Điểm đến kế tiếp trong chuyến đi của tôi là thành phố Hà Tiên, cách Shihanouk Ville khoảng dưới 200 km, cửa khẩu nơi này chỉ dành cho người trong nước và thường dân Campuchea qua lại. Du khách và người Việt có thông hành nước ngoài phải đi một đường vòng lớn để đến Hà Tiên. Tôi phải trở lại Phnom Penh, hôm sau đón đò theo dòng Cửu Long Giang, nhập cảnh Việt Nam ở cửa khẩu Sông Tiền, nghỉ đêm thành Phố Châu Đốc và ngày kế đón xe đi Hà Tiên. Một vòng lẫn quẫn, quanh co bất tiện, mất 3 ngày đường cũng như tốn kém.

Còn hơn tiếng đồng hồ mới đến giờ xe đến đón, bước vội qua đường vào quán phở kiếm chút gì bỏ bụng và để tránh cái nắng đầu xuân nhưng không kém phần ngột ngạt, khó chịu. Tấm biển quảng cáo Phở Restaurant nhưng quán xá có phần khiêm nhượng với 4,5 chiếc bàn và những chiến ghế mủ thông dụng ở các hàng quán ở Đông Nam Á Nhà hàng chỉ là hàng hiên trước căn nhà lầu được cho mướn lại để buôn bán. Chung quanh được che chắn sơ sài tránh nắng trú mưa. Đã qua giờ điểm tâm, quán vắng không người ngay cả chủ quán. Tôi cũng chẳng gấp, ngồi đây vẫn tốt hơn đứng đợi xe bên đường khi mặt trời đã bắt đầu lên cao.

Từ trong nhà bước ra cô chủ hàng phở, một cô gái khoảng chừng 25 tuổi, với vóc dáng và y phục tôi có thể khẳng định chẳng những là một cô gái Việt Nam, mà là một cô gái của miền tây sông nước. Cô có gương mặt thật buồn, thiếu hẵn nụ cười. Trước khi biết được cuộc đời đầy đắng cay, đau thương của cô, tôi đã bụng bảo dạ “Con gái, con đứa chi mới sáng sớm, mặt mũi sao trông hãm tài thế này”.

Tàn chiến cuộc, không còn phải chém giết nhau, không còn phải huynh đệ tương tàn. May mắn sống sót trở về, chỉ là lính trơn không phải đi học tập, cha mẹ cô đã chọn trở về quê cũ xây dựng lại cuộc sống mới. Tưởng rằng sẽ được yên ổn chí thú làm ăn, xây dựng một mái ấm gia đình, xây dựng lại cuộc đời mới nhưng mọi sự không dể dàng như cha mẹ cô nghĩ.
Gia đình cô đã bị chánh quyền địa phương gắn cho danh hiệu gia đình Ngụy. Không sở hữu một miếng đất để tự canh tác, cha mẹ cô phải làm thuê, cắt mướn để gia đình có bữa no, bữa đói sống qua ngày nhưng luôn là đối tượng được chính quyền xã, ấp đày đọa, tự ghi tên tình nguyện khi cần người đào kinh, vét mương trong những ngày lao động xã hội chủ nghĩa. Con cái đi học thì bị phân biệt đối xử vì là con của ngụy quân. Trước những bất công, gian trá, áp bức cha mẹ cô vẫn phải nhịn nhục, nín thở mà sống cho đến một hôm không may nhà cô bị thần hỏa viếng thăm. Bây giờ, gia đình cô là dân vô sản chính hiệu từ nghĩa đen đến nghĩa bóng. Đó cũng là giọt nước tràn ly, gia đình cô phải lìa xa xóm làng, lìa xa chùm khế ngọt, sống nơi nào cũng không thể tệ hơn sống ở nơi chôn nhau cắt rún, nơi không có tình người, chỉ có hận thù và luật rừng.

