Chương 14. Trở Lại Đơn Vị
phỏng dịch truyện Dear John của Nicholas Sparks
Những ngày còn lại hai đứa với nhau đại khái giống như tôi mong đợi lúc đầu vậy. Ngoại trừ cuối tuần về thăm ba tôi, ổng nấu ăn cho hai đứa và nói toàn chuyện tiền cắc, thì hai đứa lúc nào cũng ở bên nhau một mình. Trở lại Chapel Hill, sau khi Savannah dạy xong buổi sáng thì buổi chiều và buổi tối hai đứa đi chơi với nhau. Tụi tôi đi bộ dọc mấy cửa tiệm ở đường Franlin, đi thăm viện bảo tàng lịch sử của North Carolina ở Raleigh, hai đứa tôi còn vô cả sở thú chơi mấy tiếng đồ hồ nữa. Trong đêm sau cùng thứ nhì của tôi ở đây, hai đứa đi ăn tối ở cái nhà hàng sang trọng mà tên bán giày chỉ cho tôi bữa trước. Nàng không chịu cho tôi nhìn ké khi nàng trang điểm sửa soạn này nọ, nhưng sau cùng khi nàng từ phòng tắm bước ra thì nhìn nàng thiệt là ác liệt. Tôi vừa ăn vừa nhìn nàng và thấy mình thiệt may mắn mới gặp được nàng.
Hai đứa ngủ chay. Sáng thức dậy mở mắt ra tôi thấy nàng nhìn tôi chăm chú, nước mắt rơi lả chả. Trước khi tôi mở miệng hỏi chuyện gì vậy thì nàng đã đưa ngón tay lên môi và lắc đầu, ra dấu tôi im lặng. “Đêm qua thiệt là tuyệt,” nàng nói, “nhưng em không muốn nói tới nó nữa.” Thay vào đó, nàng ôm chặt tôi một hồi lâu, nghe tiếng nàng thở tôi đán biết là đã có cái gì đó thay đổi giữa hai đứa tôi, nhưng tôi không có đủ can đảm để hỏi cho ra nó là cái giống gì vậy.
Buổi sáng ngày phép cuối, Savannah lái xe đưa tôi ra phi trường. Hai đứa ngồi chờ ở phòng đợi, chờ chuyến bay của tôi, nàng dùng ngón tay trỏ chà vòng vòng trên lưng bàn tay tôi. Khi tới lúc tôi phải lên máy bay, nàng tựa vô người tôi và bắt đầu khóc. Khi nhìn thấy mặt tôi, nàng rán cười nhưng tôi nghe thấy giọng nàng cười buồn buồn.
“Em đã hứa là không khóc nhưng không kềm được.”
“Mọi chuyện sẽ tốt đẹp,” tôi nói. “Em yên tâm, chỉ có sáu tháng nữa. Em lu bu như vậy thì sáu tháng sẽ qua cái vèo.”
“Anh nói nghe dễ quá,” nàng nói sụt sùi. “Nhưng anh nói đúng, lần này em sẽ ráng mạnh mẽ hơn, và em sẽ vượt qua được.”
Tôi nhìn mặt nàng coi thử có phải nàng nói để tự an ủi, nhưng coi bộ không phải vậy.
“Em nói thiệt mà,” nàng nói. “Anh không phải lo lắng gì hết.”
Tôi gật đầu, và hai đứa nhìn nhau một hồi lâu mà không nói năng gì .
“Anh nhớ ngắm trăng rằm mỗi tháng, nghe anh?” nàng nhắc.
“Ừ, tháng nào cũng vậy,” tôi hứa.
Hai đứa hôn nhau lần cuối. Tôi ôm nàng thiệt chặt và thì thầm bên tai nàng là tôi yêu nàng, xong tôi phải ép mình buông nàng ra. Tôi quắc cái túi ma-rin lên vai, ngửng đầu lên và đi ra máy bay. Liếc lại qua vai, tôi thấy Savannah đã mất dạng, lẫn lộn đâu đó trong đám đông.
Trên máy bay, tôi ngồi dựa vô ghế, cầu nguyện rằng Savannah đã nói thiệt. Mặc dù tôi biết là nàng thương yêu và lo lắng cho tôi. Nhưng đột nhiên tôi nhận ra là thương yêu và lo lắng không phải lúc nào cũng là tất cả.Thương yêu và lo lắng cho nhau là căn bản của tình yêu hai đứa tôi, nhưng mà không ở gần nhau thì cái lo sợ về một sự đổ vỡ lúc nào cũng lởn vởn đâu đó. Mặc dầu tôi không muốn thú nhận nhưng có rất nhiều thứ về nàng mà tôi không biết hết. Chẳng hạn tôi không biết là lần chia tay năm ngoái áp phê nàng dữ dội vậy. Mặc dù nghĩ tới nghĩ lui cả mấy tiếng đồng hồ, tôi không biết là lần này nàng sẽ te tua đến độ nào. Tình yêu của hai đứa, tôi thấy bắt đầu thấy nặng nề trong ngực, như là con vụ vậy. Khi hai đứa ở bên nhau thì sự gần gũi tạo ra sức mạnh cho con vụ tiếp tục quay, và kết quả thì đẹp đẽ và mầu nhiệm. Nhưng khi xa nhau, sức quay con vụ yếu đi và nó bắt đầu quờ quạng, và tôi biết là mình phải tìm ra một cách nào đó để giữ cho con vụ đừng ngã ngữa ra.
Rút kinh nghiệm năm ngoái, kì này tôi viết thơ nhiều hơn trong tháng Bảy và tháng Tám. Tôi cũng gọi điện thoaị thường xuyên hơn. Tôi để ý kĩ hơn mỗi lần nói chuyện điện thoại, thử coi nàng có dấu hiệu phiền muộn gì không, và chờ đợi để được nghe những lời thương yêu nồng thắm. Lúc đầu tôi hồi hộp trước khi gọi, nhưng tới cuối mùa hè thì tôi mong cho tới lúc được gọi nàng. Chuyện học hành dạy dỗ của này xuông sẻ tốt đẹp. Cuối mùa hè nàng về nhà với ba má nàng hai tuần, xong bắt đầu lục cá nguyệt mùa thu. Đầu tháng Chín hai đứa tôi bắt đầu đếm còn mấy ngày nữa là tới ngày tôi giải ngũ. Còn một trăm ngày nữa. Tính bằng ngày thì hồ hỡi phấn khởi hơn là bằng tuần hay bằng tháng, dường như kiểu tính này làm cho khoảng cách giữa hai đứa thu hẹp lại, dễ chịu hơn. Giai đoạn khó khăn nhứt đã qua rồi, hai đứa tôi động viên lẫn nhau như vậy, và tôi lật tờ lịch hàng ngày, thấy những lo lắng về tình yêu của hai đứa từ từ biến mất.
Xong tới ngày 11 tháng Chín.
Nguyễn Sĩ Hạnh phỏng dịch
0 Bình luận