phỏng dịch truyện Dear John của Nicholas Sparks

“Em xin lỗi là hôm qua đã không nói cho anh biết,” Savannah nói với tôi, một giờ sau đó. Khi nàng và Alan trở lại phòng, thấy Tim đang ngủ nàng mới ra dấu cho tôi theo nàng xuống dưới cafeteria ở lầu dưới. “Gặp lại anh em ngạc nhiên quá đỗi, em biết là mình nên nói cho anh hay nhưng sau mỗi lần muốn nói là mở miệng không được.”

Hai đứa tôi uống trà, vì không ai muốn ăn gì cả. Savannah nâng tách trà lên rồi để xuống.

“Anh biết không? ngày nào cũng vậy, em phải vô đây, mấy cô y tá nhìn mình với ánh mắt thương hại, em chết lần chết mòn vì những ánh mắt thương hại này. Em biết là nói thì nghe qua thấy kì cục, vì là Tim đang bệnh, nhưng em nhìn Tim bệnh em chịu không nổi. Em ghét cái chuyện này. Em biết là mình phải có mặt để lo lắng cho ảnh, nhưng nhìn ảnh lúc nào cũng thấy bệnh ảnh nghiêm trọng hơn là mình tưởng. Hôm qua sa khi xạ trị, ảnh mệt quá em tưởng là ảnh đi luôn rồi chớ. Ảnh ói mửa liên tục, ngừng lại không được ảnh cứ vừa mửa vừa lau. Cứ năm mười phút là ảnh rên rỉ và trở mình ráng để đừng mửa nhưng không ăn thua gì. Em ôm ảnh, an ủi vỗ về, nhưng làm sao diễn tả được cái cảm giác là thấy mình bất lực không giúp gì được cho ảnh.”  Nàng nhúng lên nhúng xuống cái túi trà. “Lần nào cũng vậy.”

Tôi loay hoay với cái tay cầm của tách  trà. “Anh không biết nói gì đây.”

“Anh không có thể nói gì được đâu, em biết. Cho nên em tâm sự với anh là vậy. Vì em không có ai để mà nói. Trong đám bạn bè của em, đâu có ai hiểu nổi những gì em đang trải qua. Ba má em thì đại khái cũng giúp đỡ rất nhiều. Em nhờ gì cũng làm, và lúc nào cũng đòi giúp này giúp kia, má em nấu sẵn đồ ăn đem qua, nhưng lúc nào gặp mặt má cũng như sắp khóc vậy. Làm như má sợ lỡ miệng nói câu gì không phải, cho nên mỗi lẫn má giúp làm chuyện gì thì làm như em phải giúp má chớ không phải má giúp em. Mọi chuyện dồn lại, nhiều khi em chịu không nổi. Em không muốn nói ra, vì em biết má em rán hết mình và má là má, nhưng ước gì má mạnh mẽ hơn một chút thì đỡ cho em biết mấy.

Nhớ lại cái kiểu của  má nàng, tôi nhún vai. “Còn ba em thì sao?”

“Ba thì cũng vậy nhưng kiểu khác. Ba tránh né chuyện này. Ba không muốn nói gì về chuyện này hết. Khi cả nhà gặp nhau thì ba nói chuyện trời trăng mây nước, chuyện nhà cửa, chuyện việc làm – chuyện gì cũng được miễn là đừng dính tới Tim. Làm như ba rán bù lại cho cái chuyện má lúc nào cũng lo, nhưng không bao giờ ba hỏi thăm về Tim, hay em ra làm sao.” Nàng lắc đầu. “Còn Alan nữa. Tim thiệt là hay đối với nó, em nghĩ từ từ em cũng làm cho nó đối xử bình thường với em, nhưng có nhiều lúc nó nổi cơn lên đập phá này nọ, em không biết làm sao chỉ ôm mặt khóc. Đừng hiểu lầm em – em cũng ráng hết mình nhưng em đâu phải là Tim.”

Ánh mắt nàng ngừng lại nhìn vô mắt tôi một chặp trước khi tôi nhìn chỗ khác. Tôi nhấp một ngụm trà, ráng tưởng tượng ra những gì nàng đang chịu đựng.

“Tim có nói cho anh biết chuyện bệnh tật của ảnh? chuyện ung thư da?”

“Sơ sơ thôi,” tôi nói. “Không đủ để biết hết mọi chi tiết. Đại khái Tim thấy một cái mụt chảy máu. Chịu đựng một thời gian rồi mới đi khám bác sĩ.”

Nàng nhún vai. “Thiệt là buồn cười, phải không anh? Ý em nói phải mà Tim suốt ngày dang ngoài nắng thì còn hiểu được. Mà lại ở phía sau bắp chuối chân nữa chớ. Anh biết Tim rồi, anh có tưởng tượng ra Tim mặc quần đùi nổi không? Ảnh rất ít khi mặc quần đùi, ngay cả khi xuống biển,  và ảnh là người lúc nào cũng nhắc tụi em phải thoa kem chống nắng. Ảnh không rượu chè hút sách gì hết, ăn uống thì cẩn thận kĩ lưỡng. Nhưng không biết vì sao lại bị ung thư da. Bác sĩ cắt phần da thịt chung quanh cái mụn, và vì cỡ cái mụn hơi lớn, họ lấy ra mười tám mạch máu Một trong mười tám mạch này bị ung thư. Tim mới bắt đầu interferon – cách chữa trị tiêu chuẩn là vậy, cả năm trời nay – và tụi em rán lạc quan. Nhưng bắt đầu có chuyện xui. Trước là với cách chữa interferon, xong sau khi giải phẩu vài tuần ảnh lại bị cellulitis gần chỗ vết mổ.”

Thấy tôi cau mày nàng mới ngớ ra. “Em xin lỗi. Lúc sau này em quen kiểu nói chuyện với bác sĩ. Cellulitis là một loại nhiễm trùng da, và của Tim thì rất nghiêm trọng. Ảnh nằm trong intensive care cả mười ngày về vụ này. Em tưởng là anh đi luôn rồi chớ, nhưng anh biết mà Tim đâu dễ gì. Ảnh vượt qua được và tiếp tục với chuyện điều trị ung thư, nhưng tháng trước lại thấy một chỗ ung thư gần cái mụn lúc đầu. Như vậy có nghĩ là thêm một vòng giải phẩu nữa, nhưng điều đáng lo hơn là interferon coi bộ không có hiệu lực. Cho nên ảnh đi scan PET và MRI, và như là dự đoán, người ta thấy ung thư đã chạy vô phổi ảnh.”

Nàng nhìn chăm chăm vô li cà phê của mình. Tôi nói không ra lời, và cả hai đứa im lặng một chặp.