Trên bước đường lưu lạc, gia đình cô dắt díu nhau qua Campuchia, trở thành những người lưu vong, vô tổ quốc. Chẳng may cha mẹ cùng qua đời sớm, cô trở thành người tứ cố vô thân, không một mảnh giấy lận lưng, sống yên ổn được là nhờ sự bảo trợ của viên công an khu vực Campuchea, dĩ nhiên phải đóng hụi chết hàng tháng. Thấy được cuộc sống bấp bênh không người thân, không giấy tờ tùy thân, mệt mỏi với thân phận lưu vong, cô muốn trở về sống lại bên Việt Nam.

Đã hai lần cô vượt biên về lại nơi chôn nhau cắt rún để xin lại giấy khai sinh. Xóm làng nhận ra cô, chính quyền địa phương nhận ra cô, nhưng để có tấm giấy khai sinh họ ra giá 15 triệu đồng, một số tiền lớn làm sao cô có thể đáp ứng được sự đòi hỏi của chính quyền địa phương. Những lời năn nỉ ỷ ôi, trình bày hoàn cảnh gia đình không làm các viên chức địa phương động lòng.

Tại sao lại có những con người cách mạng lạnh lùng, vô lương tâm, gian ác như vậy? Chẳng phải họ cũng là những người trong thời gian chiến tranh đã từng má má, con con hay chị chị,em em kêu gọi lòng thương hại của nhân dân để được che dấu và nuôi dưỡng. Còn đâu đạo đức cách mạng “Không lấy cái kim, sợi chỉ của nhân dân”. Có người trước đây đã từng che dấu và nuôi dưỡng cán bộ cộng sản trước những phản trắc, lọc lừa sau 75 đã nói “Nếu biết vậy, trước đây trốn trong ống tre tôi cũng chẻ ra làm hai”.

Đất nước và nhân dân Việt Namcó biết rằng, ngày nay có rất nhiều người việt lưu vong bất đắt dĩ nhưng không thể trở về được quê hương không? Người Do Thái dù đã mất nước, lưu vong cả ngàn năm vẫn được hoan nghênh trở về cho dù ngày nay con dân của họ đã khác nhau từ màu da đến tiếng nói.

Con người và đất nước Việt Nam cũng rất là thân thiện nhưng với người nước ngoài. Khi người dân cả nước hảnh diện, hồ hởi, phấn khởi, tung hô chính phủ cho thằng tây “bá vơ” Hồ Cương Quyết quốc tịch Việt Nam. Sự tung hô, hảnh diện thái quá sự kiện cho thằng tây quốc tịch Việt Nam chẳng nói lên điều gì ngoại trừ để thỏa mãn sự tự ti nhất thời của một đất nước nhược tiểu không có gì để hảnh diện. À quên! Còn vô địch đá bóng AFF mới đây.

Gần đây các viên chức Việt Nam thường nói đến danh dự quốc gia, nhục quốc thể, làm xấu đi hình ảnh đất nước v.v….

Các vị chẳng cần phải đi đâu xa, hãy qua làng Việt Nam trên Biển Hồ Campuchea để thấy đâu là nổi khổ nhục của của người Việt Nam.

Thằng Campuchea thật “thâm”, lợi dụng sự khốn cùng của con dân Việt Nam để thu tiền du lịch. Hiện nay có một số cơ quan tổ chức thường xuyên giúp đỡ, nếu nhà nước Việt Nam nếu không làm được điều gì thiết thực, ít nhất cũng có thể yêu cầu chính quyền Campuchea công nhận cũng như đối xử với các trẻ em gốc Việt Namiệt sinh ra trên Campuchea được hưởng quyền lợi và có quốc tịch Campuchea theo luật quốc tế hiện hành. Cấp thẻ thông hành và giấy tờ cho người Việt lưu vong bên Campuchea,để họ có thể về sống trên quê hương nếu họ muốn.

Chẳng lẽ “khúc ruột ngàn dặm” chỉ dành những người trong túi rủng rỉnh tiền.

 
Trần Quang Kim

Nguồn: Trang FB của TQK

 

Bài Cùng Tác Giả:

0 Bình luận

Bình Luận