Kết Từ
phỏng dịch truyện Dear John của Nicholas Sparks
Lenoir 2006
Tình yêu chân thật là cái giống gì ?
Tôi tự hỏi mình câu hỏi này một lần nữa trong khi ngồi trên sườn đồi nhìn xuống Savannah đi qua đi lại giữa mấy con ngựa.Trong một khoảnh khoắc tôi nhớ lại cái buổi tối tôi mò lại trang trại tìm nàng… nhưng lần thăm viếng đó, đã một năm qua, nay đối với tôi càng ngày càng như một giấc mơ.
Tôi bán đổ bán tháo bộ sưu tập tiền cắc của ba tôi, và bán từng đồng một, tôi biết là phần còn lại sẽ lạc tới tay nhiều người mà sẽ chẳng có ai quý trọng mấy đồng tiền cắc này như ba tôi. Sau cùng tôi chỉ giữ lại đồng tiền có đầu con bò rừng, lý do đơn giản là tôi không nỡ nào chia tay với nó. Ngoài tấm hình ra thì gia tài ba tôi để lại chỉ có đồng tiền này nữa thôi. Đại khái nó là một lá bùa chất chứa tất cả những kỉ niệm tôi có được với ba tôi; lâu lâu tôi moi nó trong túi ra nhìn. Cầm đồng tiền trên tay, vuốt qua cái túi nhựa bên ngoài là ngay lập tức tôi có thể hình tượng ra ba tôi ngồi đọc báo Greysheet trong phòng làm việc hay ngửi mùi thịt heo muối chiên thơm phưng phức trong nhà bếp. Những lúc như vậy làm cho tôi mỉm cười, và tôi cảm thấy mình không còn cô đơn một mình nữa.
Nhưng tôi vẫn một mình một ngựa, và một phần người của tôi sẽ luôn luôn cảm thấy như vậy. Tôi lẩn quẩn với những suy nghĩ này trong khi cố nhìn cho ra hình ảnh của Savannah và Tim ở dưới xa. Tôi thấy cái cách hai người quấn quít với nhau chứng tỏ là họ thương nhau thật sự. Tôi phải công nhận là hai người đẹp đôi. Khi Tim gọi Alan thì nó đi theo hai người, và cả ba đi vô nhà. Tôi thắc mắc một chút là không biết cả ba nói chuyện gì khi đi vô nhà, bởi vì tôi tò mò về những chi tiết nhỏ nhặt trong đời sống của họ, nhưng tôi cũng biết là đèn nhà ai nhà nấy rạng. Tuy nhiên tôi cũng nghe nói là Tim đã không còn cần chữa trị nữa, và ai cũng nghĩ là anh sẽ bình phục.
Tôi nghe chuyện này qua ông luật sư tôi mướn trong lần ghé thăm Lenoir năm ngoái. Tôi bước vô văn phòng ổng với cái cheque và nhờ ổng bỏ vô cái tài khoản quyên tiền giúp Tim chữa bệnh. Tôi biết mấy ông luật sư kín miệng, và tôi biết là ổng sẽ giữ bí mật cho tôi. Điều quan trọng là đừng để cho Savannah biết chuyện tôi đã cho tiền. Trong cuộc hôn nhân nào cũng chỉ đủ chỗ cho hai người.
Tuy nhiên tôi có nhờ ổng cho tôi biết tin tức về chuyện chữa trị của Tim, và trong năm qua, tôi nói chuyện qua điện thoại với ổng nhiều lần từ Đức. Ổng cho tôi hay là khi ổng liên lạc với Savannah cho biết là một khách hàng của ổng muốn đóng góp vô quỹ giúp Tim chữa bệnh – muốn dấu tên, chỉ muốn được cập nhật về bệnh tình của Tim – nàng muốn xỉu và bật khóc khi biết được số tiền. Ổng cho tôi biết là trong vòng một tuần sau đó, nàng đem Tim lại bệnh viện MD Anderson, và biết được là Tim là một bệnh nhân lý tưởng cho cuộc thử nghiệm thuốc ngừa mà MD Anderson dự trù trong tháng 11 sắp tới. Trước khi bắt đầu thử nghiệm họ cũng chữa Tim bằng biochemotherapy và adjuvant therapy, và bác sĩ hi vọng là mấy phương pháp này sẽ loại trừ những phần bị ung thư trong phổi của Tim. Cách đây vài tháng, ông luật sư cho tôi hay là chuyện chữa trị cho Tim đã thành công hơn cả mức hy vọng của mấy ông bác sĩ và Tim bây giờ đang ở trong giai đoạn hồi phục.