“Anh xin lỗi.” Sau cùng tôi nói nhỏ.

Tiếng tôi nói làm nàng sực tỉnh. “Em sẽ không đầu hàng,” nàng nói, giọng nàng bắt đầu lạc. “Tim là người tốt. Ảnh dễ thương và kiên nhẫn, và em thương ảnh rất nhiều. Ông trời không công bằng. Tụi em lấy nhau chưa tới hai năm.”

Nàng nhìn tôi, hít vài hơi thở dài, ráng lấy lại bình tĩnh.

“Ảnh cần phải ra khỏi chỗ này, đi bệnh viện khác. Ở đây người ta chỉ chữa bằng interferon, mà như em đã nói, cách này không hữu hiệu. Ảnh cần phải vô mấy chỗ như MD Anderson hay bệnh viện Mayo hay John Hopkins. Mấy chỗ này có nghiên cứu hiện đại. Nếu interferon không hữu hiệu thì họ có thể cho thuốc khác – họ luôn luôn thử thuốc nhiều loại thuốc mới khác nhau, dù chỉ là thử nghiệm. Cũng có xạ trị kiểu bio và thử nghiệm ở những nơi khác. MD Anderson còn tính cả chuyện thử thuốc ngừa vào tháng mười một này, giống như là mấy thứ thuốc ngừa khác vậy, nhưng để chữa trị thì kết quả không khả quan mấy. Em muốn Tm được tham dự vô mấy vụ thử nghiệm này.”

“Vậy thì còn chờ gì nữa.” tôi hối.

Nàng cười gọn.” Đâu có dễ như vậy đâu?”

“Tại sao vậy? Anh thấy cũng đơn giản. Xuất viện ở đây xong lên xe chạy lại đẵng.”

“Bảo hiểm họ không chịu trả,” nàng nói. “Ít ra là trước mắt. Ở đây Tim được chữa trị đầy đủ theo tiêu chuẩn – và anh có biết không, lâu nay họ cũng rất nhiệt tình. Họ trả tiền bệnh viện, tiền chữa interferon, và mọi thứ phụ khoản khác mà không thắc mắc gì. Họ còn có một nhân viên phụ giúp riêng cho em hàng ngày, và tin em đi là cổ cũng thông cảm với nỗi khổ của tụi em. Nhưng cổ đâu có giúp được gì nhiều, bởi vì bác sĩ nghĩ tốt nhứt là cứ chữa bằng interferon một thời gian xem sao. Không có hãng bảo hiểm nào trên đời lại chỉ trả tiền cho những chữa trị thí nghiệm. Và cũng không có hãng bảo hiểm nào chịu trả tiền cho những phương pháp chữa trị ngoài tiêu chuẩn, đặc biệt là ở mấy tiểu bang khác và những phương pháp mới mẻ thử họa may.”

“Nếu tới đường cùng thì em cũng phải thử cho biết.”

“John, hãng bảo hiểm trả không ngán tay những chi phí phụ trội như intensive care, thuốc men này nọ, và thực tế là Tim được chữa trị đầy đủ nghiêm chỉnh. Làm sao em chứng minh được là qua chỗ khác với phương pháp chữa trị khác thì Tim sẽ khá hơn. Em nghĩ là như vậy, em hi vọng là như vậy, nhưng đâu có ai biết được chắc chắn là sẽ như vậy đâu.” Nàng lắc đầu. “Mà dẫu cho bảo hiểm có chịu trả đi nữa thì cũng cần thì gian … mà mình lại không chờ được.” Nàng thở dài. “Ý em muốn nói là rắc rối không phải chỉ tiền bạc mà còn là thì gian nữa.”

“Tốn chừng cỡ bao nhiêu vậy?”

“Rất nhiều. Và nếu Tim bị nhiễm trùng, rồi phải vô intensive care – như lần trước – thì em cũng không biết đâu mà đoán. Chắc chắn là em sẽ không trả nổi.

“Vậy thì em tính sao?”

“Thì ráng kiếm cho đủ tiền,” nàng nói.” Chớ đâu có cách gì khác. Và cộng đồng cũng giúp đỡ rất nhiều. Khi mơí có tin là Tim bị bệnh như vầy thì đài TV địa phương và báo chí có loan tin, và bà con hứa là sẽ quyên góp. Họ mở một tài khoản đặc biệt ở nhà băng và lo mọi chuyện. Ba má em cũng giúp. Ở sở làm cũng giúp. Phụ huynh của mấy đứa mà tụi em dạy cũng giúp. Em nghe nói là họ cũng để mấy hũ đùng binh ở nhiều cửa hàng quán xá.”

Tôi chợt nhớ tới cái hũ quyên tiền ở trong chỗ chơi bi da ngày tôi mới tới Lenoir. Tôi bỏ vô mấy đồng, giờ nghĩ lại tự nhiên thấy không ăn thua gì hết.

“Đã gần đủ chưa?”

“Em cũng không biết.” Nàng lắc đầu, làm như thể không muốn nghĩ tới chuyện này. “Chuyện này bắt đầu cũng đã lâu, và từ lúc Tim bắt đầu chữa trị thì em lu bu vừa chuyện nhà vừa chuyện ở đây. Nhưng chuyện này tốn nhiều lắm.” Nàng đẩy li trà qua một bên và cười buồn. “Em không hiểu tại sao lại đem mấy chuyện này ra nói với anh làm chi. Ý em muốn nói là đi mấy bệnh viện khác chưa chắc gì khá hơn. Nhưng em biết là nếu ở đây thì không xong. Đi chỗ khác thì cũng chưa chắc sống sót nhưng ít ra còn hi vọng … Và ngay lúc này thì em chỉ biết bám víu vào đó.”

Nàng nghẹn lời, không nói tiếp được, nhìn trân vô tấm khăn trải bàn hoen ố.

“Và anh biết điều gì kì cục không?” sau cùng nàng mở miệng hỏi. “Anh là người duy nhất em kể chuyện này. Không biết vì sao mà em chỉ nói mấy chuyện này được với anh thôi, mà không phải đắn đo giữ lời. Nàng cầm li trà lên rồi để xuống lại. “Em biết như vầy là không công bằng cho anh, vì anh còn có chuyện của ba anh…”

“Không sao đâu,” tôi trấn an nàng.

“Có lẽ vậy,” nàng nói. “Nhưng em cũng ích kỉ. Anh thì đang ráng vượt qua cái nỗi buồn ba anh đã mất, còn em đây thì chỉ lo chuyện xa xôi cho Tim, chưa chắc đã xảy ra.” Nàng quay nguời nhìn ra cửa sổ, như tôi biết là nàng chẳng thấy ngoài sân cỏ xanh hay đỏ.

