Văn Hóa Đổ Lỗi
Phần đông người Việt ta đã không được giáo dục từ nhỏ là phải tự chịu trách nhiệm với chính bản thân mình. Đây là một thiếu sót lớn, có thể gọi là chúng ta không đi chung đường với con đường giáo dục phát triển của thế giới.
Lúc nhỏ. Nếu bạn vấp ngã thì cha mẹ sẽ nói “ ôi tại con chuột, để mẹ đánh con chuột đã làm con ngã”, “tại cái bàn, đánh cho chừa này, cho chừa cái bàn hư” hoặc tại cái cây cột đã đứng đó để con húc đầu vào”… vân vân và vân vân.
Nói chung con không có lỗi.
Trong khi dưới một nền giáo dục khác thì người mẹ sẽ dạy con là tại con đi không cẩn thận cho nên con ngã, mắt con không nhìn và con va vào cây cột, con đi không cẩn thận nên con vướng vào cái bàn. Tóm lại là TẠI CON, con phải tự chịu trách nhiệm trước hành động của mình. Để tránh tai nạn hoặc lỗi lầm thì chính con phải cẩn thận để không mắc phải.
Lớn lên khi đứa con ấy nó không còn trẻ nữa mà nó đã là một quan chức, thậm chí quan chức cấp cao.
Với một trình độ hạn hẹp cho nên hay có những phát ngôn ngớ ngẩn như người ngoài hành tinh, đôi khi tưởng mình là cái rốn của vũ trụ, tưởng rằng ngoài ta ra thì không còn ai phát hiện ra cái ngu của ta nữa, cho nên ban hành vô số các quy định trái pháp luật, trái lòng người dân, đi ngược với đạo lý con người.
Thế rồi người dân họ phát hiện ra rồi lên tiếng mới vội vàng thu hồi mấy cái quyết định ngớ ngẩn kia và bắt đầu tìm chỗ để đổ lỗi, đổ lỗi cho cấp dưới, đổ lỗi cho người tham mưu, bí quá thì đổ cho lỗi đánh máy.
Tôi thấy rằng không có quan chức nơi nào mà trơ trẽn như quan chức xứ ta cả.
Trước khi ký bất kỳ một loại văn bản gì thì theo nguyên tắc là PHẢI ĐỌC, phải đọc trước khi ký vì mình phải chịu trách nhiệm với nó chứ có phải là luyện chữ ký đâu mà ký bừa được? Một người từ khi đủ 18 tuổi trở lên được gọi là trưởng thành phải và chịu trách nhiệm trước pháp luật về bất kỳ hành động nào của mình.
Kể cả lời nói gió bay nhưng khi nói ra câu nào thì cũng phải chịu trách nhiệm với câu nói đó, nói xằng nói bậy thì lần sau không còn ai tin mình nữa, lòng tin là thứ khó xây dựng nhưng lại nhanh đổ nát.
Tất cả là do văn hóa giáo dục xứ ta.
Cho nên đi khám bệnh thỉnh thoảng vẫn nghe bệnh nhân chửi toáng lên rằng ” BS trả cái giấy bảo hiểm cho em.”
Mấy cô nói là chị đã cầm rồi, chúng tôi không giữ.
Tiếp tục đổ lỗi, chắc chắn mấy chị cầm, rồi nói những lời khó nghe, kiểm tra kỹ lại thì ở trong túi.
Không xin lỗi câu nào mà lẳng lặng bỏ đi mất trong khi một giây trước còn hét toáng lên nhất định là các chị cầm của tôi.
Có bà đi khám, đặt cái điện thoại ở ghế… Khám xong không thấy điện thoại thì la lối um sùm, vu cho BS ăn cắp bởi vì ở đây chỉ có tui và BS, BS không lấy thì nó đi đâu?
Cô người nhà lúc này đi vệ sinh mới quay trở lại ” má ơi, con cầm đây mà”.
Đi đặt vòng, kêu thử que không chịu thử. Khẳng định chắc chắn em không quan hệ mấy tháng rồi, BS cứ đặt cho em đi.
Sau hai tuần quay lại siêu âm, có thai sáu tuần… Bắt đền BS, tại sao đặt vòng rồi lại có thai.
Cho nên khi vào viện các anh chị phải ký đủ loại giấy là vì vậy, không trách ai được. Đôi khi mình phải gánh hậu quả của người khác.
Nhận lại chứng minh nhân dân và giấy bảo hiểm cũng ký, nhận 1 viên thuốc… cũng ký, đã nghe tư vấn cũng ký.
Tránh trường hợp BS tư vấn rồi, ông chồng nhảy vào nói Đ má, mày phải nói là BS chưa tư vấn, mày nói sai tao đập phù mỏ.
BAO GIỜ DÂN TA KHÔNG CÒN BỊ ẢNH HƯỞNG BỞI VĂN HÓA ĐỔ LỖI THÌ MỚI HY VỌNG PHÁT TRIỂN.
Mong lắm thay.
Nhàn Lê
Nguồn: Trang FB của BS Nhàn Lê
0 Bình luận