Chương 5. Nhất nhật bất kiến
phỏng dịch truyện Dear John của Nicholas Sparks
“Ba dậy sớm vậy.” Tôi bước quờ quạng ra khỏi phòng ngủ vô nhà bếp, qua ánh nắng buổi sáng thấy ba tôi đang đứng trước bếp. Mùi thị heo muối bay nồng nặc.
“Ồ… con dậy rồi hả.”
Tôi thả người ngồi phịch xuống ghế, vẫn còn ngái ngủ. “Dạ, con rán dậy sớm trước khi ba đi làm.”
“Vậy hả,” ba nói. “Để ba làm cho xong mấy đồ ăn sáng này cái đã.”
Ba coi bộ hăng hái, mặc dù mấy chuyện này ngày nào ổng cũng làm. Những lúc như vầy làm tôi biết là ba tôi muốn có tôi ở nhà.
“Ba pha cà phê chưa vậy?” Tôi hỏi.
“Rồi, ba pha sẵn ở trong bình rồi.” Ba tôi nói.
Tôi rót một li cà phê cho mình và đi lại chỗ bàn ăn. Tờ nhật báo chưa mở ra. Ba tôi luôn luôn đọc báo trong lúc ăn sáng, lúc nào cũng muốn ổng là người đầu tiênđọc tờ báo, và đọc theo một thứ tự nhất định, cho nên tôi không dám đụng tới nó.
Tôi hi vọng là ba tôi sẽ hỏi về buổi tối hồi hôm đi chơi với Savannah ra sao, nhưng ổng lại không nói gì hết mà lo chăm chú vô chuyện nấu nướng. Nhìn đồng hồ tôi đoán chắc chừng mấy phút nữa là Savannah rời nhà đi tới chỗ làm, và tôi thắc mắc không biết nàng có nghĩ về tôi nhiều như là tôi nghĩ về nàng không . Buổi sáng vội vã với trăm ngàn thứ chuyện thì chắc là nàng chả có thì giờ đâu mà nghĩ với ngợi. Nghĩ tới đây tôi đau nhói trong lòng một chút.
“Hồi tối hôm qua ba làm gì vây?” cuối cùng tôi hỏi ba tôi, rán quên Savannah đi một chút.Ổng tiếp tục nấu nướng như là không nghe tôi hỏi. “Ba?”, tôi nói.
“Gì vậy?” Ba tôi hỏi.
“Đêm qua ở nhà có gì lạ không?”
“Lạ là lạ gì?”
“Thì ba ở nhà có gì đặc biệt không?”
“Không,” ổng nói, “không có gì hết.” Ba mỉm cười với tôi trước khi trở một vài lát thịt trong chảo. Tôi nghe tiếng mỡ xèo xèo.
“Con đi chơi rất là vui,” tôi nói ướm. “Savannah là cô gái rất đặc biệt. Hôm qua tụi con cũng có đi lễ nhà thờ nữa.”
Tự dưng tôi nghĩ là ba tôi sẽ hỏi thêm về chuyện đi chơi, và phải công nhận là tôi muốn nghe ba tôi hỏi. Tôi tưởng tượng ra là biết đâu hai cha con sẽ có một cuộc nói chuyện thiệt, như là kiểu mấy cha con khác thường có, người cha có thể nói đùa một hai câu. Nhưng ba không hỏi gì thêm, đưa tay mở thêm một lò gas nữa.. Ổng đổ dầu vô một cái chảo nhỏ và bỏ trứng vô.
“Con bỏ mấy lát bánh mì vô lò nướng dùm ba.”
“Dạ”, Tôi nói, biết là điệu này thì hai cha con lại ăn trong im lặng nữa. “Để con làm nướng cho.”
Cả ngày tôi ra biển trượt sóng, thiệt ra nói rán trợt thì đúng hơn. Qua đêm biển đã lặng, mấy lượt sóng nhỏ coi bộ không ăn thua gì. Tệ hơn nữa là sóng vỡ gần bờ hơn là hôm qua, cho nên nếu có đợt sóng nào đựợc thì trượt cũng không lâu trước khi nó tan đi. Hồi trước mà gặp mấy ngày như vầy thì tôi có thể mò qua đảo Oak hay ngay cả lái xe lên tận bãi biển Atlantic, rồi quá giang ra Shackleford Banks trong niềm hi vọng là ở đó có sóng mạnh hơn. Bữa nay thì chịu thua, tôi không có hứng làm mấy chuyện như vậy được.
