Giang Hồ Kỳ Tình Lục – Chương 8. Bát Quái thần công
Minh Hạ Hạ la Tả Dũng Cương xong, quay đầu lại ôm quyền nói:
– Dương tổng tiêu đầu xin đừng hiểu lầm, chuyến đi này chúng tôi không hề có ý làm khó dễ các vị, có điều tệ giáo có hai thứ thánh vật trọng yếu phi thường lọt vào tay một người, gia phụ sai tại hạ đem người lại lấy về, đồng thời mời tổng tiêu đầu và mọi người đến tổng đàn hàn huyên một phen. TrưỚc khi đi, gia phụ đã dặn đi dặn lại không được vô lễ với tổng tiêu đầu, lệnh tôn năm xưa đối với các hộ pháp của tệ giáo có ơn cứu mạng, tệ giáo trên dưới không dám quên.
Thì ra, năm xưa nước Đại Hạ lập ra chưa đưỢc bao lâu, Minh Ngọc Trân cũng qua đời, để lại đứa con thơ Minh Đại Hải, mọi người bèn lập lên làm tiểu hoàng đế, không bao lâu sau đó, quân Minh công phá Tứ Xuyên, mọi người bèn đem Minh Đại Hải thoái về Đại Tuyết sơn, ở đó hồi phục lại Di Lặc giáo, thiết lập đuốc thiêng, kiến tạo tổng đàn Liên Hoa đài. Minh Đại Hải lớn lên rồi, bắt đầu trùng chỉnh Di Lặc giáo rồi sai người nhiều lần vào cung ám sát Chu Nguyên Chương, dó điều lúc nào cũng bị cao thủ trong đại nội giết chết. Đến lúc cha của Minh Hạ Hạ là Minh Thiên Hoa kế ngôi giáo chủ, lại nhiều lần tiềm nhập cung cấm thám thính tình huống, có một lần, hộ pháp của Di Lặc giáo là Chữ Thời Viễn, Thượng Quan Kiếm Nam dẫn người vào cung truy tầm một thánh vật của Di Lặc giáo, bị thị vệ trong cung phát hiện, bao vây kín mít, đúng lúc cha của Dương Oai là Dương Kiệt đang trực, Dương Kiệt lúc còn nhỏ từng quen biết với Chữ Thời Viễn trong giang hồ, ông ta bèn ngấm ngầm đưa bọn Chữ Thời Viễn ra khỏi hoàng cung, Chữ Thời Viễn về tới rồi, bèn cứ sự thực bẩm lại cho Minh Thiên Hoa biết, do đó Minh Thiên Hoa bèn dặn giáo chúng không được làm hại bọn DưƠng Oai. Lúc cha mẹ của Dương Oai bị giết, y chỉ là đứa con nít hơn mười tuổi, làm sao biết được chuyện hồi xưa ? DưƠng Oai cười lên một tràng dài nói:
– Các ngươi muốn Dương Oai ta giao người, phải hỏi thử xem thanh bát quái đao trong tay ta có chịu hay không chịu ? Ngươi có giỏi hãy bỏ mặt nạ xuống đánh với ta một trận, rụt đầu rụt cổ còn có xem là hảo hán được hay sao ?
Minh Hạ Hạ thấy DưƠng Oai rất kiêu ngạo, trong bụng cũng ngấm ngầm tức giận, nhưng y vẫn hời hợt như không, nói:
– Tại hạ từ nhỏ trên mặt, trời sinh bị tàn tật, sợ làm kinh hãi mọi người, do đó mà lúc nào cũng phải đeo mặt nạ, xin tổng tiêu đầu thứ lỗi.
Tuy y đã hết sức khắc chế không để lộ cảm giác của mình, giọng nói vẫn có đượm vẻ phẫn nộ, Tả Dũng CưƠng thì đã sớm nhịn không nổi, thúc ngựa đến trước nói:
– Thiếu giáo chủ, để tôi thay ông lãnh giáo công phu của hắn.
Minh Hạ Hạ nghĩ bụng:
– Nếu không dùng vũ công chế phục y, chắc y nghĩ Di Lặc giáo không có ai là đối thủ của y.
Bèn hững hờ nói:
– Cũng đưỢc! Tả hộ pháp, ông cùng Dương tổng tiêu đầu tỷ thí vũ nghệ với nhau, không được làm thương tổn hòa khí.
Tả Dũng CưƠng thấy Minh Hạ Hạ đã có lệnh, bèn tung người nhảy xuống ngựa, bưỚc lại trước mặt Dương Oai, lão vốn từng giao hảo với Gia Cát Tuấn trước giờ, năm xưa DưƠng Oai giết lão ta, trong bụng lão đã có ý báo thù, bèn lớn bước lại nói:
– Tại hạ là Tả Dũng Cương, là hộ pháp thủ toà của tệ giáo, muốn thỉnh giáo Dương tổng tiêu đầu vài chiêu.
Nguyễn thị tứ hùng nãy giờ cũng đã ôm một bụng oán khí, sớm giành bước tới trước, Nguyễn Hỗ cười nói:
– Cắt cổ gà cần gì phải dùng đao mỗ trâu, để chúng ta lại thử với ngươi vài chiêu, ngươi thắng anh em chúng ta rồi hẳn tỷ thí với Dương tổng tiêu đầu cũng không muộn.
