Tầm giữa tháng 4 vừa rồi, giải thưởng “Cống hiến” (được coi như giải Grammy của âm nhạc Việt Nam) được trao cho album “Chat với Mozart 2” của ê kíp diva Mỹ Linh & Ban nhạc Anh Em tại hạng mục cao quý nhất “Album của năm”.

Thực sự là mình không thể tin nổi!

Mình không nói đến vấn đề chất lượng nghệ thuật nội tại của album này (về sáng tác, giọng hát, hòa âm), mà chỉ xét trên tiêu chí “cống hiến” tức là phải có những đóng góp mới mẻ, góp phần vào sự phát triển của âm nhạc đại chúng Việt Nam thì cách đây 13 năm, vào năm 2006, album “Chat với Mozart 1” của cùng ê kíp diva Mỹ Linh & Ban nhạc Anh Em đã được trao giải “Album của năm” rồi.

Tại sao 2 album với cùng một concept và cùng một mục đích, sứ mệnh y hệt nhau là “xã hội hóa” nhạc cổ điển, đưa nhạc cổ điển đến gần khán giả trẻ, với cùng một cách thức thực hiện y hệt nhau là đặt lời Việt cho các tác phẩm nhạc cổ điển nổi tiếng, với cùng một ê kíp ca sĩ và nhạc sĩ thực hiện, mà lại giành được giải Cống hiến đến tận 2 lần ở cùng một hạng mục, mà lần đầu tiên là đã từ cách đây tận 13 năm rồi. Không lẽ âm nhạc Việt Nam “dậm chân tại chỗ” suốt hơn 1 thập kỷ vừa qua khi vẫn ghi nhận ý tưởng “xã hội hóa” nhạc cổ điển là “cống hiến”? Không lẽ tiêu chí giành giải “Cống hiến” lại nghèo nàn và bế tắc đến thế?

Hay là các album còn lại được đề cử cho hạng mục “Album của năm” quá tệ, không có gì là mới mẻ, là cống hiến cả nên hội đồng bình chọn mới buộc phải “so bó đũa chọn cột cờ” để rồi nhất trí dồn phiếu bầu cho album “Chat với Mozart 2”, mà lại còn ghi là album “Chat với Mozart 2” giành chiến thắng đầy ngoạn mục và thuyết phục nữa.

Xin thưa là các album trong một năm vừa qua không thiếu gì album xứng đáng được ghi nhận là “cống hiến” hơn là “Chat với Mozart 2”, nhưng mình rất ngạc nhiên là những album này thậm chí còn không được đưa vào danh sách đề cử.

Ít nhất thì mình biết là có album “Sóng hấp dẫn” (của ê kíp ca sĩ Hoàng Quyên, nhạc sĩ Đỗ Bảo, nhạc sĩ Võ Thiện Thanh) và album “Nhìn lại” (của ê kíp ca sĩ Hà Linh và nhạc sĩ Ngô Hồng Quang) còn xứng đáng hơn “Chat với Mozart 2” ít nhất là về độ mới mẻ, ít nhất là để tránh được vấn đề nghiêm trọng của một giải thưởng âm nhạc uy tín là không được phép trao cùng một giải thưởng đến 2 lần cho những album giống hệt nhau về concept, về ý tưởng, về mục đích thực hiện, về cách thức thể hiện, và về cả ê kíp thực hiện nữa.

Tìm hiểu thêm về hội đồng bình chọn cho giải thưởng “Cống hiến” thì được biết đây là giải thưởng do các nhà báo theo dõi mảng âm nhạc của các tờ báo có uy tín bình chọn.

Nói thật, trong vài năm gần đây khi mình đi xem các liveshow quan trọng của nghệ sĩ Việt Nam về rồi đọc bài viết của các nhà báo, hầu hết là mình thất vọng tràn trề.

Ai đời nhà báo viết review về liveshow thì chẳng thấy bình luận chuyên môn gì về âm nhạc mà chỉ toàn giật tít Hồng Nhung hôm nay nói gì, mặc gì, pha trò gì, đến mức mà có bạn phải bình luận là: Hồng Nhung là ca sĩ duy nhất của Việt Nam mà dù là vai chính hay vai phụ trong liveshow, cứ tham gia liveshow là nói, nói và nói, và cứ nói là chắc chắn sẽ được báo chí giật tít, đến phải quỳ lạy nhà báo.

Được vài câu bình luận về âm nhạc thì hời hợt, thậm chí là sai be bét. Tồi tệ hơn nữa là có nhà báo còn không đi xem liveshow mà vẫn viết bài review như thường. Tại sao mình biết được điều đó vì trong bài viết review nói về thứ tự tiết mục hoàn toàn sai, thậm chí có ca khúc ca sĩ không hề hát trong liveshow cũng đưa vào bài review (vì nhầm bài review). Rồi là đến tên bài hát cũng viết sai. Mà là những đầu báo lớn, có nhiều độc giả hẳn hoi chứ không phải là mấy tờ báo lá cải vớ vẩn nhé.

Nhớ về cái thời Làn Sóng Xanh, đến ngay cả tờ báo dành cho học sinh cấp 3 là Hoa Học Trò mà cũng có những bài viết chuyên môn vô cùng sắc sảo, khen chê cho ra nhẽ, thậm chí không kiêng nể gì khi đặt tít “Ca sĩ trẻ hay ca sĩ rẻ”. Vậy mà những tờ báo lớn dành cho người lớn hẳn hoi viết về âm nhạc còn thua xa báo Hoa Học Trò thời đó.

Sự thực việc trao giải “Album của năm” cho “Chat với Mozart 2” thể hiện sự nghèo nàn, bế tắc trong cách thức lựa chọn trao giải của hệ thống giải “Cống hiến” .

Người ta vẫn nói: Chất lượng làm nên thương hiệu – Không phải thương hiệu làm nên chất lượng.

Nếu giải thưởng “Cống hiến” được đánh giá là danh giá, uy tín, là Grammy của âm nhạc Việt Nam mà như thế này thì những năm về sau, mình cũng không coi tiêu chí giành giải “Cống hiến” là điều gì đó giá trị, ghê gớm dành cho album, cho sản phẩm âm nhạc và cho nghệ sĩ Việt Nam giành giải nữa.

Ban Tổ chức giải Cống hiến nên xem lại tiêu chí và cách thức trao giải nếu không muốn mất đi “hào quang” của một giải thưởng hiếm hoi còn sót lại được coi là uy tín của âm nhạc Việt Nam.

 

Tung Hoang Lam

Nguồn: trang FB của Tung Hoang Lam

 

0 Bình luận

Bình Luận