Chương 20.3 Vĩnh Biệt
phỏng dịch truyện Dear John của Nicholas Sparks
Tôi năm lì trong phòng khách sạn cả buổi tối. Bên ngoài, tiếng người đi qua đi lại kéo va li theo soàn soạt. Khi bên ngoài có xe chạy vô bãi đậu xe thì đèn pha chiếu vô phòng tôi, vẽ lên tường mấy hình ảnh ma quái. Người ta tiếp tục sống, người tiếp tục đi tới trên đường đời. Năm trên giường tôi thấy khâm phục thiên hạ quá xá và thắc mắc là mình có làm được như vậy không.
Tôi chẳng thèm ráng cố gắng dỗ giấc ngủ làm chi. Tôi nghĩ tới Tim, nhưng kì cục làm sao, thay vì nghĩ tới hình ảnh Tim gầy mòn hốc hác trong nhà thương thì tôi lại chỉ thấy một chàng trai trẻ tôi gặp ở bờ biển hồi đó, một cậu sinh viên đứng đắn, lúc nào cũng vui vẻ với mọi người. Tôi nghĩ về ba tôi và không biết mấy tuần cuối cùng trước khi mất của ổng ra sao. Tôi ráng tưởng tượng ra cái cảnh nhân viên bệnh viện ngồi nghe ba tôi kể chuyện sưu tầm tiền cắc và cầu mong là ông giám đốc đã nói thiệt là ba tôi đã ra đi nhẹ nhàng êm thắm trong giấc ngủ. Tôi nghĩ tới Alan và cái thế giới lạ lùng mà nó sống trong đó. Nhưng nhiều nhứt là tôi nghĩ về Savannah. Tôi nhớ lại những ngày hai đứa bên nhau, từng chi tiết một, cố gắng thoát ra cái cảm giác trống trải trong người mà không được.
Buổi sáng, tôi nhìn mặt trời mọc, mhư một viên đá bằng vàng nhô lên từ mặt đất. Tắm rửa xong tôi thu dọn đồ đạc ra xe. Qua một tiệm ăn bên kia đường tôi kêu đồ ăn sáng, tuy nhiên khi dĩa đồ ăn đem ra bốc khói nghi ngút thì tôi hết muốn ăn, để qua một bên và chỉ uống cà phê, trong bụng thắc mắc không biết Savannah đã dậy chưa, đã cho ngựa ăn chưa.
Tôi vô bệnh viện lại vào lúc chín giờ. Tôi ký sổ thăm bệnh và vô thang máy lên lầu ba, bước dọc theo mấy hành lang như hôm qua. Cửa phòng Tim mở nửa chừng và tiếng ồn từ trong TV vọng ra.
Tim nhìn thấy tôi và mỉm cười ngạc nhiên. “Hey, John,” anh chàng nói, tay tắt TV. “Mời anh vô, tôi chỉ mở cho hết giờ.”
Tôi ngồi xuống cùng cái ghế ngày hôm qua, để ý thấy da mặt Tim hồng hào hơn hôm qua. Anh chàng ráng ngồi dậy trước khi nhìn vô tôi lại.
“Cơn gió nào thổi anh vô đây sớm vậy?”
“Tôi chuẩn bị về lại đơn vị,” tôi nói. Tôi phải đáp máy bay về lại Đức ngày mai. Đời lính mà, chắc anh cũng biết.”
“Đúng vậy, thì tôi cũng biết.” Anh gật đầu. “Hi vọng là chiều nay tôi sẽ xuất viện. Đêm qua tôi thấy đỡ nhiều.”
“Vậy hả,” tôi nói. “Tôi cũng mừng cho anh.”
Tôi nhìn Tim, coi thử có dấu hiệu nghi ngờ nào trong mắt anh về chuyện gần xảy ra đêm qua giữa tôi và Savannah, nhưng không thấy gì.
“John, thiệt tình là vì sao anh tới đây vậy?” Tim hỏi.
