từng hỏi nhỏ sao trần gian áo não
đem tang thương làm bạn với tang thương
từng tuyệt vọng sau nhiều phen mộng ảo
quen đi thôi, sống nhỏ nhẹ bình thường.

bể dâu hai nửa trùng phùng
mắt trong xanh lại máu hồng về môi
người từ tiền kiếp sang chơi
mang mang tâm khảm bời bời bước chân.

gương mặt em
sáng rỡ
tôi soi mình
vào dòng sông đó
thấy lại tuổi thơ
điện thờ
những chân hương lầm lụi
gió nổi bên song
trùng vây nửa đời người
em đi bờ cát bình yên.

trong cơn mơ kỳ vĩ
tôi hỏi người lạ tôi là ai
hắn thở dài
lũ rắn trở mình như lũ cuốn
hoàng hôn u buồn
tôi đi mà ngỡ mình nằm lại
thảm cỏ mênh mông.

chia nhau bờ cõi rộng dài
một vùng khói sóng một ngày chân đi
ấy tao ngộ ấy biệt ly
ấy đời mộng ảo giữ gì mai sau.

nắng xanh một vùng lấp loáng
cơn đau đầu tái mặt
nhắc tên mình
mấy lượt vẫn quên.

chút khói nhạt lên từ lòng giếng cũ
trong bao la nghe một điệu cười lành
dẫu có phai chút bụi vàng óng ánh
cứ là yêu cứ là nhớ thiên thu.

mực nâu trôi giạt một bản nhạc đứt quãng
tay đàn hoang mang
đếm từng dấu chân vụng dại thời gian để lại trong lòng
đã vượt quá tưởng tượng
chiều thứ bảy anh ngồi yên giữa vùng loang nắng
để nhớ em
một mình em
như em đã nhớ về anh suốt những đêm mưa
anh đếm thừa một hai nốt nhạc
nên bài đàn trở nên bất thường
như anh.

 

Quốc Bảo

Nguồn: http://quocbaomusic.com/nhung-dong-dut-quang/

 

Bài Cùng Tác Giả:

0 Bình luận

Bình Luận