Nước nhỏ long tong nghe thật tịch mịch. Nước chảy róc rách cũng vậy. Rốt cuộc, kiếp người là tịch mịch. Đường Phương ngắm dòng nước từ ao chạy vào ...
Bàn tay trái như bạch ngọc chạm trổ của cô đó, vốn có màu hồng hồng nhuận nhuận, bây giờ đã như kết một tầng băng, thoáng nhìn như bàn ...
Rốt cuộc cô đã gặp được y. Nhưng mặt mủi của y ra làm sao nhĩ ? Chắc phải là mày kiếm mắt sáng, cổ nhân đã chẳng hình dung ...
Ngọn lữa bị chia ra làm hai. Cái thứ nhỏ bé đen thùi đó, còn chưa hết đà, ngược lại càng thêm mãnh liệt, bay nhanh như chớp lại Lôi ...
Dương Thoát vung tay lên một cái, ném nguyên cả cái khóa đá tới Đường Phương, y đang sử dụng ám kình. Cái khóa đá giữa không trung sẽ mở ...
Đường Phương đối đãi với người, trước giờ vốn có một nguyên tắc: người ta đối đãi tốt với cô, cô đối đãi càng tốt với người ta; người ta ...
Cô là người con gái chưa bao giờ khóc trước mặt người khác. Cô cho rằng khóc chỉ là chuyện của kẻ nhu nhược. ... Làm một người con gái, ...