“Tôi cũng không biết,” tôi thú thiệt. “Tự nhiên tôi muốn gặp anh. Và biết đâu anh cũng muốn gặp tôi.”
Tim gật đầu và quay người nhìn ra cửa sổ; từ đây nhìn ra chả có phong cảnh gì mà chỉ có một cái máy lạnh to tướng. “Trong tất mọi vấn nạn sinh ra vì tôi bị bệnh, anh biết là tôi lo nhiều nhứt về chuyện gì không?” Anh không chờ tôi trả lời. “Tôi lo cho Alan,” anh nói. “Tôi biết phận mình. Tôi biết là cái xác suất để chữa được lành bệnh không cao cho lắm, và có thể tôi sẽ không sống sót được. Tôi chấp nhận mấy vụ này. Như tôi đã nói với anh hôm qua, tôi vẫn còn tin tưởng, và tôi biết – hay ít ra là hi vọng là vẫn có cách chữa bệnh tôi. Còn Savannah… tôi biết là lỡ tôi có mệnh hệ nào thì nàng sẽ rất buồn. Nhưng anh có biết tôi đã học được kinh nghiệm gì qua cái chết của ba má tôi không?”
“Rằng là cuộc đời không công bằng?”
“Đương nhiên rồi. Nhưng tôi cũng học được một điều là dù có đau khổ tột cùng đi nữa thì người ta vẫn có thể tiếp tục sống, và thời gian là liều thuốc mầu nhiệm … Cái buồn không bao giờ biến mất hoàn toàn, nhưng sau một thời gian thì cũng nguôi ngoai. Savannah sẽ như vậy. Nàng còn trẻ và mạnh mẽ, cho nên sẽ vượt qua được đau buồn và đi bước nữa. Nhưng còn Alan thì sao … tôi không biết là nó sẽ ra sao. Ai sẽ chăm sóc nó đây? Nó sẽ ở đâu đây?”
“Savannah sẽ chăm sóc nó.”
“Tôi biết là nàng sẽ sẵn lòng. Nhưng như vậy liệu có công bình cho nàng không? Làm sao mà đổ lên đầu nàng cái trách nhiệm đó cho được.”
“Công bằng hay không thì không là vấn đề. Savannah sẽ lo cho Alan.”
“Bằng cách nào? Savannah sẽ phải đi làm – rồi ai trông chừng nó đây? Nên nhớ là nó vẫn còn nhỏ. Nó mới mười chín tuổi. Làm sao mà bắt nàng chăm sóc nó tới năm chục năm nữa? Với tôi thì đơn giản. Nó là em tôi. Nhưng Savannah…” Tim lắc đầu. “Nàng còn trẻ và đẹp. Thật là không công bình khi nghĩ là nàng sẽ ở vậy tới già.”
“Ý anh nói gì vậy?”
“Liệu chồng sau này của nàng có chịu chăm sóc Alan?”
Khi thấy tôi im lặng không trả lời, Tim nhướng mày. “Như anh, anh có chịu không?” anh nói thêm.
Tôi mở miệng tính trả lời, nhưng nói không ra lời. Tim dịu lại.
“Đây là mấy chuyện tôi nghĩ tới nghĩ lui khi nằm dài ở đây. Ý tôi nói là khi tôi tỉnh táo. Thiệt ra tôi nghĩ về đủ thứ chuyện, kể cả về anh.”
“Về tôi?”
“Anh vẫn còn thương nàng, có phải vậy không?”
Tôi ráng giữ mặt mình bình thường, nhưng Tim cũng đoán được. “Không sao đâu,” anh nói. “Tôi biết rồi. Tôi biết rõ từ xưa tới giờ.” Anh nhìn hầu như đăm chiêu. “Tôi vẫn còn nhớ khuôn mặt Savannah khi nàng nói về anh lần đầu tiên. Tôi không bao giờ thấy nàng như vậy cả. Tôi cũng mừng cho nàng bởi vì nhìn anh không biết có cái gì đó làm tôi tin tưởng ở anh liền. Cả năm đầu tiên anh ở xa, nàng nhớ anh vô cùng. Làm như trái tim nàng mẻ đi một chút mỗi ngày. Cả ngày nàng chỉ có nhớ tới anh. Rồi nàng biết ra là anh gia hạn thêm và tụi tôi về lại Lenoir và ba má tôi mất và …”
Tim nói không hết câu. “Anh cũng biết là tôi cũng thương nàng, phải không?”
