Tại sao mày muốn dịch tập thơ NĂM THỨ HAI MƯƠI SÁU của Szabó Lõrinc?

Vừa run rẩy vừa sợ hãi vừa khao khát…

Tối nay nó tìm kiếm và chụp lại toàn bộ 120 bản sonett trong tập thơ này.

Sẽ đọc thật kỹ, hiểu và dịch.

Nó đã ngửi thấy mùi chết chóc của tình yêu vĩnh cửu trong tập thơ này.

Nó đã ngập ngừng trước linh cảm chia xẻ của vĩnh viễn chia ly tâm hồn người với nhau…

Nó cảm thấy sợ hãi, vì thừa biết nó đủ khả năng yêu như thế

Sợ hãi vì sợ sẽ yêu như thế, nghĩa là sẽ giết chết một ai đấy, hoặc chỉ bản thân nó hoặc người nó yêu, vì nếu đọc, hiểu và dịch được, nó sẽ đi hết tâm hồn…

Sợ hãi, nhưng lại muốn dịch: vì cái Đẹp vẫy gọi, cái đau vẫy gọi, tình yêu vẫy gọi…

Không thể sống lờ mờ vật vờ như thế này mãi được.

Trước khi chết phải hấp hối…

Hoặc ĐỪNG bắt đầu nữa?

NÀO! DẤN BƯỚC ĐI, TIM ƠI! (2010.09.19)

***

Hôm nay đọc nhiều, làm việc nhiều, từ sáng sớm đã cặm cụi, đói không thể tả mới đứng dậy đi tìm cái ăn. Rồi tỉnh táo, bắt đầu bỏ tất cả sang một bên, đọc Szabó Lõrinc và bắt đầu dịch.

BẰNG VIỄN TƯỞNG VIỂN VÔNG CỦA EM
(bản sonett 3)

Bằng viễn tưởng viển vông của em anh mường tượng
em đang nhớ anh- ơi người yêu- khi
bánh xe cuốn nhanh: nỗi đơn côi anh khát khao vô vọng
Quạnh hiu em vẫy gọi, quanh quẩn bên anh
như anh đang cùng em để, lời an ủi chỉ
hiện hữu hoang tưởng của em mang lại,
nỗi đau em chua chát chỉ dịu vòng tay xiết từ con tim em
trong buốt thương anh nhức nhối.
Bằng viễn tưởng viển vông của em anh mường tượng
chúng mình bên nhau: ít lắm nếu chỉ riêng anh
ngật ngưỡng với mình, thà thế này,
luôn luôn được gấp đôi, như tiên nữ lượn vòng
mang đi – kéo lại – đổi trao, để cùng lúc từ hai nơi xa thẳm
tình yêu khóa chặt vào nhau.

Nguyễn Hồng Nhung dịch từ bản tiếng Hung
(Tập 120 sonett” Năm thứ hai mươi sáu- Szabó Lõrinc)

Képzelt képzeleteddel

Képzelt képzeleteddel képzelem,
hogy idegondolsz, kedves, mialatt
gyors kerék visz: sóvár magányomat
hívja magányod; együtt vagy velem,
ahogy veled én, és ahogy nekem
vigaszt csak képzelt jelenléted ad,
fájdalmad fájdalmamban érzi csak
enyhűlni szorítását sziveden.
Képzelt képzeleteddel képzelem,
hogy együtt vagyunk: az enyém kevés
volna, magában, míg így, szüntelen
kettőződve, mint tündér repesés
hoz-visz-cserél s egyszerre két helyen
egymásba zárva tart a szerelem.

Bài thơ này: trước tiên là cảm giác cô độc-gấp đôi cô độc- cùng lúc tác giả hòa quện với một tâm hồn đồng điệu khác, bằng sự quen thuộc thập kỷ của tình tri kỷ xẻ chia.

Đến mức như thể LÀ một mình. Và đúng là luôn luôn một mình. Dù rất hiểu người khác: em cũng chính là anh, sự hoang tưởng đoàn tụ này!