“Em này,” tôi nói, đưa tay nắm lấy tay nàng. ” Anh nói thiệt. Anh cũng vui là em nói được ra hết cho nhẹ lòng.”

Savannah nhún vai. “Vậy là hai đứa mình giống nhau hả anh? Như hai người lính bị thương nương tựa vào nhau.”

“Cũng gần gần như vậy.”

Nàng đưa mắt lên nhìn vô mắt tôi. “Thiệt hên cho hai đứa mình,” Nàng thì thầm. Mặc dù mọi chuyện xưa nay, tôi vẫn cảm thấy tim mình nhảy lướt một nhịp.

“Ừa,” tôi lập lại, “hên cho hai đứa mình.”

Tụi tôi ở trong phòng bệnh với Tim cả buổi chiều. Anh chàng ngủ khi tụi tôi quay lại, thức dậy một chút, xong ngủ tiếp. Alan ngồi canh chừng ở cuối giường, không để ý gì tới tôi chỉ lo chắm chú vô ông anh của mình. Savannah thì hoặc bên cạnh Tim trên giừơng hoặc ngồi trên ghế kế bên tôi, kể lể về bệnh tình của Tim, về bệnh ung thư da nói chung. Nàng bỏ thì giờ lên mạng nghiên cứu và biết rõ chi tiết của những chỗ có chữa thử nghiệm. Nàng nói thì thầm, không muốn cho Alan nghe. Khi nàng nói xong thì tôi biết rành rẽ mọi chuyện về bệnh melanoma, hơn là tôi có thể tưởng tượng ra.

Khi tới giờ cơm chiều, Savannah đứng dậy, và nhẹ nhàng hôn Tim trước khi  ra về, tôi biết là nàng tin là Tim sẽ ngủ li bì suốt đêm. Nàng hôn Tim một lần  nữa, siết tay Tim và ra dấu tôi về phía cửa. Tụi tôi nhón nhén đi ra.

“Ra ngoài trước cái đã,” nàng nói khi hai đứa đã ra ngoài hành lang.

“Em có trở lại nữa không?”

“Ngày mai em mới vô lại. Nếu Tim thức dậy, em không muốn vì mình mà Tim phải tiếp tục thức. Ảnh cần nghỉ ngơi.”

“Còn Alan thì sao.”

“Nó đạp xe đạp,” nàng nói. “Nó đạp từ nhà tới đây mỗi sáng và tối thì đạp về. Nó không chịu đi với em, dù em có đề nghị. Nó đạp đi đạp về như vậy cả mấy tháng nay rồi.”

Vài phút sau, hai đứa tôi rời bãi đậu xe của bệnh viện ra đường lớn. Bâu trời trở nên xám sẫm, mây đen tụ về ở cuối chân trời, báo trước một cơn giông như thường thấy ở vùng biển. Savannah chìm đắm trong suy nghĩ riêng tư và nói rất ít. Trên mặt nàng tôi nhìn thấy nỗi tận cùng mệt mỏi như tôi đang cảm thấy trong mình. Tôi không tưởng tượng được cái cảnh nàng phải trở lại đây ngày mai, ngày mốt, ngày kia, trong khi trong đầu biết là biết đâu có bệnh viện khác chữa trị hay hơn.

Tôi quẹo xe vô cổng, nhìn qua Savannah và để ý thấy có mấy giọt nước mắt lăn chầm chậm trên má nàng. Nhìn cảnh này tôi tim tôi muốn bể làm tư, nhưng khi thấy tôi nhìn, nàng đưa tay lau nước mắt và lộ vẻ ngạc nhiên là nước mắt rớt xuống hồi nào vậy. Tôi ngừng xe dưới tàn cây dương liễu, kế bên chiếc xe vận tải cũ kĩ. Tới lúc này thì mưa bắt đầu rơi trên kính xe.

Xe đậu lại, tôi thắc mắc không biết là đã tới lúc chia tay chưa. Trước khi tôi có thể nghĩ ra câu gì để nói thì Savannah quay về phía tôi. “Anh đói bụng không?”, nàng hỏi. “Có đồ ăn ê hề trong tủ lạnh.”

Có điều gì đó trong ánh mắt nàng cảnh cáo tôi là nên từ chối lời mời, nhưng tôi lại gật đầu. “Ừa, có gì dằn bụng giờ này thì hay biết mấy.” Tôi nói.

“Cám ơn anh,” nàng nói nhẹ. “Em không muốn ở nhà một mình tối nay.”

Hai đứa tôi bước ra khỏi xe khi mưa bắt đầu nặng hạt. Chạy vô tới hiên nhà thì tôi đã cảm thấy quần áo mình ướt sũng. Con chó Molly nghe tiếng chạy lại, và khi Savannah mới mở cửa thì nó đã chen qua mặt tôi, chạy vô nhà bếp qua phòng kế bên mà tôi nghĩ là phòng khách. Tôi nhìn con chó, nhớ lại ngày hôm qua và những thay đổi trong thời gian hai đứa tôi chia tay nhau. Nhiều quá để mà nhớ lại cho hết. Cũng như hồi tôi đi tuần bên Iraq, tôi chú tâm vô những gì trước mặt, nhưng cũng đồng thời sẵn sàng cho những gì sắp xảy ra.

“Đồ ăn đủ thứ hết,” nàng nói vọng ra từ nhà bếp. “Má em là vậy. Nấu nướng đủ thứ. Mình có thịt hầm, ớt, bánh pie thịt gà, sườn heo nướng, la-xa-nhà…” Nàng thò đầu ra khỏi tủ lạnh khi tôi bước vô nhà bếp. “Anh thích món gì?”

“Món nào cũng được,” tôi nói. “Em nấu gì anh ăn nấy.”

Mở miệng ra, tôi nhìn tthấy thoáng chút thất vọng trên mặt nàng và tôi biết liền là nàng đã quá mệt mỏi với cái chuyện phải đứng ra quyết định mọi chuyện. Tôi lấy giọng.

“Em hâm la-xa-nhà cho anh.”

“Dạ,” nàng nói. “Em hâm liền. Anh đói sơ sơ hay đói dữ dội.”

Tôi suy nghĩ một chút. “Chắc là đói vừa vừa.”

“Anh ăn xà lách không? Nhà có ô liu đen và cà chua. Nêm thêm dầu dấm vô thì ngon lắm.”

“Mới nghe đã thấy thèm chảy nước miếng.”

“Được rồi,” nàng nói. “Một chút là có ăn liền.”