Tôi gật đầu.
“Tôi cũng nghĩ vậy.” Anh hắng giọng. “Tôi thương nàng từ hồi tôi mới mười hai tuổi. Và dần dần nàng cũng thương tôi.”
“Tại sao anh kể mấy chuyện này với tôi làm chi?”
“Bởi vì,” anh nói, “tôi biết là nàng thương tôi, nhưng cái tình yêu nàng dành cho tôi không bao giờ như là cho anh. Nàng không bao giờ nồng nhiệt đối với tôi, nhưng tụi tôi sống chung với nhau hạnh phúc. Nàng rất là vui khi tụi tôi bắt đầu cái trang trại… và điều đó làm tôi cảm thấy vui vì mình làm được chút gì đó cho nàng. Rồi tôi bị bệnh, nhưng nàng lúc nào cũng chăm sóc lo lắng cho tôi, giống như là tôi cũng sẽ làm như vậy nếu nàng bị bệnh.”
Tim ngừng lại, ráng tìm lời, và tôi thấy vẻ thống khổ trên mặt anh.
“Hôm qua, khi anh bước vô, tôi thấy cái cách nàng nhìn anh, và tôi biết ngay liền là nàng vẫn còn thương anh. Hơn nữa, tôi biết là nàng sẽ thương anh mãi mãi. Thấy vậy tôi cũng buồn đứt ruột, nhưng anh biết gì không? Tôi vẫn thương nàng, và đối với tôi như vậy là tôi vẫn còn mong muốn nàng lúc nào cũng được hạnh phúc. Đó là điều tôi mong muốn nhất trên đời. Đó là tất cả những gì tôi hằng mong muốn cho nàng.”
Cổ họng tôi khô ran làm tôi nói muốn không ra chữ.
“Anh nói gì vậy?”
“Ý tôi nói là anh đừng có quên Savannah nếu tôi có mệnh hệ gì. Và xin hứa với tôi là anh sẽ luôn thương yêu bảo trọng nàng cũng như tôi đã làm vậy.”
“Tim …”
“Xin anh đừng nói gì thêm, John” Anh dơ một tay lên, như là hoặc để ngăn tôi nói tiếp hoặc ra dấu chia tay. “Xin anh cứ nhớ những lời tôi nói.”
Khi anh quay người lại tôi biết là cuộc nói chuyện giữa tôi và anh đã chấm dứt.
Tôi chần chừ một chút rồi lẳng lặng bước ra khỏi phòng, đóng cửa phòng lại.
Ra ngoài sân, tôi nhìn ánh nắng sáng mai chói lọi. Nghe tiếng chim hót từ hàng cây, tôi thử đưa mắt tìm mà không thấy. Bãi đậu xe chỉ mới đầy chừng một nửa. Đây đó tôi có thể thấy thiên hạ ra lái xe đi hay đậu xe đi vô bệnh viện. Ai cũng coi bộ mệt mỏi như tôi vậy, có lẽ cái lạc quan mà thiên hạ ráng biểu lộ ra khi ở trong bệnh viện với người thân không còn nữa khi họ bước ra khỏi phòng bệnh. Tôi biết là dù bệnh nặng tới cỡ nào đi nữa thì cũng có thể có một phép mầu nào đó chữa được, và những người mẹ ở khu hộ sản hạnh phúc vô cùng khi ôm đứa con mới sinh ra trong lòng, nhưng mặt khác tôi cảm thấy rằng, cũng như tôi, phần lớn những người nuôi bệnh trong bệnh viện chỉ ráng cầm hơi.