Bản chất của tình yêu vĩnh cửu: không chia xẻ được, chỉ có thể là Một. Đúng bằng sự cô đọng âu yếm của TÌNH YÊU.( 2010.09.20)

***

Tối không làm được gì hết. Trước khi chui vào giường, sửa lại bản dịch bắt đầu trước bữa chiều. Bản sonett thứ 7( khúc ca ngắn thứ 7) này chỉ ra bản chất của sự sống: những ảo vọng chập chờn giữa ranh giới thực hư của tình cảm người, chỉ là ánh hào quang thoảng qua của hạnh phúc truy tìm mục đích. Với đồng loại. Của nỗ lực cô độc hành động người. (2010.09.20)

MẶT GƯƠNG ĐIÊN
( Bản sonett số 7)

Sự việc mới tiếp nối nhau nhưng giờ đây em đã
đứng ra ngoài chúng. Anh cạo râu
sực nhớ ra em: nước mắt ứa trào
câm lặng: em là nửa mục đích của đời anh
nửa hành động tự do của anh, ôi giá mà
em nhiều hơn thế! Anh sống tiếp ngày
lại ngày tràn việc, để trên khắp ngả anh đi
ăm ắp kỷ niệm cùng vắng thiếu lang thang
phúng viếng…Ôi nước mắt cùng mọi nẻo đường của anh
dùng làm gì em hỡi? để làm gì, bạn đường yêu dấu vắng đồng hành?
Hiện thực sống, giây phút này đây, đều ở đó!
chỉ khúc xạ lại, chỉ nâng niu mặt gương em, linh hồn anh và anh
những bức ảnh rụng rơi từ gương chiếu
mặt gương điên tưởng thúc dậy đời người

Nguyễn Hồng Nhung dịch từ bản tiếng Hung
(Tập 120 sonett” Năm thứ hai mươi sáu”Sz.Lorinc)

Bolond tükör

Folyton uj dolgok történnek, s te most már
kivül vagy rajtuk. Borotválkozom,
s eszembe jutsz: könny csordul arcomon
és megállok: céljaim fele voltál
és fele szabad tetteimnek, óh, bár
több lettél volna! Élek, folytatom
a munkás napot, s minden utamon
együtt kisér a dús emlék s a sóvár
hiány… De minden könnyem és utam
mit ér? mit, édes társam, társtalan?
A valóság, a jelen, oda van!
Csak tükröd őriz, tükröd, én, a lélek,
tükör, melyből kirepűltek a képek,
bolond tükör, mely azt hiszi, hogy éltet!

***

Cả ngày hôm nay trên đường, tối về vừa ăn vừa đọc, và sau cùng ngồi dịch.

Khúc sonett này bao la như một khoảng trời đất – không gian thượng đế dành riêng cho tình cảm con người, khi „chót” nhìn thấy và phải lòng lẫn nhau. Giây phút định mệnh.

Chỉ sự đồng điệu về tâm hồn bất diệt có ý nghĩa cứu vớt khoảnh khắc cùng tồn tại này khi Khắp nơi Không ở đâu cả!Khi cùng lúc xuất hiện cả Anh và Em, để sẽ đến lúc Không còn ai nữa.

Sự sống đồng nghĩa cùng lúc với cái chết vì thế. Yêu là hiến dâng vì thế. Cháy trụi để còn lại vết tích vĩnh viễn vì thế. Con người- ngọn lửa của khát khao thể hiện cái Đẹp – Hư vô.

(2010.09.21)

EM Ở KHẮP MỌI NƠI
(sonett số 9)

Em ở khắp mọi nơi, từ khi
anh ngỡ ngàng, anh nhìn thấy, và đã yêu em:
con đường, dòng sông, cánh rừng vẫy gọi
làng mạc, thành phố, đêm và ngày
không ngừng nhắc nhở, núi thu và tuyết đông
suối nguồn réo gọi, run rẩy trong tất cả
thèm khát đầu tiên cùng điên rồ vĩnh cửu
hai mươi lăm mùa xuân, mùa hè cháy trụi.
Em ở khắp mọi nơi: như cánh đồng hoa
phủ kín đời anh, niềm vui trong trẻo,
đời trai tươi tỉnh, nỗi ngây ngất của anh:
tất cả mọi nơi có em hòa nhịp
cùng tiếng thét thầm thì đau đớn
ôi khắp nơi Cái khắp nơi này Không ở đâu!

Nguyễn Hồng Nhung dịch từ bản tiếng Hung
(120 sonett”Năm thứ hai mươi sáu”Sz.Lõrinc)

Mindenütt ott vagy

Mindénütt ott vagy, ahol valaha
tudtalak, láttalak, szerettelek:
út, orom, erdő veled integet,
falu és város, nappal s éjszaka
folyton idéz, őszi hegy s tél hava,
vizpart s vonatfütty, s minden ott remeg
az első vágy s a tartó őrület
huszonöt kigyúlt tavasza, nyara.
Mindenütt megvagy: mint virágözön
borítod életemet, friss öröm,
frissitő ifjúságom, gyönyöröm:
minden mindenütt veled ostromol,
de mindig feljajdul a halk sikoly:
e sok Mindenütt mindenütt Sehol!