Tả Dũng CưƠng cười nhạt một tiếng nói:
– Thứ công phu mèo què ấy của các ngươi cũng hòng động thủ với lão phu sao ?
DưƠng Oai cũng muốn xem công phu của Tả Dũng CưƠng ra sao, lại thấy đại địch trước mắt, không muốn cứ vậy mà động thủ ngay, bảo tồn chút ít hơi sức, bèn nói:
– Được! Các ngươi cẩn thận một chút!
Nguyễn Hùng đã sớm không hơi sức đâu chờ, lớn tiếng nói:
– Tổng tiêu đầu, tôi hạ lão già này dùm ông.
Nói rồi lớn bước về phía trước hét lớn:
– Lão già kia, xem đánh nè!
Lập tức một chưởng tạt ngang tới trước ngực Tả Dũng Cương, Tả Dũng Cương thấy bàn tay phải Nguyễn Hùng đánh tới ngực mình, cười nhạt một tiếng, chẳng thèm tránh né, chắp tay sau lưng đứng đó, mọi người mắt thấy Nguyễn Hùng một chưởng đánh trên ngực của Tả Dũng Cương, Dương Oai vội vã la lên:
– Cẩn thận! Mau thoái lui!
Có điều lúc này đã muộn, bàn tay phải của Nguyễn Hùng đã đánh vào ngực Tả Dũng CưƠng, Nguyễn Hùng chỉ thấy bàn tay phải của mình như đánh vào một miếng bông gòn mềm xèo, gã biết là chuyện không hay, đang tính thoái lui, Tả Dũng Cương đã cười nhạt một tiếng nói:
– Bây giờ còn tính chạy sao ? E là không dễ dàng như vậy đâu.
Nói rồi bèn thấy bàn tay trái của lão xoay lên, chụp cứng vào mạch môn trên cổ bàn tay phải Nguyễn Hùng, tiếp theo đó, bàn tay phải của lão, ngón áp út liên tiếp điểm vào Đan Điền, Đàn Trung, Tuyền Cơ trên ngực của Nguyễn Hùng, Nguyễn Hùng lập tức đứng sững ra đó không động đậy như một pho tượng gỗ, tức giận muốn hôn mê cả đầu não.
Nguyễn Hỗ, Nguyễn Báo và Nguyễn Ưng thấy Nguyễn Hùng lọt vào tay kẻ địch, ba người bèn liều mạng xông lại Tả Dũng Cương, bốn anh em bọn họ bốn người như một, thấy Nguyễn Hùng gặp nguy cơ, ba người xuất thủ không một chút lưu tình, chiêu số vừa nhanh vừa độc, Nguyễn Báo đưa chânb phải lên đá vào Thái Dương huyệt trên mặt Tả Dũng CưƠng, Nguyễn Ưng từ một bên thò tay phải móc vào Thông Cốc huyệt, bàn tay gã có đeo móng sắt, móng sắt có kim châm, kim châm có tẩm độc, độc tính phát tác ra rất nhanh, giải dược không dễ gì phối chế, chỉ cần Tả Dũng Cương qua lại với gã, là có thể thừa cơ đả thưƠng lão, bức bách lão không dám làm hại đến Nguyễn Hùng, Nguyễn Hỗ cũng ngấm ngầm vận nội lực lên, bàn tay phải đánh tới đan điền của Tả Dũng Cương. Tả Dũng Cương thấy ba người chồm lại mình, cười nói:
– Hay lắm!
Chỉ thấy lão chẳng quay đầu lại, bàn tay trái đưa lên, Nguyễn Hùng bèn như một người nộm bị lão ném ra đằng sau, chính rớt xuống trước vó ngựa của Minh Hạ Hạ, lực đạo vừa đúng vừa chuẩn, đủ thấy vũ công lão thật là bất phàm. Minh Hạ Hạ cưỜi nói:
– Bó người!
Lập tức có vài người xông tới bắt Nguyễn Hùng bó lại, Nguyễn Hùng lúc nãy còn chưa phản ứng gì đã bị Tả Dũng Cương chế ngự, rồi lại bị ném lăn long lóc ra đó, gã mở miệng mắng lớn:
– Con mẹ nó! Lão thất phu! Dám ném lão tổ tông mày!
Gã vừa mở miệng mắng chửi lập tức có người nhét vải ngay vào miệng. Tả Dũng Cương mặt không đổi sắc, đứng yên ở đó, chờ anh em Nguyễn Hỗ ba người tấn công đến trước mặt, thình lình chỉ thấy lão sử một thứ thân pháp thật ngụy bí, đột nhiên từ trong vòng vây của ba người thoát ra, mọi người chỉ thấy mắt hoa lên một cái, lão đã thần không hay quỹ không biết lòn ra sau lưng Nguyễn Ưng, thò tay phải chụp lấy Đại Duy huyệt, Dương Oai la lên một tiếng kinh hãi, lớn tiếng gọi:
– Coi chừng sau lưng!