Dù rằng không chắc là Tim sẽ sống thọ tới già nhưng ít ra cũng cho anh cái cơ hội để chống lại bệnh ung thư, và đây là điều tôi mong muốn cho cả Tim và Savannah. Tôi muốn hai người được hạnh phúc. Và đúng như vậy, từ những gì tôi nhìn thấy hôm nay. Tôi đến đây hôm nay vì tôi muốn biết chắc là là mình đã quyết định đúng khi bán bộ sưu tập tiền cắc của ba tôi để giúp Tim chữa bệnh, rằng là tôi đã làm điều phải khi quyết định không bao giờ liên lạc lại với Savannah, và giờ ngồi ở đây, tôi biết là mình đã quyết định đúng.
Tôi bán bộ sưu tập tiền cắc là vì sau cùng tôi đã hiểu được ý nghĩa của tình yêu chân thật. Tim đã nói với tôi – và chỉ cho tôi thấy bằng hành động – rằng yêu có nghĩa là mình lo cho hạnh phúc của người mình yêu hơn là của chính mình, dù rằng điều này có làm mình đau khổ tới mức nào đi nữa. Tôi rời khỏi phòng bệnh của Tim tự biết rằng anh đã quyết định đúng đắn. Nhưng làm chuyện đúng đắn thì không dễ dàng. Lúc này tôi sống, cảm thấy đời sống mình thiếu thốn một cái gì đó, và tôi cần phải làm cho nó được trọn vẹn. Tôi biết là tình yêu của tôi dành cho Savannah sẽ không bao giờ thay đổi, và tôi sẽ luôn luôn thắc mắc về những quyết định của mình.
Và một đôi khi tôi cũng tự hỏi không biết Savannah có những cảm nghĩ giống như tôi không. Điều này dĩ nhiên giúp phần cắt nghĩa lý do lý do tôi đến Lenoir lần này.
Tôi nhìn xuống trang trại khi trời đã chuyển hẳn vào buổi tối. Đây là đêm đầu tiên của trăng rằm, và đối tôi cứ tới trăng rằm là những kỷ niệm cũ kéo về rần rật. Tháng nào cũng vậy. Tôi nín thở khi mặt trăng mọc lên từ từ khỏi ngọn núi, ánh sáng mượt mà cuối chân trời. Cây lá biến thành màu sữa bạc, và mặc dù tôi muốn đắm mình trong những kỷ niệm cay đắng ngọt ngào, tôi quay lại và nhìn xuống trang trại.
Trong một thời gian dài, tôi chờ đợi trong hão huyền. Mặt trăng tiếp tục lên cao, và từ từ đèn trong nhà tắt từng cái một.Tôi rầu rĩ nhìn chăm chú vô cửa trước, hi vọng điều không thể có được. Tôi biết rằng nàng sẽ không bước ra, nhưng tôi không thể ép mình bỏ đi lúc này. Tôi hít hơi vô chầm chậm, như thể để kéo nàng bước ra. Và sau cùng nàng bước ra, tôi cảm thấy một luồng điện chạy dọc theo xương sống mình, cái cảm giác mà tôi chưa bao giờ trải qua trước đây. Nàng ngừng lại, và quay người dường như nhìn về chỗ tôi ngồi. Tôi cứng người vô cớ – vì biết là nàng không thể nào thấy tôi. Savannah đóng cửa lại nhẹ nhàng. Nàng bước xuống mấy bực thềm và ra giữa sân.
Nàng ngừng lại rồi khoanh tay lại, liếc lại phía sau lưng để cho chắc ăn là không có ai theo nàng. Sau cùng nàng dường như đã yên tâm. Và tôi cảm thấy như mình đang chứng kiến một điều kì diệu, từ từ nàng ngẩng mặt nhìn lên mặt trăng. Tôi nhìn nàng đắm chìm trong ánh trăng, cảm thấy những kỷ niệm cũ tràn ngập về và không muốn gì hơn là chạy ra cho nàng hay là tôi đang ở đây.
Nhưng tôi vẫn ngồi im một chỗ và cũng nhìn lên mặt trăng. Và trong một giây phút ngắn ngủi, tôi cảm thấy hầu như hai đứa tôi ở bên nhau như hồi xưa vậy.
— Hết —
Nguyễn Sĩ Hạnh phỏng dịch
0 Bình luận