Nỗi buồn ơi, hãy thả ta ra
Dù ngươi vẫn là thân thiết nhất
Áp mặt vào chiều ta đuối sức
Tiếng cuốc kêu khản giọng bên nhà

Nỗi buồn ơi, đừng níu áo ta
Ừ, cứ trách ta bội bạc
Dòng sông ấy rẽ trăm nhánh khác
Bến xưa có tội tình gì

Nỗi buồn ơi, hãy cụng ly
Nào, xin mời dốc cạn
Khi những giọt cuối chiều cay đắng
Khúc rẽ quanh chân lại không đành.

Trần Viết Dũng

 

Bài Cùng Tác Giả:

0 Bình luận

Bình Luận