Nói rồi tay trái hấp tấp rút ra một mủi Truy Hồn tiêu tính ném ra, có điều đã muộn, chỉ thấy Nguyễn Ưng đã bị Tả Dũng Cương chụp trúng, Đại Duy huyệt là chỗ ba mạch Dương, Đốc thân, tay và chân tụ lại của người ta, Nguyễn Ưng lập tức tay chân mềm nhũn, không cử động gì được, mặc tình cho lão muốn làm gì thì làm. Mọi người đều kinh hãi khôn xiết, vũ công của Nguyễn Ưng không phải là chứ yếu, cũng là hạng cao thủ nhất lưu nhất đẵng trong giang hồ, thường thường một mình gã là đã đủ sức một mình đi bảo tiêu, vậy mà đối phương chỉ chộp một cái đã cầm giữ trong tay là sao ?
Dương Oai sợ ngộ thương vào Nguyễn Ưng, không dám ném Truy Hồn tiêu ra, nhưng Nguyễn Ưng bây giờ đã nằm trong tay Tả Dũng Cương, thành một tấm thuẩn bài bằng xương bằng thịt rất hữu hiệu của lão, hiện tại đang lúc Nguyễn Hỗ Nguyễn Báo tấn công đến chỗ yếu hại của Tả Dũng Cương, lão bèn kéo Nguyễn Ưng lại đở, Nguyễn Hỗ Nguyễn Báo sợ làm tổn thương đến Nguyễn Ưng đành phải giữ cứng quyền cước trơ trơ ra đó, Tả Dũng Cương bèn thừa cơ xuất thủ, bàn tay trái ngón áp út búng ra, điểm tới Dũng Tuyền huyệt dưới chân Nguyễn Báo, Nguyễn Báo cảm thấy chân phải tê dại đi, phịch một tiếng ngã lăn ra đất, lập tức đờ ngưỜi không cục cựa gì được, Nguyễn Hỗ biết là không xong, đang tính thoái lui, Tả Dũng Cương đã ném Nguyễn Ưng về chỗ gã, miệng la:
– Đón lấy!
Nguyễn Hỗ ngớ mặt ra, bất giác thò hai tay đở, bọn họ mấy người từ nhỏ lớn lên với nhau, thân thiết như tay chân, Nguyễn Hỗ vừa đón lấy Nguyễn Ưng, thình lình cảm thấy dưới nách Thông Cốc U Môn hai huyệt tê rần, phịch một tiếng, cũng ngã ầm xuống, thì ra Tả Dũng Cương đang lúc gã đón lấy Nguyễn Ưng đã thừa cơ điểm vào huyệt đạo của gã, chỉ ba chiêu, ba người bèn bị lão điểm cho ngã lăn ra trong thoáng chốc.
Chỉ thấy Tả Dũng Cương ngoắc tay, lập tức có người xông lại bó lấy ba người, Tả Dũng Cương hướng về Dương Oai cười nói:
– Dương tổng tiêu đầu, lão phu muốn lãnh giáo tuyệt kỹ oai chấn giang hồ của ông.
Dương Oai ngấm ngầm kinh hãi trong bụng. Mấy chục tên tiêu sư mình đem theo, lấy Nguyễn thị tứ hùng vũ công là cao nhất, bốn người theo y bảo tiêu cũng đã gần mười năm, vũ công đã đạt đến mức đệ nhất lưu cao thủ, vậy mà chỉ một chiêu của đối phương đã thất thủ bị cầm giữ, do đó có thể biết Tả Dũng Cương lợi hại đến mức nào, y chỉ còn cách rút thanh bát quái đao ra bước tới trước nói:
– Được! Dương mỗ xin lãnh giáo cao chiêu của Tả hộ pháp!
Hiện giờ Nguyễn thị tứ hùng đã lọt vào tay lão, Dương Oai không dám quá ngông cuồng, bèn sửa bộ thế, nói:
– Tả hộ pháp xin mời!
Dương Oai thấy lão đưa tay phải lên thành tư thế hành lễ, mà tấm bào trắng đã phồng lên, phần phật phiêu động, thật không còn dám một chút lơ là, hô lên một câu:
– Đắc tội!
Thanh bát quái đao vung lên, một chiêu Hoành Tảo Thiên Quân chém ngang qua eo lưng lão, phiêu phiêu không một tiếng động, vừa nhanh vừa chuẩn. Hành gia vừa lộ ra một chiêu là đã biết ngay có bản lãnh hay không, thanh bát quái đao vốn là thứ trầm trọng, chém ra tiếng động phải ào ào rít gió, vậy mà trong tay Dương Oai la,i chẳng hề có tiếng động, Tả Dũng CưƠng bấy giờ cũng ngấm ngầm kinh ngạc, thầm nghĩ:
– Gã Diêm Vương Phán Quan này quả thật có chút công phu thực sự, không phải là hạng lãng đắc hư danh.