Tôi nhìn Savannah lấy ra cải xà lách và cà tây từ tủ lạnh. Nàng rửa sơ rồi xắt lát cà chua và lặt xà lách, xong bỏ cả hai vô một cái tô gỗ. Xong nàng bỏ ô liu vô rồi đổ dầu vô trộn và dọn ra bàn. Nàng múc hai phần la-xa-nhà lớn ra, bỏ vô hai dĩa xong bỏ một dĩa vô microwave. Nàng di chuyển coi bộ gọn gàng vững chải, làm như cảm mấy chuyện này búp núc này dễ dàng, chắc ăn.

“Không biết anh ra sao chớ em thích một li rượu vang.” Nàng chỉ vô cái giá rượu nhỏ trên tủ gần bồn rửa chén. “Em có một chai Pinot Noir uống được lắm.”

“Anh cũng sẽ thử một li” tôi nói. “Em muốn anh khui ra không?”

“Đừng, để em làm cho. Cái đồ khui rượu của em nó hơi lộn xộn.”

Nàng khui chai rượu, rót ra hai li. Xong nàng ngồi xuống đối diện với tôi, trên bàn đồ ăn đã dọn sẵn sàng. Dĩa la-xa-nhà bốc khói và bay mùi ngào ngạt làm tôi thấy đói bụng quá cỡ. Sau khi nếm thử, tôi ra dấu bằng cái nỉa.

“Hết sẩy,” tôi bàn. “Thiệt là ngon.”

“Ừa.” Nàng đồng ý. Nhưng thay vì ăn thì nàng lại nhấp một ngụm rượu. “Tim cũng thích món này lắm. Sau khi làm đám cưới, Tim lúc nào cũng năn nỉ má em nấu sẵn cho một lố. Má em thích chuyện nấu nướng và rất vui khi có người thích đồ ăn mình nấu.”

Nhìn ngang qua bàn ăn, tôi quan sát thấy nàng vuốt mấy ngón tay trên vành li rượu. Màu rượu đỏ làm ly rượu như mặt ngọc rubi.

“Anh muốn ăn thêm nữa thì cứ nói, nhà còn nhiều lắm,” nàng nói thêm. “Tin em đi, phần lớn là em dọn ra rồi bỏ thùng rác. Em biết là mình nên nói má em nấu bớt lại, nhưng sợ má giận.”

“Cũng đâu dễ dàng gì cho bác,” tôi nói. “Chắc bác cũng biết là em đang buồn.”

“Em biết”. Nàng uống thêm một hớp rượu nữa.

“Em ăn đi chớ.” tôi chỉ dĩa đồ ăn còn nguyên xi của nàng.

“Em không thấy đói,” nàng nói. “Lần nào cũng vậy khi Tim vô nhà thương… Em hâm đồ ăn xong, tính ăn, nhưng khi ngồi vô bàn thì không thấy đói nữa.” Nàng nhìn chăn chú vô dĩa đồ ăn làm như cố rán ăn một chút, rồi lắc đầu.

“Ăn cho anh vui đi,” tôi năn nỉ. “Ăn một chút đi. Em phải ăn cho có sức.”

“Không sao đâu.”

Tôi ngưng lại, cái nỉa cầm lưng chừng. “Thì ăn với anh cho vui. Anh không quen có người ngồi nhìn mình ăn, thấy kì cục lắm.”

“Dạ.” Nàng lấy cái nỉa, múc một chút ngoài bìa đưa vo miệng. “Như vầy được chưa?”

“Ít ra là vậy,” tôi  khịt mũi. “Vậy là đúng như ý anh. Như vầy làm cho anh ăn tự nhiên hơn. Còn tráng miệng thì mình chia nhau vài cái bánh nướng. Còn bây giờ thì cứ ăn làm bộ như vậy cũng được.”

Nàng cười. “Thiệt là vui khi gặp lại anh,” nàng nói. “Lúc  này chỉ anh anh là còn nghĩ tới cái cách nói chuyện với em kiểu như vậy.”

“Như vậy là như thế nào? Nói thiệt tình?”

“Đúng vậy,” nàng nói. “Đúng như ý em nghĩ.”

Nàng bỏ cái nỉa xuống và đẩy dĩa đồ ăn qua một bên, không thèm để ý tới lời yêu cầu của tôi. “Anh thì giỏi mấy chuyện như vậy.”

“Anh nhớ là em cũng vậy.”

Nàng thảy tấm khăn lau miệng lên bàn. “Đúng là chuyện cũ dễ thương quá anh hả.”

Cái cách nàng nhìn tôi làm những kỉ niệm cũ chạy về rần rần, và trong một khoảnh khoắc mọi thương yêu, mọi hi vọng, mọi ước mơ mà tôi từng có cho hai đứa chợt sống lại trong tôi. Nàng như là một cô gái trẻ tôi gặp trên bờ biển với tương lai tươi rói trước mặt, một tương lai mà tôi muốn chia xẻ cùng.

Rồi nàng đưa tay vuốt tóc, làm cho chiếc nhẫn cưới nàng phản chiếu lóng lánh dưới ánh đèn. Tôi trở lại với thực tại, nhìn xuống dĩa đồ ăn của mình.

“Đại khái là vậy.”

Tôi múc một miếng la-xa-nhà, ráng mà không cách gì xóa bỏ những hình ảnh nàng trong đầu. Nuốt xong một miếng là tôi đâm cái nỉa vô dĩa la-xa-nhà liền.

“Chuyện gì vậy anh?” nàng hỏi. “Sao anh kì cục vậy.”

“Không, không có gì đâu.” Tôi nói dối.

“Anh làm gì kì cục quá.”

Nàng là người đàn bà y như trong trí nhớ của tôi, chỉ khác giờ nàng đã lập gia đình với người khác. Tôi uống một ngụm rượu, coi bộ còn nhiều hơn là nàng uống lắc nhắc nãy giờ. Tôi dựa ngữa ra ghế. “Tại sao anh ở đây, Savannah?”

“Em không hiểu ý anh nói gì?” nàng nói.

“Thì chuyện này,” tôi nói đưa tay chỉ vòng nhà bếp. “Mời anh ở lại ăn tối, mặc dù em không ăn. Nhắc lại những chuyện cũ. Em tính kế gì vậy?”

“Không có kế kiếc gì hết,” nàng khăng khăng.

“Vậy thì tại sao em lại mời anh ở lại làm chi?”

Thay vì trả lời câu hỏi của tôi liền thì nàng đứng dậy rót  đầy li rược cho mình. “Có lẽ em cần có người để nói chuyện,” nàng nói nhỏ. “Như em đã nói, em không tâm sự được với má hay ba; em lại càng không nói được với Tim như vầy.” Giọng nàng nói như một kẻ chiến bại. “Ai cũng cần một ai đó để tâm sự.”