Cho nên, tôi lại cùng chỗ hai ngày trước mà trượt đỡ. Nhà chỗ Savannah ở hơi xa bãi biển, nhìn từ xa giống như nhà hoang. Cửa sau đóng kín, không thấy khăn tắm treo lòng thòng, cũng không thấy bóng người qua lại mấy cửa sổ. Tôi thắc mắc không biết chừng nào thì mọi người về lại. Chắc phải chừng bốn hay năm giờ chiều. Tới giờ đó thì chắc tôi trượt sóng xong xuôi hết rồi. Không có lý do gì để chàng ràng ở đây nữa, vả lại tôi không muốn Savannah nghĩ lầm là tôi thuộc loại tò tò bám theo gót chân nàmg.
Tôi trượt sóng tới chừng ba giờ thì nghỉ, rồi đi lại bar Leroy. Cái bar tối tăm và luộm thuộm hơn là trong trí nhớ của tôi, và mới bước chân vô là tôi thấy ghét rồi. Tôi luôn luôn nghĩ là cái bar này thuộc loại cho dân nghiện rượu nhà ghề; bằng chứng ngay trước mắt là có mấy tâm hồn cô đơn, ngồi một mình nhìn chằm chằm vô những ly Tenessee loại thượng hạng. Leroy cũng có mặt ở quầy, và y nhận ra tôi liền. Khi tôi ngồi vô quầy y tự động lấy ly ra và chế bia từ vòi ra.
“Lâu lắm không gặp,” y nhận xét. “Ông bạn coi bộ tu tỉnh?”
“Cũng đang ráng,” tôi nói. Tôi nhìn xung quanh bar trong khi Leroy đẩy ly bia về phía tôi. “Ông sửa sang cái bar lại coi bộ có lý quá,” tôi nói lắc đầu qua vai mình.
“Thì cũng để chỉ phục vụ quí khách hàng thôi. Ông bạn ăn gì không?”
“Không. Cám ơn, như vầy là được rồi.”
Y lau mặt quầy chỗ tôi ngồi, xong vắt khăn lên vai, rồi bước qua một bên tiếp người khách khác. Được một chút thì có người vỗ vai tôi.
“Johnny! mầy làm gì ở đây?”
Tôi quay đầu lại và nhận ra một tên trong đám bạn cũ mà tôi không muốn nhìn. Ở đây là vậy.Tôi ghét mọi thứ ở chỗ này, kể cả bạn bè, nhưng không biết vì sao tôi cứ mò tới đây, hay là ngay cả lựa chỗ này làm chỗ ngồi đồng, ngoài cái lý do thực tế là tôi chả còn chỗ nào khác nữa. “Hey, Toby,” tôi nói.
Cao và ốm tong ốm teo, Toby xề xuống ngồi bên tôi, và khi hắn quay mặt lại đối diện với tôi thì tôi thấy hai mắt hắn đã mờ. Người hắn bay mùi làm như mấy ngày liền chưa tắm rửa, còn áo sơ mi thì lem luốt mấy vết dơ tùm lum. “Mầy vẫn còn chơi trò người hùng Rambo?” hắn hỏi, giọng nói nhừa nhựa. “Coi bộ mầy tập thể dục dữ!”
“Ừ,” tôi nói, không muốn đi vô chi tiết. “Lúc này mày làm gì?”
“Ăn không ngồi rồi, mới hai tuần nay. Tao làm ở Quick Stop cho tới hai tuần trước đây, nhưng thằng chủ cà chớn quá cỡ.”
“Còn ở nhà với ông bà già?”
“Dĩ nhiên rồi chớ ở đâu nữa,” thằng bạn cũ nói, làm như là hãnh diện về điều này. Hắn đưa chai vô miệng và tu một hơi dài, xong nhìn kỹ vô hai cánh tay tôi. “Mầy coi bộ phong độ quá xá. Tập dợt dữ lắm phải không?”, hắn hỏi lại lần nữa.
“Cũng lai rai,” tôi nói, biết là hắn chẳng để là vừa mới hỏi tôi câu này .
“Mầy to con ra.”
Tôi không biết nói gì. Toby uống thêm một hơi nữa.
“Ê, tối nay có party ở nhà của Mandy,” hắn nói. “Mầy nhớ Mandy chớ?”
Nhớ chớ sao không, Mandy hồi xưa có lúc cặp với tôi, đâu được vài ngày. Toby tiêp tục lải nhải.