Tả Dũng Cương thoái lui một bước, xoay ngang một chưởng đánh tới trước mặt Dương Oai, Dương Oai biết chiêu này là chiêu thứ nhất trong La Hán chưởng pháp chùa Thiếu Lâm tên là Đồng Tử Bái Phật, La Hán chưởng pháp vốn là vũ công nhập môn cơ bản của phái Thiếu Lâm, đệ tử của chùa luyện vũ công, trước tiên là từ pho chưởng này này luyện tới, tuy bình thường không có gì lạ, nhưng Dương Oai hiểu rõ, trong tay cao thủ, một chiêu tầm thường sử ra đều có oai lực vô cùng. Chỉ thấy Tả Dũng Cương vừa nhấc tay, cát vàng dưới đất đã quyện lên, ùn ùn thổi tới Dương Oai, như một con rồng vàng đang nhe răng múa vuốt. Dương Oai hét lên một tiếng, thanh bát quái đao cương mãnh họa lên một đường, trong khoảnh khắc, dưới đất như bị hoả dược nổ tung ra, một bức tường cát bùng lên, hoá giải công thế của Tả Dũng Cương.
Phải biết vũ công của Dương Oai bấy giờ so với mười năm trước đã tinh tiến gấp mấy lần, tuy y mấy năm sau này đã không còn qua lại giang hồ, nội công trước giờ vẫn chưa từng xao lãng tập luyện, ngược lại càng thâm hậu, đã đạt đến mức lư hỏa thuần thanh. Tả Dũng Cương thấy Dương Oai hóa giải chiêu đó của mình một cách dễ dàng, buộc miệng khen:
– Giỏi lắm! Tiếp thêm một chiêu này của ta.
Chiêu vừa rồi, lão chỉ dùng có bốn thành công lực, thấy Dương Oai hoái giải dễ dàng, cũng có mấy phần bội phục, tục ngữ nói rất hay: “Kỳ phùng địch thủ, tướng ngộ lương tài”, Tả Dũng Cương thấy vũ công của Dương Oai bất phàm, lập tức động lòng hiếu thắng, chỉ thấy hai bàn tay lão chéo lại, bàn tay phải vù một tiếng chém ra, nhát chưởng đó, lão đã dùng đến bảy thành nội lực, lập tức cát vàng cuồn cuộn bốc lên, sỏi đá tứ tung, như nứoc sông vỡ bờ cuồn cuộn ập lại. Dương Oai lập tức cảm thấy một làn gió rát bỏng ùa tới mặt, áp vào ngực mình muốn ngạt thở, hô hấp gian nan, lúc nãy y tiếp nhát chưởng của Tả Dũng CưƠng, đã dùng tới tám phần nội lực mới miễn cường chống đở được chưởng lực của lão, bây giờ thấy nhát chưởng này của lão oai lực đến như thế, biết mình khó lòng tiếp nổi, bèn không trực tiếp đối chưởng với lão, hai chân bèn thi triển Ngũ Hành bát quái bộ pháp, chạy vòng quanh né qua một bên, thừa cơ xông tới bên trái của Tả Dũng Cương, vung đao đánh tới hông lão. Đám cát vàng pha lẫn sỏi đá bị chưởng phong của Tả Dũng CưƠng quyện bay ra ngoài một trượng, đập lạo xạo vào thành tiêu xa, bọn tiêu sư có kẻ tránh không kịp, bị cát tạt vào người, như bị nước sôi tạt trúng, nóng rát không tả.
Ngũ Hành bát quái bộ pháp của Dương Oai thi triển ra rồi, tựa như bứớm vờn hoa, đao quang chớp chớp, bao quanh lấy người Tả Dũng Cương, đợi dịp tấn công vào. Tả Dũng Cương thấy trước mắt hoa lên, bèn thu song chưởng lại, phong trú lấy môn hộ. Chưởng lực của lão oai mãnh dị thường, Dương Oai cũng không cách nào xông tới gần được lão. Tả Dũng Cương nhìn một hồi, đã nhìn ra được bộ pháp của DưƠng Oai căn cứ Ngũ Hành bát quái trận biến hóa ra, chỉ thấy lão thình lình trái một bước, phải một bước, lập tức thoát ra khỏi vòng vây của Dương Oai, trái một bước, phải một bước, xông tới trước, thình lình ngược lại lòn ra sau lưng của Dương Oai, Dương Oai giật bắn mình, lúc này y đang ở Cấn vị, phải thoái qua Chấn vị, rồi thoái tới Tốn vị. Nhưng y vừa lùi về Tốn vị, thình lình không thấy thân hình của Tả Dũng CưƠng ở đâu, phía sau bỗng cảm thấy mát lạnh, Tả Dũng CưƠng đã xông tới sau lưng mình, Dương Oai sợ quá, không ngờ đối phương bộ pháp lại ngụy dị đến thế, hình như là khắc tinh của bộ pháp của mình, đành sử một chiêu Giao Long Bài Vĩ, thanh bát quái đao xoay ngược tước lại đối phương, tính liều mạng cùng chết với kẻ địch.
