Những Cánh Cửa Đã Mở

Mười năm rồi
Vẫn còn ngái nghẹn
Trĩu trong tim những gương mặt non trẻ
Sandy Hook elementary school ...

giữa đêm thức dậy đọc thơ bạn

tôi kẻ lạc
đi tìm tôi giữa những đêm đỏ
và ngày trắng
tìm tôi trong những đọt lá thốc khô
của cây sồi sau lưng nhà
trong nhiều mùa, mưa hiếm ...

đêm rực cồn

lỡ chạm sau lưng ngày
đêm vỡ òa
vỡ òa chùm nguyệt úa
đêm cửu trùng ...

Nibbana – Niết Bàn – Dập tắt

Nói theo kiểu ông Phật
Thời khoa học lượng tử
“Hạt không khác gì sóng
Sóng không khác gì hạt ...

ngày tôi chọn nghiệp

Tôi vốn rất tự hào về cái chủ nghĩa ba phải của mình
Luôn nhìn mọi thứ bằng con mắt 50 50
Đồng tiền nào cũng có hai mặt
Mặt phải mặt trái ...

nhớ Philz và những ngày ngồi quán

lại phải nằm nhà
để thấy mình lành hơn thục nữ
không la cà ở Philz
(vừa mới bị thêm một lần phong tỏa)
...

của những cơn đau vết thương còn ngọt lịm

tôi giờ lớn.tôi giờ. tôi có tuổi
chiều bò lên đồi cao
chiều nhìn tôi. chiều cũng mỏi
tôi dưới lũng sâu
tôi nhìn tôi. mình cùng già
...

sinh-trụ-dị-diệt

khi mà nỗi oán đau ứ đầy trong lồng ngực
cơn muộn phiền bóp nghẽn mạch tim
hãy cứ để đó
không vun xới và cũng đừng dập tắt ...

khuôn mặt thật xưa nay

Mùa đại dịch nằm nhà nhắm con mắt lại
để được thấy mình
ngồi-đứng-đi thong dong
cố nhắm con mắt lại ...

Những ghi chép trong thời Coronavirus

Mới hôm nào gặp bạn
Ta tay bắt mặt mừng
Bây giờ nếu gặp lại
Chắc gì đưa tay ra? ...