Tôi ngồi trên cái ghế dài ở sân trước bệnh viện, tự vấn mình là tại sao mình lại đến đây làm chi, và ước gì là tôi đã không đến. Tôi nhớ đi nhớ lại lại cuộc nói chuyện với Tim trong đầu, và cái nét mặt khổ sở của Tim làm tôi nhắm mắt lại. Lần đầu tiên trong bao nhiêu năm qua, dường như tình yêu của tôi dành cho Savannah coi bộ… không đúng cho lắm. Tình yêu nên làm cho người ta hạnh phúc, đem lại bình an, nhưng bây giờ ở đây, nó chỉ đem lại đau đớn. Cho Tim, cho Savannah, và cho cả tôi nữa.
Có phải tôi đã tới đây để quyến rũ Savannah và phá nát hạnh phúc gia đình nàng? Tôi không chắc là mình đúng đắn như tôi thường tự nghĩ về mình, và nhận thức này làm tôi thấy trống trải trong người.
Tôi lấy tấm hình của Savannah ra khỏi ví. Tấm hình đã mờ và cũ. Tôi nhìn vào khuôn mặt nàng và tự hỏi mai mốt nàng sẽ ra sao. Tôi không biết là Tim sẽ sống sót hay chết, và tôi không muốn nghĩ tới chuyện này . Tôi biết là dù thế nào đi nữa thì tình yêu của tôi dành cho Savannah sẽ không còn được như cũ nữa. Tôi và nàng gặp nhau lúc còn độc thân, đời còn đầy hứa hẹn, nhưng bây giờ chỉ còn là những thực thế phũ phàng của đời sống.
Tôi đưa tay bóp trán, ngỡ ngàng với cái ý nghĩ là Tim đã biết những gì gần như đã xảy ra giữa tôi và Savannah đêm qua, và ngay cả chờ đợi cho chuyện xảy ra nữa. Những gì Tim nói chứng tỏ điều này, cũng như lời yêu cầu của anh là tôi phải hứa là tôi sẽ thương yêu Savannah cũng như anh đã làm vậy. Tôi biết chắc chắn là anh muốn tôi phải làm gì nếu anh chết, nhưng không hiểu tại sao sự đồng ý của anh làm tôi thấy buồn hơn.
Sau cùng tôi đứng dậy và bước chậm ra xe. Tôi không biết là mình muốn đi dâu, chỉ biết là càng xa cái bệnh viện này càng hay. Tôi cần phải ra khỏi thành phố Lenoir này, dù chỉ để cho cái đầu tôi thanh thản một chút để suy nghĩ. Tôi thọc tay vô túi quần lấy ra xâu chia khóa.
Khi tới gần xe thì tôi mới thấy chiếc xe tải nhỏ của Savannah đậu kế bên xe tôi. Savannah thì ngồi chờ trong xe, và khi thấy tôi thì nàng mở cửa xe bước ra. Nàng đứng chờ tôi, đưa tay vuốt áo khi tôi bước lại gần.
Tôi ngừng lại cách nàng chừng một mét.
“John,” nàng nói, “hôm qua anh bỏ đi mà không nói năng gì hết.”
“Anh biết.”
Nàng gật đầu nhè nhẹ. Cả hai đứa đều ngầm hiểu được lý do.
“Làm sao em biết được là anh ở đây?”
“Em đâu có biết,” nàng nói. “Em lại chỗ khách sạn thì họ nói anh đã trả phòng rồi. Khi em tới đây thì thấy xe anh đậu nên ngồi chờ anh. Anh có vô thăm anh Tim không vậy?”
“Có. Tim khỏe hơn. Ảnh nghĩ là ảnh sẽ xuất viện chiều nay.”
“Vậy là có tin mừng rồi,” nàng nói. Nàng hất đầu về phía xe tôi. “Anh tính đi luôn?”
“Ừ, hết phép rồi, anh phải trở lại đơn vị.”
Nàng khoanh hai tay trước ngực. “Anh có định lại nhà chào từ biệt em trước khi đi không vậy?”