Nàng nói đúng, tôi biết vậy. Vì đó cũng là lí do tại sao tôi mò đến đây. Ngày sau sỏi đá cũng cần có nhau mà.

“Thì anh hiểu vậy,” tôi nói, nhắm mắt lại. Khi tôi mở mắt ra thì cảm thấy như là Savannah đang nhìn tôi thăm dò. “Nhưng có điều là anh không biết phải làm gì đây với mọi thứ. Chuyện ngày xưa. Chuyện hai đứa mình. Chuyện em đã có chồng. Rồi tới chuyện Tim đang bị bệnh. Không có chuyện nào anh lãnh nổi cả.”

Nàng mỉm cười đầy ngán ngẩm. “Anh tưởng bộ mọi chuyện em đều lãnh được hết sao?”

Khi không nghe tôi nói gì, nàng để li rượu qua một bên. “Anh nghe em nói ra sự thật?” nàng hỏi, không chờ tôi trả lời.”Em chỉ ráng cho hết từng ngày, và để dành đủ sức để ngày mai tiếp tục.” Nàng nhắm mắt lại, làm như thể là thú nhận mấy chuyện này ra thì thiệt là đau khổ. “Em biết là anh vẫn còn thương em, và em muốn nói cho anh biết là em có một niềm ao ước thầm kín là được biết hết những gì xảy ra trong đời anh kể từ ngày em gởi anh lá thư tuyệt tình đó, nhưng mà thật tình mà nói?” nàng ngần ngừ. “Em không chắc là em muốn biết. Em chỉ biết là hôm qua thấy anh xuất hiện trước cổng nhà, em thấy… không đến nỗi nào. Không vui mà cũng không buồn. Chính là vậy. Sáu tháng qua, lúc nào em cũng thấy buồn. Sáng nào thức dậy em cũng thấy đầu óc căng thẳng và phẫn nộ và lo sợ rằng là chồng mình đang chết lần chết mòn. Lúc nào cũng vậy cho tới cuối ngày,” nàng tiếp tục. “Ngày nào cũng vậy, cả ngày, sáu tháng trường qua. Cuộc sống của em giờ là vậy, nhưng khổ một cái nữa là từ đây trở đi tình hình sẽ càng ngày càng tệ. Bây giờ em có thêm trách nhiệm nữa, trách nhiệm tìm cách giúp chồng em, tìm cách chữa trị để cứu ảnh.”

Nàng ngưng lại, nhìn tôi, ráng đo lường phản ứng của tôi.

Như thường lệ tôi biết là nên nói cái gì đó để an ủi nàng nhưng chữ nghĩa lời nói biến đâu mất tiêu. Tôi chỉ biết nàng vẫn là người đàn bà tôi đã yêu, người đàn bà tôi vẫn còn yêu nhưng sẽ không bao giờ cưới được.

“Em xin lỗi anh,” sau cùng nàng nói, nghe như kiệt sức. “Em không muốn làm cho anh khó xử.” Nàng cười yếu ớt. “Em chỉ muốn cho anh biết là em vui khi gặp lại anh.”

Tôi nhìn xuống vân gỗ của mặt bàn, ráng kiềm giữ cảm xúc trong lòng. “Vậy thì tốt lắm,” tôi nói.

Nàng đi lại bàn, rót thêm rượu vào li của tôi, mặc dù nãy giờ tôi chỉ uống có một hớp.”Em thổ lộ hết ruột gan mình ra mà anh chỉ nói có hai tiếng tốt lắm thôi sao?”

“Chớ em muốn anh nói gì nữa?”

Savannah quay người đi ra cửa nhà bếp. “Anh có thể nói là anh cũng vui khi gặp lại em chẳng hạn,” nàng nói giọng thật nhỏ.

Vừa hết câu là nàng ra khỏi cửa mất dạng. Tôi không nghe tiếng cửa trước mở nên đoán là nàng vô phòng khách.

Lời phàn nàn của nàng làm tôi thấy khó chịu, nhưng tôi mặc kệ nàng. Đã biết bao dâu bể, giữa hai đứa làm sao còn giữ được như xưa nữa. Tôi nổi máu lựu đạn, xắn một miếng la-xa-nhà nữa đưa vô miệng, không biết là nàng muốn cái giống gì đây. Chính nàng là người viết lá thư vĩnh biệt, chính nàng là người chấm dứt cuộc tình. Nàng là người khơi khơi bỏ tôi mà sang ngang. Làm sao mà tôi có thể tỉnh khô giả bộ như là những chuyện này chưa từng xảy ra?

Ăn xong tôi đem hết chén dĩa lại bồn rửa chén và rửa sạch. Nhìn qua cửa sổ kính ướt mưa, tôi thấy chiếc xe của mình và biết là mình nên ra về, đừng nhìn lại. Như vậy thì sẽ dễ tính hơn cho cả hai đứa. Nhưng khi mới thò tay vô túi lấy chùm chìa khóa xe thì tôi cứng cả người. Lẫn lộn trong tiếng mưa rơi lộp độp trên mái nhà tôi nghe tiếng ấm ức từ phòng khách vọng ra làm nguôi bớt đi những giận giữ và thắc mắc trông tôi. Tôi nhận ra là Savannah đang khóc.

Tôi rán làm ngơ với tiếng khóc của nàng nhưng không được. Tôi cầm li rượu bước vô phòng khách. Savannah ngồi trên ghế xa lông, cầm li rượu trong hai tay. Nàng nhìn lên khi tôi bước vô.

Bên ngoài gió bắt đầu thổi mạnh hơn, và mưa rơi nặng hạt hơn. Qua mấy cửa sổ kính của phòng khách, sét đánh nháng lên kèm theo tiếng sấm rầm rầm.

Ngồi xuống bên cạnh nàng, đặt li rượu lên bàn và nhìn quanh phòng. Trên đầu lò sưởi là hai tấm hình đám cưới: một tấm chụp lúc cắt bánh, và tấm kia thì ở nhà thờ. Savannah nhìn tươi rói, tôi ước thầm trong bụng mình là người đứng bên cạnh nàng trong hình.

“Em xin lỗi,” nàng nói. “Em biết là mình không nên khóc, nhưng không kềm được.”

“Thì cũng dễ hiểu,” tôi lừ đừ. “Em có nhiều chuyện không vui mà.”

Trong im lặng, tôi nghe tiếng mưa rơi đánh vô cửa sổ. “Cơn giông mạnh thiệt,” tôi quan sát, rán tìm chuyện để nói cho bớt cái khoảng trống im lặng.

