Về Lại Vùng Tuổi Nhỏ
Gửi KC
Chúng ta lớn lên bên nhánh sông hiền
Xanh và đen như mắt người thiếu nữ
Cái nhìn khiến mềm lòng tên lãng tử
Lúc quay về có bóng nhỏ đứng trông
Buổi tối qua cầu trăng sáng trên sông
Anh nhớ quá màu trăng trong mắt bé
Mùa Thu, một chút gió qua, rất nhẹ
Mà biết bao chiếc lá rụng đầy
Một mình anh, một đốm lửa run tay
Thương biết mấy từng chiếc đèn thơ ấu
Ở sau lưng những ngày theo cơm áo
Biêt lấy gì gửi tới bé dấu yêu
Chỉ có hồn thơ còn sót lại ít nhiều
Và trăng nữa, thả xuống dòng chiếc gương bằng bạc
Bé cứ tự nhiên soi và hồn nhiên hát
Những bài ca xưa cha mẹ đã quên lời
(Trên lối hẹn hò rất dễ quen hơi
Nên trái đất có chúng ta trong tình yêu ấy)
Đã khuya rồi, trăng đòi ngủ sau mây
Ta đưa nhau về lòng nhớ nhung quá đỗi
Nếu vắng bé làm sao anh sống nổi
Dưới trần gian vốn đã chẳng vui này.
Trần Viết Dũng
Nguồn: Lãng Đãng Giữa Đời, Nhà Xuất Bản Trẻ, Sài Gòn, 1993
0 Bình luận