Quê hương mưa trắng đất trời
Người đời mắt trắng khổ tôi một ngày
Ngược xuôi rồi cũng trắng tay
Trở về sương gió trắng vai áo mình
Phòng xưa đêm trắng hồi sinh
Thắp ngọn nến trắng lung linh chỗ ngồi
Nâng cành hoa trắng tinh khôi
Nhớ người áo trắng xa xôi nghìn trùng.

 
Trần Viết Dũng

Nguồn: Lãng Đãng Giữa Đời, Nhà Xuất Bản Trẻ, Sài Gòn, 1993

 

Bài Cùng Tác Giả:

0 Bình luận

Bình Luận