“Dạ,” nàng nói chiếu lệ.

“Không biết Alan có về nhà an toàn được không?”

Nàng gõ mấy ngón tay lên li rượu. “Nó sẽ chờ cho tới khi tạnh mới ra về. Nó không thích sét. Nhưng chắc không lâu, gió sẽ thổi cơn giông ra hướng biển. Thường là như vậy.” Nàng ngần ngừ. “Anh còn nhớ hồi trước cơn giông mình phải ngồi chờ? Hồi em dẫn anh lại căn nhà tụi em đang xây?”

“Dĩ nhiên là nhớ chớ.”

“Em vẫn còn nhớ đêm đó. Lúc đó là lần đầu tiên em nói thương anh. Hôm trước cũng có lần em chợt nhớ lại cái ngày ấy, như hôm nay vậy. Em ngồi một mình ở chỗ này, Tim thì ở trong bệnh viện, Alan cũng! ở trỏng, và khi nhìn mưa ngoài trời tự nhiên những kỷ niệm cũ hiện về trong đầu, rõ ràng mồn một làm em tưởng như mới hôm qua. Và khi mưa tạnh thì em biết là đã tới lúc cho ngựa ăn. Em giựt mình trở về lại với thực tại, và em có cảm tưởng như là mình vừa tưởng tượng ra mọi thứ. Làm như chuyện cũ không phải là của mình mà là của một ai đó xa lạ.”

Nàng dựa về phía tôi. “Anh nhớ chuyện gì nhứt?” Nàng hỏi.

“Chuyện gì cũng nhớ.” Tôi nói.

Nàng liếc xéo tôi. ‘Bộ không có gì đặc biệt hết sao?” Cơn giông bên ngoài làm trong nhà tối lại và thân mật, và tôi cảm thấy tội lỗi vì đoán là với kiểu nói chuyện này thì sẽ dẫn hai đứa tới đâu. Tôi thèm muốn nàng vô cùng, nhưng trong đầu tôi biết là nàng không còn là của tôi nữa. Tôi cảm thấy sự hiện diện của Tim chung quanh mình, và biết là nàng không hoàn toàn tỉnh táo.

Tôi nâng li uống một ngụm rượu xong để xuống bàn lại.

“Không.” Tôi giữ giọng đều đặn. “Không có gì nổi bật đặc biệt. Nhưng bộ không phải vì vậy em muốn anh nhìn trăng hàng tháng để nhớ hết mọi chuyện sao?”

Tôi không nói ra là tôi vẫn ra ngoài trời nhìn trân trân vô trăng rằm hàng tháng, và mặc dù cái cảm giác tội lỗi về chuyện ghé lại đây thăm nàng, tôi cũng muốn biết là nàng có làm như vậy không.

“Anh có muốn biết là em nhớ chuyện gì nhứt không?” nàng hỏi.

“Khi anh đánh Tim bể mũi?”

“Không phải.” Nàng cười, rồi nghiêm chỉnh lại. “Em nhớ lúc anh đi lễ nhà thờ. Anh có biết là đó là lần duy nhất em nhìn thấy anh mang cà vạt không? Anh nên diện thường hơn đi, nhìn đẹp trai.” Làm như nàng nhớ lại khuôn mặt tôi hồi đó trước khi quay nhìn lại tôi.

“Anh có cặp cô nào không?” nàng hỏi.

“Không.”

Nàng nhún vai. “Em cũng nghĩ vậy. Em đoán là nếu có thì anh đã nói ra.”

Nàng quay người nhìn ra cửa sổ. Xa xa tôi có thể nghe được tiếng ngựa hí.

“Chút nữa em phải cho tụi nó ăn. Chắc là tụi nó đang thắc mắc là em đang ở đâu.”

“Chắc không sao đâu.” tôi trấn an nàng.

“Anh nói thì dễ. Nhưng tim em đi – khi đói bụng thì tụi nó cũng nổi quạu như người ta vây.”

“Lo hết mọi chuyện như vầy cũng cực cho em quá.”

“Thì đúng rồi. Nhưng biết sao hơn. Ít ra là sở làm cũng thông cảm. Tim nghỉ không ăn lương, còn khi nào ảnh vô nhà thương thì họ cho em lúc nào cần thì cứ nghỉ.” Rồi với giọng hơi diễu cợt nàng nói thêm, “cũng như trong lính vậy, phải không?”

“Ừ, cũng giống vậy.”

Nàng cười hí, xong rầu rĩ  trở lại. “Bên Iraq ra sao anh?”

Tôi tính tiếu lâm về cát như thường lệ, nhưng tôi lại nói, “Khó mà diễn tả lắm.”

Savannah chờ tôi trả lời, và tôi đưa tay bưng li rượu, im lặng.

Ngay cả với nàng tôi cũng không chắc là tôi muốn kể chuyện này làm chi. Nhưng có một điều gì đó lảng vảng giữa hai đứa, điều mà tôi muốn mà cũng là điều mà tôi không muốn. Tôi ép mình nhìn vô chiếc nhẫn cưới trên tay nàng và tưởng tượng ra cái cảm giác phản bội mà chắc chắn là nàng sẽ thấy sau khi nghe hết chuyện. Tôi nhắn mắt lại và kể lại, bắt đầu từ đêm đổ bộ vô Iraq.

Tôi không biết mình đã nói bao lâu rồi, nhưng đủ lâu để trời tạnh mưa. Mặt trời vẫn đang lặn, mấy đọt nắng vàng thoi thóp lấp lánh như cầu vòng. Savannah rót thêm rượu. Khi nói xong thì tôi hết bin hoàn toàn và biết là mình sẽ không bao giờ kể cho ai nghe chuyện này nữa.

Savannah im lặng nghe, chỉ lâu lâu chêm một một câu hỏi cho cóm để cho tôi biết rằng nàng vẫn đang lắng nghe tôi nói.

“Mọi thứ khác xa với những gì em tưởng tượng,” nàng thổ lộ.

“Vậy sao?”  Tôi hỏi

“Khi đọc báo, lướt qua mấy đề bài, hay đọc từng bài, phần lớn tên của những người lính hay thành phố thì chỉ là chữ nghĩ. Nhưng với anh thì thành là chuyện cá nhân… chuyện thật. Có lẽ là thật quá là đằng khác.”

Tôi không có gì để nói thêm, và cảm thấy tay nàng nắm lấy tay tôi. Đụng chạm da thịt nàng làm trong tôi như có cái gì đó nhảy đồng đổng lên. “Em ước ao biết mấy là mấy chuyện này đã không xảy ra cho anh.”

