ngụ ngôn mùa tưởng ra hoa

núi tan chảy vào lòng cỏ
cỏ nghĩ mình đã gần chạm đến mây
mùa thu dài bằng lời hứa

ngọn đèn tin mình không bao giờ tắt
thơ xuống đường ngâm nga đuổi giặc
muôn năm hiện dáng vóc trong gương

buổi phấn hoa huyễn tưởng bay đầy đất
tượng ngại mình che khuất bầu trời
trẻ đòi hái bom đạn ra chơi

huyễn tưởng ra hoa,
những cái tên gọi vào xa lạ
người thôi hồi ức
trong veo như trẻ nít, khóc cười

 

căn cước

nguyên quán: phù sa
mẹ giấu cuống rốn dưới chân cây đước
giọt nước mắt đầu tiên phát sáng dưới trăng
nước tràn bờ sau tiếng khóc

đứa trẻ lên ba cời que lên mặt sông gọi những ngôi sao thắp lên
thuộc làu quyền năng của mình
biết gửi cười vào sông cho cái cười bội phần lấp lánh
gửi sông lời thì thầm, đến biển còn vang

trồng một cây cam, trái mặn
cấy một dây trầu, lá mặn
mặn hạt chữ đầu đời gieo lên giấy trắng
chỉ nước mắt ngọt lừ

kết thành từ bao tinh thể muối
đứa trẻ miền sông
lăn hoa tay lên bùn
cắm bộ rễ vào phù sa thao thiết

 

sớm nhẹ

có mơ chẳng nhớ mơ gì
hơi thở mùa thu mờ sau gáy
ý nghĩ tựa sao rơi

bên hiên chim sáo rỉa lông
rồi theo chiếc lồng bay mất
sớm nhẹ không xóa được dấu chim

tình rón rén ra về
tóc mấy sợi gieo mình vào cỏ
cúc nhẹ ngực không sao cài kín gió

 

Nguyễn Ngọc Tư

Nguồn: nguyenngoctu.net

 

Bài Cùng Tác Giả:

0 Bình luận

Bình Luận