác nghe nói giật nãy mình nói:
– Ngươi cũng đừng đem lời bịa đặt ra dụ dỗ ta, thứ độc này ta đã tìm không biết bao nhiêu danh y mà không có thuốc chữa, làm sao ngươi biết mà giải.
Dương Thông cười nói:
– Tin hay không là tùy ông, người Cái Bang chúng tôi hỗn nhập vào Trung Thánh Môn cũng bị bức bách phải uống thứ thuốc độc này, không phải là được chúng tôi giải độc cho sao ? Chúng tôi kính nễ ông là một tay hão hán,chúng tôi không làm khó dễ gì ông nữa, hôm nay chúng tôi thả ông ra, nhưng ông phải biết cái câu ‘ác sẽ trả bằng ác, thiện sẽ được trả bằng thiện, không phải là không có đâu, thời khắc chưa tới đấy thôi’, như nếu ông cứ tiếp tục làm ác, sớm muộn gì rồi cũng sẽ bị báo ứng đó.
Nói rồi y bước lại giựt đứt dây trói Tang Thiên Ác, thuận taygia?i luôn hết các huyệt đạo trên người lão. Bọn Ngô trưởng lão thấy Dương Thông thình lình tha cho Tang Thiên Ác ai nấy đều trong lòng kinh hãi, nhưng không ai dám mở miệng ra nói gì, Tang Thiên Ác thấy Dương Thông bỗng dưng thả mình ra, đứng dậy rồi mà không dám tin vào tai của mình, nhìn khắp chung quanh mọi người nói:
– Các ngươi phóng ta ra thật sao ?
Dương Thông cười nói:
– Đúng thế! Lỗ trưởng lão, phiền ông đưa lão ta ra ngoài!
Lỗ trưởng lão đứng dậy hướng về Tang Thiên Ác đưa tay ra nói:
– Xin mời!
Lão biết thâm ý của Dương Thông, Tang Thiên Ác thấy bọn Cái Bang quả thật thả mình ra, sau này nhất định sẽ không làm khó dễ tới Cái Bang, như thế những người lão phái hỗn nhập vào Cái Bang sẽ thu hồi, Cái Bang sẽ đở đi được rất nhiều phiền toái, có thể nói là nhất cử lưỡng tiện.
Tang Thiên Ác đứng bất động ngơ ngác ở đó một hồi, Dương Thông cười hỏi:
– Sao ? Ông không tin chúng tôi thả ông ra sao ? Đại trượng phu một lời đã nói ra, ngựa tứ còn không theo kịp, Cái Bang chúng tôi đường đường là một bang phái lớn, làm sao nói mà không giữ lời được ?
Dương Thông ngừng lại một chốc rồi lại cười nói đùa:
– Huống hồ người ông trúng độc sớm muộn gì cũng chết queo còn cần gì đến chúng tôi phải giết ông ?
Tang Thiên Ác nhìn Dương Thông lom lom rồi hỏi:
– Ngươi giải được chất độc trong người ta thật sao ?
Dương Thông đáp:
– Chất độc này Cái Bang chúng tôi giải được, chỉ bất quá là còn phải xem chúng tôi có muốn giúp ông không thôi.
Tang Thiên Ác hỏi:
– Các ngươi muốn điều kiện gì mới giải độc cho ta ?
Dương Thông cười đáp:
– Ông chỉ cần đáp ứng ba điều là được.
Tang Thiên Ác hỏi:
– Ba điều gì ?
Dương Thông nghiêm nét mặt nói:
– Điều thứ nhất, trong vòng ba ngày ông phải rút hết những người hỗn nhập vào Cái Bang của ông ra.
Tang Thiên Ác nói:
– Điều đó dễ dàng, còn điều thứ hai ?
Dương Thông nói:
– Ông phải lập tức giải tán Quỹ Giáo, và ra lệnh bọn họ không được tác ác trong giang hồ nữa.
Tang Thiên Ác nói:
– Điều đó cũng chấp nhận, còn điều thứ ba ?
Dương Thông đáp:
– Điều thứ ba ông phải ra khỏi Trung Thánh Môn, đi về lại Tây Vực không được vào Trung nguyên một bước, không những thế từ này về sau không được lạm sát người nào nữa, ba điều đó ông làm được không ?
Tang Thiên Ác đáp:
– Như nếu ngươi giải được chất độc trong người ta, dĩ nhiên là ta sẽ không còn cam nguyện đi nghe theo lời bọn chúng, ba điều đó ta đều làm được cả, có điều làm sao ta tin được ngươi có thể giải được chất độc ?
Dương Thông cười đáp:
– Chúng ta hãy cá một cuộc xem, hạn một tháng, như nếu thuốc giải của tôi không linh nghiệm, ông bất tất phải tuân thủ lời hứa.
Tang Thiên Ác nói:
-Được! Ta sẽ rút hết đám đệ tử hỗn trong Cái Bang ra, như nếu ngươI giải được chất độc cho lão phu, lão phu cam nguyện suốt đời về ở TâY Vực.
Dương Thông cưỜi nói:
– Được! Ông hãy thề trước trời đất tôi mới tin ông.
Tang Thiên Ác nghe vậy quả nhiên thật thật thà thà mở miệng thề thốt, đám Cái Bang thấy vậy đều vừa vui mừng vừa kinh hãi, mừng là Tang Thiên Ác tuy giết người như ngóe nhưng chưa bao giờ thất hứa, kinh hãi là vì chất độc trong người lão vô cùng quái dị, Dương Thông làm sao biết đường nào mà giải ?
Nguyên tác: A Chí
Dịch giả: Lê Khắc Tưởng
Bài Cùng Tác Giả:
- Bi Ca Hành trong nhạc cổ điển
- Hoàng Hạc Lâu – Thôi Hiệu
- Tương Tiến Tửu – Lý Bạch
- Cẩm Sắt – Lý Thương Ẩn
- Đăng Quán Tước lâu – Vương Chi Hoán
- Vọng nguyệt hòai viễn – Trương Cửu Linh
- Cận thí thượng Trương thủy bộ – Chu Khánh Dư
- Khiển hòai – Đổ Mục
- Lương Châu từ – Vương Hàn
- Phong kiều dạ bạc – Trương Kế
- Dạ vũ ký bắc – Lý Thương Ẩn
- Đăng Lạc Du nguyên – Lý Thương Ẩn
- Vô Đề – Lý Thương Ẩn
- Xuân hiểu – Mạnh Hạo Nhiên
- Bạc Tần Hòai – Đỗ Mục
- Hành lộ nan – Lý Bạch
- Ngọc đài thể – Quyền Đức Dư
- Phú đắc cổ nguyên thảo tống biệt – Bạch Cư Dị
- Cô Nhạn – Thôi Đồ
- Hiệp Khách Hành – Lý Bạch
- Tặng Vệ bát xứ sĩ – Đỗ Phủ
- Kim Lũ Khúc – Nạp Lan Tính Đức
- Trường Can Hành – Lý Bạch
0 Bình luận