chiều đông ở ngã tư Sương

hàng cây xuống tóc
những con đường biếng nhác cắt qua nhau
gánh chè rong oằn nặng dải chuông chiều
gió mùa qua sông cơn nữa

những con tắc kè hoa
xám theo gió mùa xám
mái ngói xo ro dưới chân chim

giày đỏ bỏ đi
áo xanh biền biệt
mắt nâu cũng bợt bạt mưa phùn

trên vách kính cửa hiệu dày hơi nước
một bàn tay bé xíu khỏa đục mờ
họ xếp hàng chờ tái sinh trong tiếng cười nói trẻ thơ

 

con mèo cào rách vỏ giấc mơ

túa ra những người nửa mặt
mấy sông nửa dòng
sau bàn giấy một mặt trời tiều tụy
rượu chưa chảy đã thiu

những lời câm lặng trổ bông
dấu triện đỏ mang tới lời chia tay
nhoi nhói
mười ba năm rụng cánh trong đêm

nhánh tóc cháy lan vòm cây
chuồn chuồn kim may kín ngôi nhà cổ
tình cũ ngồi lau con tim gỉ sét
nửa mặt kia lẩn khuất trong đêm

tôi nhiều không đếm được
những phiên bản ngây ngơ
đuổi theo ngọn đèn trên cánh máy bay
bươn theo dải khói tàu

 

khoảng cách trong khoảng cách

(Cho Quế Chảnh)

bầy tin nhắn bay đêm
rót mật vào điện thoại em
vời vợi giấu sau đôi cánh ánh kim

cột cây số bị mang ra làm cớ
“chúng đưa anh tới xứ Xa Xôi”
em quên giữa nụ hôn
          là những điều chưa nói
giữa hai làn da,
          là bóng tối

và cơn cảm nắng năm xưa
cái thở dài không cơn cớ
chảy thành dòng ở giữa
và ý nghĩ trong anh
hái bao lượt vẫn xanh
ngọn ngọn vươn mình phía khác

những bầy tin bay đêm ướt mật
nhủ rằng xa chỉ bằng tích tắc
bằng khoảng cách thiêu thân đến ngọn đèn

 

Nguyễn Ngọc Tư

Nguồn: nguyenngoctu.net

 

Bài Cùng Tác Giả:

0 Bình luận

Bình Luận