Cũng là đêm như mọi đêm thôi
Sao đêm nay con nhớ về quê cũ,
Nhớ thật nhớ mùi thơm của mẹ
Không khác chi mùi cơm chín mẹ ơi.

Chẳng khác gì nhớ nải chuối buồng cau,
Khác gì nghe tiếng con bìm bịp kêu chiều
Mùi rạ khô thổi về từ cánh đồng đã gặt
Con nhớ mẹ như chưa từng đã nhớ.
Nỗi nhớ theo về từ cả những ngày thơ.

Khi trăng lên từ núi đằng Đông,
Rớt vào trong đáy giếng
Tàu chuối sau hè liếm từng giọt sương đêm nóng hổi
Cái sân gạch cũ xanh màu rêu xám tối
Ngửa mặt đón trăng về
Và mẹ hiền ngồi lặng lẽ bên giếng giặt áo cho con

Như con ếch nhỏ ngần ngừ trên tàu lá sen héo úa
Muốn nhảy ra khỏi vũng lầy tăm tối đi thật là xa
Lúc xa rồi con mới nhớ cái ao làng
Nhớ tàu lá úa che chở cho mình
Nhớ bóng tối đêm về dù âm u thê thảm
Vì sao ta không thể quên thời thơ ấu quên cái làng xưa
Có phải vì đó vẫn là nơi cái tình sâu và ấm nhất
Nơi có cái giếng nơi mẹ đã sinh ra chúng con
Là nơi trăng rụng xuống thềm
Là nơi mẹ thì thầm chuyện tình yêu.

Con hiểu vì sao
Giây phút cuối mẹ nhìn con và nói
Đêm qua mẹ đã mơ một giấc mơ
Mẹ về làng, nơi căn nhà cũ có cái giếng nước.
Con bật khóc
Bao năm rồi nơi phố thị xa hoa
Mẹ vẫn không bao giờ quên cái giếng
Cái gàu sòng múc từng vạt nước
Tắm cho những đứa con
Đứa nghịch ngã ngoài ao lấm sình
Đứa đi học hay lang thang về muộn

Cái giếng cũng như cuộc đời
Có khi đầy khi cạn
Nhưng tình mẹ luôn đầy
Như bầu trời bao bọc chúng con
Như trăng khuya lặng lẽ soi
Lũy tre làng cây đa đầu đình
Ôm cả làng quê trong nỗi nhớ – mà không cần phải nói.

Đêm nay trăng không sáng nơi thành phố
Hẳn vì trăng đang nghiêng mình soi xuống đường làng
Và rơi trên miệng giếng
Tỏa sáng nơi mẹ ngồi giặt áo cho con ngày xưa…
Mẹ ơi!

Nguyễn Diệu Tâm

Nguồn: http://ngdieutam.blogspot.com/2016/04/em-nho-me.html

Bài Cùng Tác Giả:

0 Bình luận

Bình Luận