Tôi bóp nhẹ tay nàng và cảm thấy nàng bóp trả lại. Sau cùng khi nàng thả tay tôi ra, cái cảm giác của da thịt nàng cứ lâng lâng một hồi, và như mới tìm lại được một thói quen cũ, tôi nhìn nàng đưa tay vén một lọn tóc qua sau tai. Cảnh này làm tôi thấy nhức nhối trong người.

“Định mệnh cũng thiệt là kì lạ,” nàng nói, giọng nàng gần như thì thầm. “Anh có bao giờ nghĩ là cuộc đời anh sẽ như vậy không?”

“Không,” tôi nói.

“Em cũng vậy,” nàng nói. “Lần đầu khi anh trở lại Đức, em chỉ biết là anh và em sẽ thành vợ chồng. Em thấy chắc chắn vô cùng.”

Tôi nhìn trân trân vô li rượu khi nàng nói.

“Rồi đến lần anh về phép, em lại càng thấy chắc chắn hơn nữa. Nhứt là sau khi em thất thân với anh.”

“Đừng…” tôi lắc đầu. “Đừng nói tới chuyện đó làm chi.”

“Sao vậy? nàng hỏi. “Bộ anh hối hận sao?”

“Không.” Tôi không dám nhìn vô mặt nàng. “Dĩ nhiên là không. Nhưng em đã có chồng rồi.”

“Nhưng chuyện đã xảy ra như vậy,” nàng nói. “Bộ anh muốn em quên luôn đi sao?”

“Anh cũng không biết,” tôi nói. “Có lẽ vậy.”

“Em thì không thể quên được,” nàng nói, giọng nghe ngạc nhiên và đụng chạm. “Đó là lần đầu tiên em thành đàn bà. Em sẽ không bao giờ quên được, và đối em đêm đó sẽ luôn luôn rất đặc biệt. Em nhớ đêm đó đẹp đẽ vô cùng.”

Tôi không tin là mình sẽ đủ sáng suốt để trả lời nàng, và sau một hồi, nàng dường như lấy lại được bình tĩnh. Chồm tới trước nàng hỏi, “Khi biết là em đã lập gia đình với Tim, anh đã nghĩ gì?”.

Tôi không trả lời liền, đắn đo với từng chữ. “Mới nghe thì anh nghĩ như vậy cũng hợp lý. Tim đã thương em từ nhỏ. Anh biết như vậy ngay từ lúc mới gặp Tim.” Tôi đưa tay vuốt mặt. “Sau đó thì anh thấy.. lộn xộn. Một mặt thì vui cho em lấy được người như Tim, vì Tim là người tốt và em và Tim hạp nhau nhiều chuyện, mặt khác thì anh thấy buồn quá xá. Đâu còn bao lâu nữa mà em không chịu chờ. Nếu không có gì thì giờ này anh đã giải ngủ hai năm nay rồi.”

Nàng mím môi. “Em xin lỗi,” nàng thì thầm.

“Anh cũng vậy.” Tôi rán mỉm cười. “Nếu em hỏi anh thì thiệt tình anh nghĩ là đáng lẽ là em nên đợi anh.”

Nàng cười nét mặt hoang mang, và tôi ngạc nhiên vì vẻ náo nức trên khuôn mặt nàng. Nàng đưa tay nhấc li rượu.

“Em cũng thừơng nghĩ về chuyện này. Mình sẽ ở đâu, mình sẽ sống ra sao, mình sẽ làm chuyện gì. Đặc biệt mấy lúc gần đây. Đêm qua khi anh về rồi, em không nghĩ được chuyện gì khác ngoài chuyện này. Em biết nói ra thì nghe em có vẻ tệ quá, nhưng mấy năm qua em rán tự thuyết phục mình là ngay cả tình cảm giữa hai đứa mình có thật đi nữa thì cũng không  lâu dài được.” Khuôn mặt nàng trông thiệt là khổ sở. “Có thiệt là anh đã tính là sẽ cưới em, phải vậy không anh?”

“Cưới liền cái rộp. Và ngay cả bây giờ cũng vậy, nếu em chưa lấy chồng.”

Kỷ niệm về những ngày tháng cũ chợt lãng đãng trôi về, ngập tràn giữa hai đứa.

“Thiệt vậy phải không anh?” Giọng nàng rung rung. “Anh và em?”

Có một vạt nắng vướng mấy hạt bụi xám phản chiếu trong từ mắt nàng khi nàng chờ tôi trả lời. Trong một khoảnh khoắc, tôi cảm thấy bệnh tình của Tim treo tòng teng trong đầu hai đứa tôi. Những suy nghĩ cuồng nhiệt của tôi là không minh bạch và không đúng tí nào, tuy nhiên thật tình là vậy. Tôi tự phỉ nhổ mình về việc suy nghĩ tới chuyện mai mốt Tim chết rồi, ráng dẹp cái suy nghĩ này qua một bên.

Tuy nghiên tôi không cưỡng lại lòng mình được. Tôi muốn ôm chặt lấy Savannah, muốn nắm bắt lại tất cả những gì mà hai đứa đã mất mát qua mấy năm xa nhau. Tự động tôi chồm người về phía nàng.

Savannah biết là tôi muốn làm gì nhưng không tránh né. Ít ra là lúc đầu. Tuy nhiên, khi môi tôi sắp chạm môi nàng thì nàng vội quay người né qua một bên và li rượu trên tay nàng đổ lên người hai đứa.

Nàng đứng dậy, để li rượu lên bàn và kéo áo cho khỏi dính da.

“Anh xin lỗi,” tôi nói.

“Không có ggì đâu,” nàng nói. “Em phải đi thay và xổ cái áo liền. Đây là một trong mấy cái áo mà em thích.”

“Ừ,” tôi nói.

Tôi nhìn nàng ra khỏi phòng khách, đi xuống hành lang. Nàng quẹo vô phòng ngủ bên tay phải, và khi nàng khuất rồi thì tôi tự chửi rủa mình.Tôi lắc đầu vì cái ngu ngốc của mình, xong để ý thấy là áo mình cũng ướt rượu. Tôi đứng dậy và nhìn xuống hành lang, tìm phòng rửa mặt.

Mở đại một cánh cửa, tôi thấy mình đứng trước một tấm gương lớn trong phòng tắm. Nhìn vô trong gương tôi có thể thấy Savannah qua cánh cửa hé mở của phòng ngủ đối diện. Nàng đang ở trần, lưng quay ra ngoài, và mặc dù cố gắng nhưng tôi không nhìn đi chỗ khác được.

