thư nháp

không sao ngăn được thở dài
của bầy tính từ
trong lúc chờ ngược sáng

yếu đuối nhường nào
chữ tựa vào dấu chấm than
khoảng trống trập trùng gió thổi

thuyền nằm bãi cạn
bài hát thầm
tiếng thét câm

xa xôi người ngắm hoa quỳnh
cả hai không lay bóng
phía này mưa giông
em giữ

con tem treo vào đám chữ dửng dưng
nước nguội khi rời khỏi

 

ví von

họ xây nên mê lộ bằng ví von
“nắng giòn như tiếng cười trẻ nhỏ”
“trời khuất mặt sau đám mây hình nấm”
“đáy vực tối như trái tim đã bạc”

đêm trườn qua như con mèo đen, con mèo mềm tựa người yêu, người yêu tựa con dao nhọn
không thấy vì sao nào nhắm hướng
những cái bóng sơ sinh
ngờ ngợ ngắm nhau

một mê lộ mở ra dịu dàng,
khi người bảo “em như không khí của anh”
mùa ấy vĩnh viễn là có thật
ai đi theo tiếng gọi của mịt mùng

bạn đổi màu theo những ví von
mỗi bước mỗi nhạt nhòa hình dáng

 

một giao thừa nào

một dòng chuông vỗ sóng
hoa trổ rộ trên không
họ tuôn qua cửa bạc

phía họ không thở dài
phía họ không cười héo
và xênh xang sẵn chỗ cho người

em ngồi cắn móng tay
dỗ cho nguôi nỗi gió

không làm sao buông bỏ
chim từ biệt quay về
hót gọi một xa xôi

cửa bạc khép dần rồi
họ sang trời ca hát
gió lấp, chỗ trống người
chỗ trống người, gió lấp

 

Nguyễn Ngọc Tư

Nguồn: nguyenngoctu.net

 

Bài Cùng Tác Giả:

0 Bình luận

Bình Luận