Tả Dũng Cương vốn chỉ tính lòn ra sau lưng Dương Oai thừa cơ đánh cho y một chưởng bị thương là xong, nào ngờ Dương Oai lại không kể gì đến tính mạng, bát quái đao lẳng lặng chém lại, đành phải vung chưởng đánh tới sóng đao. Dương Oai thừa cơ lách qua một bên, hoảng sợ mồ hôi toát dầm dề ra cả người, vội vã vung đao phong trú lấy môn hộ, không dám tấn công, Du Long bát quái đao pháp của y bấy giờ đã thuần thục không tả, sử ra rồi toàn thân đều là đao ảnh, dưới chân thì thoắt bên trái thoắt bên phải, bộ pháp tạp loạn không có chương pháp, qua lại vô định, không dám dùng Ngũ Hành bát quái bộ pháp nữa, Tả Dũng Cương trong một khoảng thời gian cũng chẳng làm gì được y.
Dương Oai làm sao biết được, bộ pháp mà Tả Dũng Cương đang sử chính là khắc tinh của Ngũ Hành bát quái và Cửu Cung bát quái trận, bộ pháp này của lão là từ Phục Ma La Hán trận diễn biến ra, Bành Doanh Ngọc năm xưa căn cứ vào một thứ bộ pháp lưu lại trong một bản cổ thư biến hóa thành, hấp thu tinh hoa của hai thứ bộ pháp Lưỡng Nghi và Tứ Tượng sáng tạo ra, phải biết, Thái Cực sinh Lưỡng Nghi, Lưỡng Nghi sinh Tứ Tượng, Tứ Tượng sinh Bát Quái, người đời sau từ bát quái mới diễn biến thành chính phản tám lần tám là sáu mươi bốn quẻ, mọi thứ biến hoá đều do đấy mà ra.
Tả Dũng Cương bộ pháp tuy đơn giản, nhưng thực tế ẩn tàng cực kỳ ảo diệu và biến hóa, tinh vi không tả, lúc lão còn trẻ được Đặng Tấn Thắng truyền thụ cho bộ pháp này, nhưng lão chưa bao giờ dùng tới, thứ nhất là năm xưa lão thống lãnh thiên quân vạn mã ngoài chiến trường xung phong đánh trận, rất ít khi đơn đả độc đấu với cao thủ, thứ hai là lúc đó lão còn đang trẻ tuổi, nội lực tu vi còn đang thấp kém, bộ pháp này cần người ta phải có khinh công và nội lực cao cường mới có thể phát huy tác dụng và tinh diệu của nó, đây là thứ bộ pháp từ chỗ tuyệt vọng mà hồi sinh, như nội lực và khinh công sai đi một chút là có khả năng mất mạng dưới đao kiếm của đối phương. Bây giờ nội lực của Tả Dũng Cương đã đạt đến mức đăng phong tạo cực, do đó mà vận dụng được theo ý muốn.
Dương Oai cũng là một tay giang hồ lịch lãm phong phú, kiến cơ rất sớm, bèn bỏ Ngũ Hành bát quái bộ pháp không sử dụng, nếu không y đã bị lọt vào Phục Ma La Hán trận của Tả Dũng Cương, không cách nào xông ra khỏi vòng vây của lão, thanh bát quái đao của y vừa sử ra, bèn làm thành một đường bạch quang bảo vệ toàn thân của mình, Tả Dũng Cương chỉ dựa vào song chưởng bằng da bằng thịt tấn công tới tấp, nhưng trong một khoảng thời gian, cũng không cách nào làm gì được y.
Trong khoảnh khắc, hai bên qua lại thần tốc hơn hai mươi chiêu, mọi người chỉ thấy hai bóng người nhảy múa, không phân biệt ai là bạn ai là thù, nhìn muốn hoa cả mắt, cát vàng tung bay, sỏi đá mù mịt. Tả Dũng Cương bộ pháp chiếm thượng phong, chưởng này tiếp chưởng kia, hai bên giao đấu được hơn năm mươi chiêu, đao ảnh của Dương Oai từ từ thu nhỏ lại, hiển nhiên, Tả Dũng Cương đang chiếm thượng phong. Đám tiêu sư của Dương Oai tiêu cuộc bên này bắt đầu lo lắng dùm cho Dương Oai, Dương Oai cũng cảm thấy thanh bát quái đao càng lúc càng trầm trọng, tốn sức gấp bội, bấy giờ Tả Dũng Cương cũng đã sử ra tuyệt kỹ thành danh của lão là Đại Lực Kim Cương chưởng, Đại Lực Kim Cương chưởng nổi danh là tuyệt kỹ mấy trăm năm nay của phái Thiếu Lâm, sử ra là cát bay đá nhảy, thần sầu quỹ khốc, dị thường oai mãnh, mỗi một chưỞng lực đạo mạnh cả ngàn cân.
Dương Oai biết cứ thế này đánh tới, không quá năm chục chiêu nựa mình sẽ chắc chắn bại, bèn ngấm ngầm móc Truy Hồn tiêu ra, bàn tay trái vung lên, miệng la:
– Xem tiêu đây!