Chắc thế nào nàng cũng cảm thấy là tôi đang nhìn nàng, vì nàng liếc qua vai về phía tôi. Tôi nghĩ chắc nàng sẽ đóng cửa lại hay khoác cái gì vô để che người lại, nhưng không. Thay vào đó, nàng nhìn vô mắt tôi và giữ ánh mắt nàng ở đó, để cho tôi tiếp tục nhìn nàng. Và từ từ nàng quay người lại.

Hai đứa tôi đứng đối diện nhau qua tấm gương, chỉ cách nhau bằng cái hành lang hẹp. Đôi môi nàng hé mở, và nàng ngẩng đầu lên một chút; tôi biết là dù có sống tới ngàn năm nữa, tôi cũng sẽ không bao giờ quên được cái hình ảnh của nàng đẹp đẽ ác liệt vô cùng hôm đó. Tôi muốn bước qua hành lang và ôm nàng, biết chắc rằng nàng cũng muốn tôi dữ dội cũng như là tôi muốn nàng vậy. Nhưng tôi lại đứng một chỗ như trời trồng vì nghĩ tới chuyện một ngày nào đó nàng sẽ ghét tôi vì cái chuyện mà rõ ràng là cả hai đứa đều thèm muốn bây giờ.

Và Savannah, người hiểu tôi nhứt trên đời, nhìn xuống đất như thể nàng cũng đi đến một kết luận như tôi. Nàng quay lưng lại cùng lúc với tiếng cửa phòng khách mở rầm và tôi nghe tiếng khóc xé bóng đêm.

Alan…

Tôi quay người và đi vội ra phòng khách; Alan đã đi khuất vô trong nhà bếp, va tôi nghe tiếng cửa tủ chén mở đóng rầm rầm trong khi nó tiếp tục khóc lóc, làm như là sắp chết tới nơi. Một chút sau, Savannah bước vội qua mặt tôi, tay lật đật gài nút áo. “Alan! chị đây nè!” nàng la lớn, giọng nàng khẩn trương. “Em đừng lo gì hết!”

Alan tiếp tục khóc, và cái cánh cửa tủ chén tiếp tục bị mở ra dập vô.

“Em có cần anh giúp gì không?” Tôi kêu nàng.

“Không.” Nàng lắc đầu dứt khoát, “Để em lo chuyện này. Lâu lâu ở bệnh viện về là nó nổi cơn như vậy”

Nàng vội vã bước nhà ăn, tôi rán nghe nàng nói chuyện với Alan. Giọng nàng hầu như lạc mất trong cái ồn ào ầm ĩ, nhưng tôi nghe có sự đều đặn trong đó, và đứng qua một bên tôi có thể nhìn thấy nàng đứng bên cạnh Alan dưới nhà bếp. Dường như những gì nàng nói không ăn thua gì, và tôi thấy mình muốn phụ một tay, như Savannah vẫn bình tĩnh. Nàng tiếp tục nói chuyện đều đặn với nó, rồi đặt một tay lên đầu nó, nhịp theo tiếng đập cửa.

Sau cùng, sau một thời gian dài tưởng chừng như vô tận, tiếng đập cửa chậm lại nhịp nhàng hơn, và nhỏ dần. Tiếng khóc của Alan cũng nhỏ dần theo. Giọng của Savannah giờ nhỏ hơn, và tôi nghe không rõ từng tiếng nữa.

Tôi ngồi xuống nghế xa-lông. Một vài phút sau tôi đứng dậy và đi lại chỗ cửa sổ. Trời đã sẩm tối, mây đã bay qua, và trên đầu mấy dãy núi đã thấy lấp lánh mấy vì sao. Thắc mắc không biết mọi chuyện đã đi tới đâu, tôi bước lại một góc phòng khách, chỗ tôi có thể nhìn thấy nhà bếp. Savannah và Alan ngồi bệt trên sàn nhà. Nàng dựa lưng vô tủ chén, và Alan tựa đầu trên ngực nàng, trong khi nàng nhẹ nhàng vuốt tóc nó. Mắt nó nháy liên tục, làm như người nó lúc nào cũng phải làm cái gì đó. Hai mắt Savannah ướt đẫm, nhưng tôi có thể đọc đuợc sự cương quyết của nàng, và tôi biết là nàng nhứt định không  để lộ ra cho Alan biết là nàng cũng đau khổ.

“Em thương anh Tim,” tôi nghe Alan nói. Giọng nói trầm như hồi ở trong bệnh viện không  còn nữa mà là tiếng riêng rỉ của một cậu bé đang lo sợ.

“Chị biết mà, chị cũng thương ảnh vậy. Chị thương ảnh lắm. Chị biết là em lo sợ, và chị cũng lo sợ vậy.”

Tôi có thể nghe được cái sự chân tình trong giọng nói của nàng. “Em thương ảnh,” Alan lập lại.

“Chị cũng thương ảnh.”

Nàng hôn lên đầu Alan. “Ảnh cũng thương em, Alan. Và chị cũng vậy. Và chị biết là ảnh cũng trông tới cái ngày được hết bệnh để cưỡi ngựa với em. Ảnh tâm sự với chị như vậy. Và ảnh cũng rất hãnh diện về em. Ảnh kể cho chị nghe  về những chuyện em làm.”

“Em sợ quá.”

“Chị cũng vậy. Nhưng mấy bác sĩ đang ráng chữa ảnh hết mình.”

“Em thương ảnh.”

“Chị biết mà. Chị cũng thương ảnh nhiều lắm.”

Tôi tiếp tục quan sát hai chị em, chợt thình lình nhận ra là mình là một người ngoại cuộc. Suốt thời gian tôi đứng nhìn hai chị em, Savannah không hề nhìn lên, và tôi cảm thấy kinh hoàng vì những gì đã mất đi vĩnh viễn giữa tôi và nàng.

Tôi thọc tay vô túi quần, lấy chìa khóa xe, và quay người ra cửa, cảm thấy nước mắt nóng hổi ngập tràn trong mắt mình, tôi mở cửa, và mặc dù tiếng cữa kẽo kẹt, tôi biết chắc là Savannah không hề nghe biết gì hết.

Tôi bước xuống sân, đoán là không biết bao giờ mình sẽ cảm thấy mệt mỏi như là ngày hôm nay. Sau đó, trên đường lái xe về nhà trọ, ngồi chờ đèn xanh ở một ở ngã tư, lắng nghe tiếng xe nổ, tôi biết là những người đi đường đã thấy một người đàn ông đang khóc, những giọt nước mắt chảy ra tưởng chừng như không bao giờ ngừng.

 
Nguyễn Sĩ Hạnh phỏng dịch

 

Bài Cùng Tác Giả:

0 Bình luận

Bình Luận