Đông Phương Hồng và Gotta Go Home
“Đông Phương Hồng” dĩ nhiên chẳng dính dáng gì đến bài hát “nâng bi” ca tụng Mao Xếnh Xáng của thằng bạn môi hở răng lạnh, vậy mà ở xứ ta cũng có người đem về dạy cho trẻ con hát, đúng là dạy trẻ ăn cứt trâu, thiệt tình!
Vừa bước ra khỏi khách sạn, một cảnh tượng đẹp không dễ có cơ hội gặp lần thứ hai, đặc biệt với tôi, người không có thú dậy sớm chụp cảnh bình minh. Mặt trời đang lên xua đuổi dần bóng đen sáng bừng cả một góc trời, trên đầu mây bay từng lớp, từng lớp, được mặt trời chiếu vào ửng hồng tạo nên một bức tranh tuyệt mỹ. Tôi may mắn hiện diện đúng thời điểm và đã không bỏ lỡ cơ hội chụp được tấm hình, chỉ trong vòng vài phút đám mây hồng đã chuyển qua vàng không còn đẹp và quyến rủ. Mặc dầu nhiệt độ khá lạnh -6° C, một bình minh với bầu trời trong sáng không âm u báo hiệu sẽ có một ngày mùa đông nắng đẹp.
Trên đường lái xe về nhà, nghe bản nhạc “Gotta Go Home” của ban nhạc Boney “M”, tôi lại nghĩ miên man đến Việt Nam bây giờ ai ai cũng bận rộn cho những ngày tết sắp đến.
Nhớ lại Tết năm 75, tôi cũng như phần lớn bạn bè cùng trang lứa, thời gian này cũng chộn rộn chuẩn bị trở về nhà lần đầu sau những tháng xa nhà tập tành học làm sinh viên, việc mua vé xe đò đi về thời đó không khó khăn. Sự cạnh tranh giữa các hãng xe đò giúp cho hành khách được phục vụ rất tốt. Không như ngày nay, cuộc sống khó khăn, công ăn việc làm ở địa phương không có, nhiều người phải rời quê vào nam sinh sống nên mỗi độ xuân về nhu cầu về quê rất cao. Vé máy bay, xe đò phải đặt trước cả tháng, có người phải mua vé chợ đen để có thể về nhà cho kịp trước giao thừa. Nhưng không phải ai cũng may mắn về được nhà ăn tết. Có người đã hơn 10, 20 năm không thể về quê ăn tết vì họ là dân vô sản chính gốc, không đủ điều kiện tài chánh cho một chuyến đi xa về quê.
Mới đây chính quyền đã cưỡng chế 112 căn nhà ở vườn rau Lộc Hưng, những người này chẳng những không có nhà để về, lại phải đối diện một tương lai đen tối, mịt mờ chờ đón họ và con cái. Khi ông Nguyễn Thiện Nhân giải thích việc này không biết ông giải thích bằng tiếng bắc hay tiếng nam? Nhưng tôi nghĩ điều đó chẳng quan trọng, nhân dân đã bị lừa nhiều rồi, bắc hay nam gì cũng vậy thôi.
Dân Việt Nam nên học tập làm quen với sự cưỡng chế, cướp đất là vừa, có sổ đỏ hay không cũng chẳng quan trọng nếu có kẻ thèm thuồng miếng đất của bạn, Những gì xảy ra ra ở Việt Nam chỉ là một bản sao nhỏ của xã hội Trung Quốc, rất nhiều người Trung Quốc giàu có hiện nay là nhờ vào địa ốc. Ở Trung Quốc và Việt Nam theo hiến pháp “Đất đai thuộc sở hữu toàn dân do Nhà nước đại diện chủ sở hữu”, đây là tiền đề quan trọng trong luật nhà đất để nhà nước nhân danh là người quản lý tài sản của nhân dân cướp nhà, cướp đất của mọi người một cách hợp pháp. Ngoài ra còn những phe nhóm và cá nhân tự coi mình là đại diện cho “Nhà nước”, ngồi xổm trên pháp luật, làm giàu trên tài sản của quốc gia và xương máu của nhân dân. Bạn có thể thờ ơ khi nhìn người khác bị mất nhà, mất đất nhưng dưới chế độ cọng sản không ai biết được nạn nhân kế tiếp là ai, có thể là bạn hay gia đình người thân của bạn.
Việt Nam là thành viên của Liên Hiệp Quốc đáng lý phải chấp hành bản Tuyên ngôn Quốc Tế Nhân Quyền của Liên Hiệp Quốc trong đó có đề mục các chính phủ phải tôn trọng và có nhiệm vụ bảo vệ tài sản của nhân dân theo luật quốc tế (không phải luật Việt Nam).
Ở Canada, luật đất đai có thể sai biệt chút đỉnh tùy theo tỉnh bang. Nơi tôi ở, nếu bạn có miếng đất, bạn là chủ nhân thật sự, nếu một người bước chân lên cỏ của bạn, họ đã xâm phạm tài sản của bạn. Nếu bạn bị cướp, bạn phải giết kẻ cướp để tự vệ, tòa sẽ xử khác nhau nếu kẻ cướp bị giết trên đất của bạn hay trên đất công.
Theo như báo chí Canada, sự khác biệt chính về luật đất đai của Mỹ và Canada khác nhau ở chổ ai có Minerals Rights (quyền sở hửu khoáng sản). Ở Mỹ, Người chủ đất có thể không có Mineral Rights. Ở Canada không tách biệt quyền sở hửu đất và quyền sở hửu khoáng sản.
Tôi đưa ra một ví dụ cụ thể để các bạn hiểu Mineral Right. Thằng bạn làm chung sở với tôi, nhà nó nằm trên miếng đất phía dưới có dầu mỏ (oil), nơi này gần Oil Springs, nơi đầu tiên ở Bắc Mỹ dầu mỏ đã được khai thác thương mại, khu vực này dầu mỏ đã được khai thác cạn kiệt nhưng vẫn còn rải rác đây đó những túi dầu dưới lòng đất. Theo lời nó kể, hãng dầu đã khoan một đường ống từ đất nhà láng giềng nó hút dầu dưới đất của nó. Nó và hãng dầu đã ký một thỏa thuận, nó chỉ nhận được dưới 1/100 tỷ lệ tiền bán dầu lấy từ đất nhà nó nhưng là tấm chi phiếu vài trăm đô mỗi tháng gửi đến từ hãng dầu.
Xin lỗi các bạn, đã không có nhiều thời gian sắp xếp cũng như nên tách ra nhiều bài thay vì chung một bài đầu Ngô mình Sở này, xin các bạn thông cảm.
Mời các bạn bấm vào link dưới đây nghe bản nhạc “Gotta go home” ban nhạc Boney “M”. Chúc các bạn một cuối tuần vui vẻ.
Trần Quang Kim
Nguồn: Trang FB của TQK
0 Bình luận