“Anh cũng không biết,” tôi thú thiệt. “Anh chưa tính xa tới khoản đó.”
Tôi nhìn thấy một thoáng đau đớn và thất vọng trên mặt nàng. “Anh và Tim nói chuyện gì vậy?”
Tôi nghiêng đầu nhìn về phía bệnh viện, rồi quay lại nhìn nàng. “Có lẽ em nên hỏi Tim chuyện này thì hay hơn.”
Nàng mín hai môi lại, người cứng ngắt. “Vậy là tới lúc mình chia tay rồi phải không?”
Tôi nghe tiếng kèn xe ngoài đường trước mặt hai đứa tôi và thấy tự nhiên làn xe chạy chậm lại. Một chiếc xe Toyota đỏ chạy lấn qua hàng bên cạnh, tên tài xế rán luồn lách. Vừa nhìn tôi vừa biết là mình bế tắc và nàng thì đang chờ tôi trả lời.
“Chắc vậy,” tôi nói, từ từ quay lại nhìn nàng. “Anh nghĩ là chắc vậy.”
Hai cùi chỏ nàng trắng hếu nổi rõ ra trên hai cánh tay. “Em viết thư cho anh được không?”
Tôi ép mình để khỏi nhìn đi chỗ khác, trong bụng ước gì là số mệnh đã an bài khác đi cho hai đứa. “Anh không nghĩ đó là điều em nên làm.”
“Sao vậy, em không hiểu.”
“Anh nghĩ là em hiểu,” tôi nói. “Em lấy Tim, chớ không phải anh.” Tôi ngừng lại cho thấm lời mình mới nói và để thêm sức mạnh để nói ra những điều kế tiếp. “Tim là một người tốt, Savannah. Tốt hơn anh nữa, chắc chắn là vậy, và anh mừng là em đã lấy Tim. Dù thương em cỡ nào đi nữa thì anh cũng không muốn gây ra đổ vỡ cho gia đình của em. Và tận đáy lòng mình, anh nghĩ là em cũng nghĩ như vậy. Mặc dù em thương anh, nhưng em cũng thương Tim nữa. Phải một hồi anh mới nhận ra điều này, nhưng chắc chắn là không sai.”
Điều tôi tránh không muốn nói tới là cái tương lai mờ mịt của Tim, và tôi thấy hai mắt nàng bắt đầu đẫm ướt.
“Có khi mình gặp nhau nữa không anh?”
“Anh cũng không biết nữa.” Lời nói như cháy bỏng cổ họng tôi. “”Như anh hi vọng là mình sẽ không gặp nhau nữa.”
“Nói vậy mà anh nói cho được?” nàng hỏi, giọng nói bắt đầu nức nở.
“Vì như vậy có nghĩa là Tim sẽ lành bệnh. Và anh nghĩ là mọi chuyện sẽ tốt đẹp.”
“Làm sao anh biết được! Làm sao anh hứa chắc được như vậy!”
“Không, anh không biết chắc được.”
“Vậy thì tại sao mình lại thôi nhau lúc này, như vầy?”
Hai hàng nước mắt tràn xuống má nàng, và mặc dù tôi biết là tôi nên quay mặt bước đi cho xong chuyện, nhưng tôi lại bước về phía nàng. Khi tới sát bên nàng, tôi đưa tay lau nhẹ má nàng. Trong đôi mắt nàng tôi có thể thấy niềm sợ hãi, nỗi lo âu, giận dữ và cái cảm giác bị ruồng rẫy bỏ rơi. Nhưng trên hết thảy là tôi thấy nàng van nài tôi thay đổi ý định.
Tôi rán dằn.
“Em lấy Tim, và chồng em cần em lúc này. Tất cả và tuyệt đối. Không có chỗ cho anh chen vô, và cả anh và em đều biết là không nên có.”
Nhìn nước mắt nàng rơi lả chả hai mắt tôi cũng ướt theo. Tôi nghiên người hôn nhẹ lên môi nàng, xong vòng hai tay ôm nàng chặt người nàng.
