Thuở ba mươi sương lãng đãng giữa trời
Hai người ở hai nơi hồn lãng đãng
Cứ vô ý mãi quên lời Chúa phán
Phạm mười điều răn nghiêm khắc của Người

Thuở ba mươi em lãng đãng giữa đời
Những bài hát vu vơ là có thật
Cách gì khác gửi lòng qua câu hát
Cũng vu vơ như một lối tỏ tình

Để đêm đêm riêng dưới mái hiên mình
Em lặng rót trái tim làm hai nửa
Anh lặng xót mắt môi mình không nỡ
Thà như sương cứ…lãng đãng giữa trời.

 
Trần Viết Dũng

Nguồn: Lãng Đãng Giữa Đời, Nhà Xuất Bản Trẻ, Sài Gòn, 1993

 

Bài Cùng Tác Giả:

0 Bình luận

Bình Luận