***

Hôm nay lang thang trong nắng thu vàng bao bọc thành Budapest. Đẹp đến nghẹn thở: mặt nước Duna lấp lánh vảy cá, nắng vàng ươm, cung điện Buda diễm lệ khoe duyên dáng cùng cao vút tháp chuông nhà thờ, nhà quốc hội dát vàng lóng lánh soi mình xuống mặt sông êm ả.

Dòng người cuồn cuộn tung trải đi các nẻo đường. Có bao nhiêu khuôn mặt tang Szabó Lõrinc trong đám người đó?

Không, dưới nắng vàng ấm áp và gió thơm lùa mái tóc, chỉ có sự sống ca hát. Ban ngày. Dưới âu yếm của nụ hôn thần mặt trời. Tang chỉ đến khi niềm vui sự sống này đi vắng.

Lúc nào vắng và lúc nào hội tụ đây: Tang và Sức sống?

Chúng quện vào nhau, quấn quýt, vẹn toàn, cân đối: tang và sức sống. Tồn tại và cái chết.

Làm nên Anh và Em- sướng vui buồn tủi-nhớ thương và hạnh phúc.

Làm nên mối tình chúng mình.

Có phải thế không?

Tối về, dịch tiếp.

Bản sonett 19 này là mảng hiện sinh tỉnh táo của một người Tình già mất bạn: ký ức là nỗi đau khi nhận ra sức sống tràn trề ngập ngụa của đời bao vây quanh mình. Mình cũng đã mất khi Bạn mất.

Hỡi ơi, quý báu làm sao phút vẫn còn được âu yếm gọi nhau: Mình-Ta.

Dịch đến bản này bắt đầu hiểu lý thuyết thơ sonett mà lãng tử CP giảng giải: đúng, quan trọng nhất của khổ thơ 4+4+3+3 là nhịp điệu dồn dập cô đọng âm tiết. Trong từ điển có ghi: sonett bắt đầu và phát triển rực rỡ nhất vào thời trung cổ khi bày tỏ tâm tình người được coi là trọng tâm của hình thức thơ châu Âu rực rỡ này.

Tối nay dịch một bài thơ tang mà thấy lòng không nặng trĩu.

Cán cân sự sống đang nghiêng nặng về phía tình yêu trong tôi!!!!!!!!!!!!

(2010.09.22)

HAI MƯƠI HAI TUỔI
( sonett 19 )

Em hai mươi hai tuổi lúc
bắt đầu, bốn mươi bảy, khi kết thúc:
quá nửa cuộc đời em trải cùng anh
và mùa xuân mang cánh én không ở đâu
còn thấy nữa:từ mộ em róc rách tuôn dòng
tuyết băng ứ đọng: cái từng là người trong em
ngưng lại hoặc chỉ còn hấp hối phản hồi
từ những trái tim đớn đau bại trận.
Khủng khiếp nhất, dai dẳng nhất trong anh :
xuân đầu tiên của đời em lại hé nở,
em, hai mươi nhăm đằng đẵng mùa xuân anh ,
để giờ đây xuân về sao run rẩy
anh kiệt sức, héo mòn già nua quánh lặng:
em đã mang đi rồi mọi cảm giác của anh.

Nguyễn Hồng Nhung dịch từ bản tiếng Hung
( tập 120 sonett” Năm thứ hai mươi sáu” Sz.Lorinc)

Huszonkétéves

Huszonkétéves voltál, amikor
kezdődött, negyvenhét, hogy befejezted:
velem telt hát jobb fele életednek,
s a fecskeszárnyú tavasz már sehol
nem lát: sirodról csörgedezve foly
a maradék hó és jég: ami benned
ember volt, megszűnt, vagy már csak a vesztes
szivek fájó tükrében haldokol.
Az enyémben legjobban, legtovább:
kezded uj léted első tavaszát,
te, tavaszom huszonöt éven át
s oly tavasz most, amelytől rettegek,
kimerűlt vagyok, üres és öreg:
magaddal vitted érzékeimet.

Nguyễn Hồng Nhung

Nguồn: http://amvc.free.fr/Damvc/GioiThieu/NguyenHongNhung/SzaboLorinc/TaiSaoMayMuonDichThoSzaboLorinc.htm

http://amvc.free.fr/Damvc/GioiThieu/NguyenHongNhung/SzaboLorinc/SzaboLorinc-TAB.htm

 

0 Bình luận

Bình Luận