“Ba má nó đi New York hay đâu vùng trên đó. Tranh thủ cơ hội tụi tao làm một cái party nho nhỏ để lấy hứng. Mầy muốn lại chơi không?”
Toby hất mặt về phía bàn có bốn tên ngồi với mấy chai trống ngổn ngang. Tôi nhận ra hai tên, còn hai tên kia thì là người lạ.
“Không được đâu,” Tôi nói, “tao phải về ăn tối với ông già. Dù sao cũng cám ơn mầy.”
“Mặc kệ ổng. Cái party sẽ rất là vui. Kim cũng sẽ tới nữa.”
Thêm một cố nhân nữa, thêm một nhắc nhở về những ngày cũ làm tôi thấy nhột trong bụng. Nghĩ lại, tôi thiệt tình không chịu nổi cái thằng tôi hồi xưa.
“Không được,” tôi nói, lắc đầu. Tôi đứng dậy, bỏ lại li bia còn đầy, “Tao đã hứa với ông già. Và mầy nên nhớ là tao còn ở dưới mái nhà của ổng. Mầy biết rành về mấy chuyện này mà.”
Nghe qua thấy có lý, Toby nhún vai. “Vậy thì gặp nhau cuối tuần này đi. Cả đám sẽ kéo nhau lên Ocracoke trượt sóng.”
“Để coi sao,” tôi nói, nhưng biết trong bụng là là sức mấy mà tôi đi.
“Ông già mầy vẫn giữ còn số điện thoại cũ?”
“Còn,” tôi nói.
Tôi rời bar rượu, biết chắc rằng Toby sẽ không gọi, và tôi cũng chẳng bao giờ trở lại bar này nữa làm gì.
Trên đường vê tôi ghé vô tiệm, mua mấy miếng thịt bò bip tếch, một túi rau sống, một chai dầu dấm trộn xà lách và vài củ khoai tây. Không có xe, vừa mang cái bảng trượt sóng, vừa đùm đề rau thịt thì cũng hơi cực nhưng tôi thích đi bộ. Tôi đi bộ đường này mười mấy năm nay rồi có sao đâu, và đôi giày sport tôi đang mang thì êm hơn là đôi giày boot nhà binh nhiều.
Về tới nhà, tôi kéo cái lò nướng thịt từ trong ga-ra ra, cùng với mấy cục than đá và đồ mồi lửa. Cái lò nướng rỉ sét bụi bậm, làm như lâu lắm không ai xài tới. Tôi kéo ra để trên thềm sau nhà, đổ than cũ ra, xịt nước rửa cho sạch sẽ, xong đem để ra phơi ngoài nắng. Vô nhà, tôi ướp thịt với chút muối, tiêu và bột tỏi, lấy giấy thiếc bao mấy củ khoai lại và bỏ vô lò, rồi đổ dầu dấm trộn xà lách vô một cái tô. Khi lò nướng thịt đã khô, tôi bỏ than vô, mồi lửa lên. Xong tôi dọn bàn ghế chén dĩa ra ngoài sân sau.
Ba tôi bước vô sân sau khi tôi chuẩn bị bỏ thịt lên nướng.
“Ba mới đi làm về hả,” tôi nói ngoáy đầu lại. “Tối nay con nấu cơm tối một bữa.”
“Vậy hả,” ổng nói. Làm như ba tôi ngỡ ngàng về cái chuyện ổng không phải nấu cơm tối cho tôi. “Tốt lắm,” sau cùng ba tôi nói.
“Ba muốn ăn bíp tếch cỡ nào?”
“Trung bình là được rồi,” ổng nói, và tiếp tục đứng bên cửa kéo lớn.
“Làm như là ba không dùng tới cái lò nướng này từ hồi con đi lính tới giờ,” tôi nói. “Nhưng mà ba nên dùng nó. Không có gì ngon bằng thị bò bíp tếch nướng. Trên đường về là con đã chảy nước miếng rồi.”
“Để ba thay quần áo.”
“Đồ ăn sẽ sẵn sàng trong vòng mười phút nữa.”
Ba tôi vô nhà thay quần áo, tôi vô lại nhà bếp, lấy khoai tây nướng, tô xà lách cùng với dầu dấm, bơ và nước sốt ra dọn lên bàn ngoài sân. Tôi nghe cửa lớn kéo, và ba tôi bước ra với hai li sữa, nhìn ổng như là du khác trên một du thuyền nào đó. Ba tôi mặc quần sọt, vớ đen, giày thể thao và cái áo chim cò kiểu Hawai. Hai cái giò của ổng trắng phau, làm như là ổng chưa bao giờ mặc quần sọt. Nghĩ lại, tôi không chắc là đã có khi nào tôi thấy ba mặc quần sọt. Tôi rán hết sức, giả bộ như là ba tôi nhìn không có gì khác lạ.