Chỉ thấy bạch quang lóe lên, ba mủi Truy Hỗn tiêu theo hình chữ phẩm phân ra trên giữa dưới ba hướng nhắm Nhân Trung, Yết Hầu và Đan Điền ba huyệt trên người Tả Dũng Cương bay tới, bàn tay phải bát quái đao một chiêu Phong Tảo Dương Liễu, chém ngang eo lưng của lão, bàn tay trái phóng tiêu, tay phải sử đao không hề chậm lại, tuyệt kỹ vừa đao vừa tiêu này của y vô cùng lợi hại, cũng rất ít khi dùng, là do mấy năm gần đây y đã mài công sáng tạo ra, đối phương tránh đưỢc tiêu thì không tránh được đao, cực kỳ hiểm ác.
Tả Dũng Cương thấy bạch quang lóe lên, biết là có ám khí tập kích, bàn tay phải của lão hớt một cái, tiếp lấy hai mủi tiêu chỗ Nhân Trung và Yết Hầu, bàn tay trái ngón áp út và ngón giữa kẹp lại, tiếp lấy mủi tiêu chỗ Đan Điền, thình lình thi triển một thứ bộ pháp thật ngụy dị ập lại người Dương Oai. Dương Oai giật mình kinh hãi, không ngờ lão xông lại, đành phải thu chiêu né qua bên phải, bàn tay trái vung lên, lại có hai mủi Truy Hồn tiêu xé gió bay ra, nhắm tới Thái Dương huyệt và Kỳ Môn huyệt dưới nách lão, bàn tay phải bát quái đao một chiêu Lực Cách Hoa Sơn bám sát theo tiêu, Dương Oai Truy Hồn tiêu càng phóng càng nhanh, thanh bát quái đao trong tay cũng một chiêu này nhanh tựa chiêu tiếp, trong khoảnh khắc công liền hai chục chiêu, Tả Dũng Cương dựa vào bộ pháp nguỵ dị dưới chân mới tránh khỏi Dương Oai liên tiếp mấy đợt tấn công, cho dù vậy, cũng luống cuống cả tay chân, nhất thời DưƠng Oai lại chiếm được lại thượng phong.
Bọn Minh Hạ Hạ đều nghĩ, gã Diêm Vương Phán Quan này quả nhiên có bản lãnh, không trách kiêu ngạo như vậy, không phải là kẻ lãng đắc hư danh, chẳng ai còn dám khinh thưỜng y nữa, có điều, hai chục chiêu qua rồi, Tả Dũng Cương dần dần lại vãn hồi cuộc diện, lão xuất thủ càng lúc càng nhanh, mỗi nhát chưởng nội lực như bài sơn đảo hải ép tới Dương Oai. Dương Oai chỉ trong khoảnh khắc đã thấy sức lực hao tổn dị thường. Lại quá hai mươi chiêu nữa, Truy Hồn tiêu của Dương Oai đã sử dụng hết, mà chưởng lực của Tả Dũng Cương càng lúc càng oai mãnh, Dương Oai đành phải thủ kín môn hộ, ráng sức chống cự. Hai bên đánh nhau thêm hai mươi chiêu nữa, Dương Oai bấy giờ nội lực hao tổn đã quá nhiều, hô hấp đã thấy gian nan, tim đập thình thịch, thanh bát quái đao trong tay vô cùng nặng nề, mồ hôi to bằng hạt đậu rơi xuống lả tả, chiêu số cũng bắt đầu chậm lại.
Tả Dũng Cương thấy Dương Oai bấy giờ mồ hôi đầm đìa ướt áo, ra chiêu chậm chạp, bèn song chưởng chéo lại, gầm lên một tiếng, bàn tay trái đánh tới sóng đao, bàn tay phải đánh vào giữa ngực Dương Oai, bây giờ lão đã biết nội lực của mình trên hẳn đối phương, bèn tung ra sát thủ, vừa nhanh vừa độc, Dương Oai lúc này nội lực đã tiêu hao quá nhiều, bát quái đao bị lão chấn xéo qua một bên, môn hộ trước ngực để lộ ra một khoảng trống, mắt thấy chưởng lực đối phưƠng ào ào cuộn lại, đành phải cắn chặt răng, tay trái vận nội lực đở tới chưởng phải của đối phương. Chỉ nghe “phách” lên một tiếng, Dương Oai liên tiếp thoái lui bảy tám bước mới dừng thân lại, Tả Dũng Cương thì không thấy nhúc nhích, lão đánh thắng được một chiêu, thấy Dương Oai bị chấn lùi lại, bèn mặt mày cười lên hung dữ, thừa lúc Dương Oai còn chưa đứng vững lại, thình lình xông như bay lại sau lưng Dương Oai, thân hình bốc lên, đưa tay chém tới Ngọc Chẩm huyệt sau ót Dương Oai.
Dương Oai chỉ thấy trước mắt hoa lên, không thấy thân hình Tả Dũng Cương ở đâu, rồi nghe sau ót có tiếng gió, biết lão đánh mình sau lưng, lúc này y không còn cách nào quay người lại chống đở, trong cơn nguy ngập vội vã đưa ngược thanh bát quái đao từ trên đầu ném ngược lại phía sau, Tả Dũng Cương bấy giờ bàn tay phải đã chém tới sau ót Dương Oai, mắt thấy đại công đã cáo thành, thình lình thanh bát quái đao bay tới trước mắt, đành phải lấy bàn tay phải chém vào bát quái đao, đánh nó rớt xuống đất, bàn tay trái nhanh như chớp tùy theo đó thò ra, vẫn chém tới sau ót Dương Oai, có điều, trong cáo chớp mắt đó, Dương Oai đã thừa lúc lão chậm lại thế công, đã quay người lại, trong cơn nguy cấp, song chưởng đưa lên đón lấy bàn tay trái của lão.