“Anh thương em, Savannah, và sẽ luôn luôn thương em,” tôi thở ra. “Em là điều đẹp đẽ nhất đã xảy ra trong đời anh. Em đã là người tình và người bạn thân nhất của anh, và anh không hối tiếc gì cả. Em làm anh sống lại, và nhất là em mang ba anh lại cho anh. Anh sẽ không bao giờ quên điều này. Em luôn luôn sẽ là một phần quí giá nhất của anh. Anh xin lỗi là chuyện mình kết cục như vầy, nhưng anh phải đi, và em phải vô gặp chồng em.”
Vừa nói tôi vừa cảm thấy thân thể nàng rung theo tiếng nức nở, và nói xong thì tôi ôm nàng một chặp nữa. Khi buông nàng ra tôi biết là đây là lần sau cùng tôi ôm nàng. Tôi lùi bước lại, mắt vẫn nhìn vô mắt nàng.
“Em cũng thương anh, John,” nàng nói.
“Xin vĩnh biệt”. Tôi nhấc tay chào.
Và như thế, nàng đưa tay lau mặt mình và bắt đầu bước về phía bệnh viện.
Nói lời từ biệt là chuyện khó nhứt trong đời tôi từng phải làm. Một phần của tôi muốn quay xe lại chạy vô bệnh viện, nói cho nàng hay là tôi sẽ luôn luôn bên cạnh nàng, nói cho nàng biết những điều Tim đã nhắn nhủ tôi. Nhưng tôi đã không làm vậy.
Trên đường về, tôi ghé lại một tiệm tạp hóa. Tôi đổ đầy một bình xăng, và vô trong tiệm tôi mua một bình nước lọc. Lại quầy trả tiền tôi thấy một hũ đùng binh để quyên tiền cho Tim, và tôi nhìn trân trối vô nó. Trong hũ đầy tiền cắc và tiền giấy, bên ngoài dán cái nhãn đề tên của một trương mục ở một ngân hàng địa phương. Tôi hỏi người bán hàng xin đổi ít tiền cắc.
Tôi chết lặng cả người khi quay ra xe. Tôi mở cốp xe và lục chồng hồ sơ mà ông luật sư đã đưa cho tôi tìm cây bút chì. Tìm ra tôi mới lại chỗ điện thoại công cọng bên lề đường, xe cộ chạy qua chạy lại rần rần. Tôi bấm số phòng thông tin, và phải dán chặt ống nghe vô tai mới nghe được giọng nói từ computer cho tôi biết cái số phôn tôi hỏi. Tôi viết nghệch ngoạch xuống tập hồ sơ, xong gác máy. Tôi bỏ thêm tiền vô máy, bấm cái số liên tiểu bang, nghe tiếp một giọng từ computer đòi tôi bỏ thêm tiền nữa. Tôi bỏ thêm vô vài đồng nữa. Xong tôi nghe thấy tiếng chuông reo ở đầu bên kia.
Khi có người bắt máy, tôi nói tôi là ai và hỏi ông có nhớ tôi không.
“Dĩ nhiên là nhớ chớ, John. Cậu khỏe không?”
“Tôi cũng bình thường, cảm ơn ông. Ba tôi mới mất.”
Người đàn ông ngưng lại một chút. “Xin chia buồn với cậu,” ông nói. “Cậu nên bảo trọng lấy mình.”
“Thì tôi cũng rán chớ biết sao”
“Tôi có giúp được gì cho cậu không?”
Tôi nhắm mắt lại, nghĩ tới Savannah và Tim và hi vọng là ba tôi sẽ tha thứ cho tôi cái chuyện tôi sắp làm. “Dạ ,” tôi nói với người buôn bán tiền cắc. “Thiệt ra là tôi có cũng có một chuyện muốn nhờ ông. Tôi muốn bán bộ sưu tầm của ba tôi, và tôi cần bán rất gấp.”
Nguyễn Sĩ Hạnh phỏng dịch
0 Bình luận