“Đúng lúc quá,” tôi nói, quay lại lò nướng, gắp thịt vô dĩa rồi đem lại bàn.
“Cám ơn con,” ba tôi nói.
“Đâu có gì đâu ba.”
Ba tôi gắp xà lách vô dĩa, đổ dầu trộn lên, rồi lấy củ khoai tây lột giấy thiếc ra. Ổng bỏ thêm bơ, xong chế nước sốt lên thịt. Bình thường như thiên hạ thường làm, chỉ khác một cái là ổng làm trong im lặng.
“Bữa nay ba đi làm ra sao?” tôi hỏi như thường lệ.
“Thì cũng vậy vậy,” ba tôi trả lời. Như thường lệ. Ba tôi mỉm cười lần nữa nhưng không nói gì thêm.
Ba tôi, một người không thích nghi được với xã hội. Tôi lại thắc mắc không biết tại sao ổng lại thấy cái việc nói chuyện là khó quá, và rán tưởng tượng thử ổng hồi trẻ ra sao. Có bao giờ ổng tán được cô nào để nói chuyện cưới hỏi. Tôi biết câu hỏi sau cũng nghe hơi nhỏ mọn, nhưng tôi thiệt tình muốn biết. Hai cha con ăn trong im lặng, chỉ có tiếng lốp cốp của muổng nỉa đụng vô dĩa.
“Savannah muốn lại thăm ba,” tôi nói, rán khơi chuyện trở lại.
Ba tôi cắt miếng bíp tếch. “Nàng con gái bạn của con?”
Chỉ có ba tôi mới nói kiểu như vậy. “Dạ,” tôi nói. “Con nghĩ là ba sẽ thích cổ.”
Ba tôi nhún vai.
“Cô học đại học ở UNC.” tôi cắt nghĩa.
Ba tôi biết là tới phiên ông nói, và tôi có thể cảm thấy ổng thở phào nhẹ nhỏm khi tìm ra được câu hỏi.
“Làm sao con quen cổ?”
Tôi kể cho ba tôi nghe về chuyện cái túi xách, rán cho câu chuyện tiếu lâm một chút, nhưng không thấy ba tôi cười tiếng nào.
“Con thiệt là tốt bụng,” ba tôi nhận xét.
Vậy là chết dở cuộc nói chuyện. Tôi cắt một miếng bíp tếch nữa. “Ba nè, con hỏi ba chuyện này được không?”
“Dĩ nhiên là được.”
“Hồi đó ba và má gặp nhau làm sao?”
Lâu lắm rồi, đây là lần đầu tiên tôi hỏi về má tôi. Bởi vì má tôi không bao giờ hiện diện trong đời sống của tôi, bởi vì tôi không nhớ gì hết, mà tôi cũng hiếm khi thấy cần thiết phải nhớ má. Ngay cả bây giờ cũng vậy; tôi chỉ muốn kiếm chuyện cho ba tôi nói. Ổng từ từ chậm rãi trét thêm bơ vô khoai tây, và tôi biết là ổng không muốn trả lời.
“Ba và má gặp nhau ở một nhà hàng,” cuối cùng ba tôi cất tiếng. “Má con chạy bàn ở đó.” Tôi chờ nhưng ba tôi không nói gì thêm.
“Má đẹp không vậy ba?”
“Đẹp,” ba tôi trả lời.
“Má tính tình ra sao?”
Ba tôi đánh nát khoai tây ra và rảy muối lên một cách thận trọng. “Má giống như con vậy,” ổng kết luận.
“Ý ba nói vậy là sao?”
“Umm…” Ba tôi ngần ngừ một. “Má con … hơi cứng đầu một chút.”
Tôi không biết nghĩ sao hay ngay cả ý ba tôi muốn nói gì. Trước khi tôi có dịp mở miệng hỏi thêm gì nữa thì ba tôi đứng dậy và cầm ly sữa của ổng.
“Con muốn uống sữa nữa không?” ba tôi hỏi, và tôi biết ổng sẽ không nói thêm gì nữa về má tôi.
Nguyễn Sĩ Hạnh phỏng dịch
0 Bình luận