Chỉ nghe lại phách lên một tiếng nữa, hai người tay dính vào tay, bàn tay trái của Tả Dũng Cương đè lên song chưởng của Dương Oai, lão thừa cơ xoay ngược người lại, hai chân lên trời, bàn tay phải đánh chồng lên bàn tay trái, cả thân hình như Thiết La Hán dính cứng đè lên song chưởng của Dương Oai, Dương Oai chỉ thấy như có ngọn núi Thái Sơn đè xuống đỉnh đầu, trong người ngũ tạng lục phủ như bị thiêu đốt cực kỳ khó chịu, mồ hôi giọt giọt như hột đậu từ trên mặt nhỏ xuống, y thử dùng nội lực hất ra mấy lần, nhưng đều không cách nào hất được Tả Dũng Cương ra khỏi người. Mọi người thấy hai chân của Dương Oai không ngớt run rẫy, hai bàn chân từ từ lún sâu vào trong cát vàng đến cả thước. Mọi người thấy tình cảnh như vậy, ai ai cũng muốn ngừng thở, chăm chú nhìn vào hai người, không ai dám mở miệng, ai cũng biết là hai người đã đi đến chỗ sinh tử quyết đấu, bấy giờ chỉ nghe tiếng gió bắc hú về, cuốn lên từng trận cát vàng, trận này mãnh liệt hơn cả trận tới, hình như ma quỹ trong sa mạc đang cười lên điên cuồng, có lúc lại như dã thú bị thương đang gào thét.
Quá một hồi lâu, mọi người đang thì thầm nghị luận tình huống, thình lình nghe Dương Oai hét lên một tiếng, miệng mửa ra một búng máu tươi, thân hình ngửa ra đằng sau rồi không thấy nhúc nhích gì nữa. Tả Dũng Cương thấy Dương Oai ngã ra, cũng một thế Cáp Tử Phiên Thân hạ người xuống đất, lão thấy Dương Oai nằm sóng soài ra mặt đất không động đậy, mặt mày trắng bệch, hai mắt nhắm nghiền, bèn cười lên hung dữ, đưa bàn tay phải lên tính hạ độc thủ, thì nghe có tiếng Minh Hạ Hạ thét lên:
– Tả hộ pháp, không được hại y!
Tả Dũng Cương nghe Minh Hạ Hạ thét lên, lập tức hoảng sợ toát cả mồ hôi, bàn tay phải đưa lên lập tức thỏng xuống, lão và Gia Cát Tuấn giao tình rất thâm hậu, đang tính mượn cơ hội báo thù cho lão ta, hoàn toàn quên bẵng đi lời dặn lúc nãy của Minh Hạ Hạ. Minh Hạ Hạ thấy Dương Oai nằm hôn mê trên mặt đất, lập tức tung người nhảy xuống ngựa, lắc người một cái đã đến bên cạnh Dương Oai. Y thấy Dương Oai hai mắt nhắm nghiền, hai hàm răng cắn chặt, mủi và miệng đều ứa máu, mặt mày xám ngoét, hiển nhiên thụ thương cực kỳ trầm trọng, quay đầu lại trừng mắt nhìn Tả Dũng Cương một cái, vẻ mặt rất là không vui. Tả Dũng Cương cũng hoảng sợ, biết là sự tình không tốt đẹp chút nào, vội vã cúi đầu nói:
– Thuộc hạ nhất thời lỡ tay, xin thiếu giáo chủ trị tội!
Minh Hạ Hạ khom người đở Dương Oai lên tra xét thương thế, không mở miệng nói năng gì cả. Lúc này, bọn tiêu sư trong tiêu cuộc thấy Dương Oai ngã xuống, có nhiều người đã xông tới trước tính lại cứu người, có điều bọn tiêu sư đều là một thứ vũ sư tầm thường, công phu so với Minh Hạ Hạ xa lắc xa lơ, Minh Hạ Hạ lắc người một cái đã đến bên cạnh Dương Oai, bọn họ còn đang giữa đường đã thấy Dương Oai lọt vào tay y rồi. Bọn tiêu sư thấy Dương Oai lọt vào tay kẻ địch, ào ào rút binh khí ám khí ném tới Minh Hạ Hạ và Tả Dũng Cương, Tả Dũng Cương cười lên một tràng dài quay người lại song chưởng đẩy ra một cái, lập tức cát vàng cuồn cuộn bốc lên, làm tàhnh một bức tường, sỏi đá ào ào ập tới mọi người, lập tức chắn hết mọi người, binh khí và ám khí bị chưởng phong của lão đánh tạt lả tả xuống đất.
