Myeongdong là một trong những khu shopping chính của thành phố Seoul, nơi các trai thanh gái lịch thường đến mua sắm, ăn uống tiêu xài. Cơn bão dịch Codav-19 đã thay đổi tất cả, Myeongdong bây giờ kẻ bán nhiều hơn người mua. Về chiều, những chiếc đèn màu vẫn chớp tắt trên cao nhưng phố xá tiêu điều với những con người lầm lũi bước nhanh trên đường không dừng chân.

Các nhà hàng, quán ăn cũng chịu chung số phận, buổi trưa còn có vài khách hàng, buổi tối vắng như chùa Bà Đanh. Các thương gia nơi này đang chảy máu, cầm cự từng ngày, cầu mong tình hình kinh doanh sớm trở lại bình thường.

Dừng lại trước một nhà hàng, nhìn vào những tấm hình quảng cáo thức ăn, chẳng để ý đến nhân viên nhà hàng đứng kế bên giới thiệu món ăn, dù có nghe tôi cũng chẳng hiểu hắn ta nói gì. Vào bên trong, nhà hàng chẳng có ai, tôi là khách hàng duy nhất. Sau khi gọi thức ăn, trong khi chờ đợi ông chủ đến gợi chuyên hỏi tôi “Ông là người Hong Kong phải không?” À! Ông ta đang điều tra lý lịch của tôi, để xác minh tôi có phải là người Trung quốc không? Tôi trả lời “Tôi đến từ Canada” ông cười lớn lên vì đã đoán sai và nói “We love Canada” rồi khoe, ông có bà con ở Vancouver, anh ruột ở Toronto… Ông báo cho anh chạy bàn và vợ đang nấu bếp ở phía sau biết, chưa đủ ông mở cửa nói cho anh chàng trước đường mời khách. Không khí trong phòng không còn nặng nề căng thẳng nữa, ai ai cũng tươi vui trở lại. Tôi đoán ban đầu thấy tôi nói tiếng anh, ăn bận không giống ai, họ nghĩ tôi là người Trung quốc, nên có tâm trạng đề phòng, bây giờ đã quẳng đi được gánh lo. Một lúc sau anh chàng mời khách ngoài đường đến bàn tôi cuối đầu nói lời xin lỗi, tôi đoán hắn xin lỗi vì đã nói với ông chủ tôi là người Trung quốc.

Hôm nay, dừng lại một quán nhỏ, ăn thử tô mỳ Hàn Quốc, mỳ ngon nhưng họ nấu soup từ cá nên không hợp khẩu vị với người mình. Món bún cá Bình Định của mình cũng nấu bằng cá nhưng ăn ngon và đậm đà hơn nhiều. Bà chủ quán sau khi thối tiền, một lần nữa tôi bị điều tra lý lịch, bà xổ một loạt tiếng lạ để thử tôi, nhìn gương mặt ngơ ngác của tôi, bà hỏi tôi từ đâu đến, khi biết tôi từ Canada, bà nói “Mai đến ăn nữa nhé. À không, đến ăn mỗi ngày”.

Rất vui khi tôi biết được cảm tình nồng hậu của người Đại Hàn dành cho Canada, nhưng tôi cũng thấy được một số người Đại Hàn hiện nay có khuynh hướng nhìn xuống, coi thường những người Châu Á trong khu vực ngoại trừ Nhật Bản. Trước 1975 kinh tế Miền Nam Việt Nam đứng thứ nhì sau Nhật Bản bây giờ người việt mình cũng cùng chung số phận hay có thể nói tệ hơn vì rất đông người Việt Nam vì miếng ăn phải đi xuất khẩu lao động qua đây làm những công việc bưng bê, lao động chân tay thay cho họ. Tôi gặp khá nhiều người mình bán hàng với chiếc xe đẩy hay phục vụ trong các nhà hàng.

Người Đại Hàn đã học hỏi mô hình của Nhật Bản để làm nên “Kỳ Tích Sông Hàn” nhưng ghét Nhật Bản vì là kẻ thù dân tộc, cũng như quan hệ TQ với Việt Nam ngày nay, nhưng chúng ta chẳng học được gì tốt từ Trung quốc ngoại trừ những gian xảo lọc lừa.

Người bạn tốt với 14 chữ vàng là của chính quyền Việt Nam, chắc chắn không phải của nhân dân Việt Nam. Nhân dân Việt Nam biết rất rõ ai bạn ai thù, không cần người khác định hướng.

Trần Quang Kim

Nguồn: Trang FB của TQK

 

Bài Cùng Tác Giả:

0 Bình luận

Bình Luận