Minh Hạ Hạ đở Dương Oai dậy, chẳng thèm quay đầu, cũng chẳng nhìn ai, làm như chẳng có chuyện gì xảy ra, lạnh lùng nói:
– Kẻ nào dám xông lại, ta sẽ giết người đó!
Y nói không lớn tiếng, nhưng tựa hồ có một oai nghiêm đặc biệt, thêm vào có Tả Dũng Cương đang đứng bên cạnh, bọn tiêu sư nghe nói, quả nhiên chẳng có ai dám xông lại thêm một bước, mọi người đều biết, chẳng ai là đối thủ của hai người, lúc nãy vì thấy Dương Oai bị thương, mọi người cứu viện khẩn cấp, không ai đi lo lắng nghĩ đến chuyện khác. Hiện tại thấy Dương Oai đã lọt vào tay đối phương, lại biết mình không phải đối thủ của họ, ai nấy chẳng dám hó hé động đậy. Minh Hạ Hạ đở Dương Oai dậy xem xét một hồi, y thò ngón áp út bên tay phải ra nhanh như chớp điểm vào Mệnh Môn, Linh Đài, Huyền Khu, Bách Hội mấy chỗ huyệt đạo trên người Dương Oai, sau đó đở y ngồi ngay ngắn, đưa bàn tay phải ra áp vào Mệnh Môn huyệt của y.
Bọn tiêu sư đều là tay giang hồ hành tẩu lâm năm, thấy tình cảnh lập tức biết ngay y đang cứu người, mọi người vừa kinh hãi vừa mừng rỡ, đối Minh Hạ Hạ cử động cứu kẻ địch thế này cao thâm khôn lường , có điều thấy y dùng nội lực chữa thương cho Dương Oai, ai nấy trong bụng ngấm ngầm cảm khích y. Quá một hồi, Dương Oai bèn dần dần tỉnh lại, trước tiên là cảm thấy ngũ tạng lục phủ trong người từng trận từng trận quặn thắt, tiếp theo đó, cảm thấy sau lưng mình có một luồng nội lực chầm chậm trút vào thân thể, vô cùng thư thái, y mở trừng mắt ra, bèn thấy Minh Hạ Hạ đang ở một bên mỉm cười nhìn, một bàn tay đang đè lên lưng mình, lập tức hiểu ngay mọi chuyện.
Lúc nãy y ráng sức dùng một luồng chân khí cuối cùng đề kháng nội lực của Tả Dũng Cương, nội lực đã hao mòn kiệt tận, cùng sức mà thụ thương, vốn cho rằng mình chắc chắn là chết không nghi ngờ gì nữa, bây giờ thấy người cứu mình lại là Minh Hạ Hạ, bèn lồm cồm đứng dậy, hất bàn tay của Minh Hạ Hạ ra nói:
– Không phiền phải phí tâm!
Nhưng thình lình cảm thấy trước mắt tối sầm lại, trái tim nhói lên kịch liệt như bị ngàn con rắn độc cắn xé, lại ngồi phịch xuống đất, Dương Oai bèn không dám mở miệng nói gì, vội vã ngồi ngay ngắn xuống xếp bằng nhắm mắt đã tọa. Minh Hạ Hạ thấy Dương Oai bị thương rồi mà vẫn còn ngạo khí như ậy, bèn lui qua một bên cười nói:
– Tả hộ pháp của tệ giáo nhất thời lỡ tay ngộ thương Dương tổng tiêu đầu, xin tổng tiêu đầu thứ lỗi!
Dương Oai thấy mình bị đánh bại, cứ nghĩ y đang nói mỉa, bèn nhắm mắt ngồi yên, không để ý đến lời Minh Hạ Hạ nói. Mọi người bấy giờ đã biết Minh Hạ Hạ tạm thời không có ý hại Dương Oai, ai nấy đều đứng yên đó, chờ ứng biến. Minh Hạ Hạ thấy Dương Oai đã có thể vận khí tự dưỡng thương được, cũng không phật lòng, đứng qua một bên.
Nguyên tác: A Chí
Dịch giả: Lê Khắc Tưởng
Bài Cùng Tác Giả:
- Bi Ca Hành trong nhạc cổ điển
- Hoàng Hạc Lâu – Thôi Hiệu
- Tương Tiến Tửu – Lý Bạch
- Cẩm Sắt – Lý Thương Ẩn
- Cận thí thượng Trương thủy bộ – Chu Khánh Dư
- Khiển hòai – Đổ Mục
- Lương Châu từ – Vương Hàn
- Phong kiều dạ bạc – Trương Kế
- Dạ vũ ký bắc – Lý Thương Ẩn
- Đăng Lạc Du nguyên – Lý Thương Ẩn
- Xuân hiểu – Mạnh Hạo Nhiên
- Hành lộ nan – Lý Bạch
- Phú đắc cổ nguyên thảo tống biệt – Bạch Cư Dị
- Cô Nhạn – Thôi Đồ
- Dạ tư – Lý Bạch
- Hiệp Khách Hành – Lý Bạch
- Tặng Vệ bát xứ sĩ – Đỗ Phủ
- Kim Lũ Khúc – Nạp Lan Tính Đức
- Trường Can Hành – Lý Bạch
0 Bình luận