1

Nhiều khi như một kẻ mộng du
Anh lạc giữa ngôi nhà hạnh phúc
Sau cơn mưa cây lá đứng gục đầu

Nhiều khi đi ra khỏi địa cầu
Rưng rức nhớ cơn đau mặt đất
Núi lửa em nham thạch nguội dần

Nhiều khi thơ là phiến phù vân
Lững lờ trôi giữa chiều hoa định mệnh
Trong vô thường lặng lẽ bay đi

Nhiều khi trời bong bóng vỡ, nhiều khi…
Em phù phép cứu ta về đời thực
Rồi tan theo bụi ô nhiễm nơi này.

 

2

Có những điều không biết nói cùng ai
Đành tìm đến cỏ cây mà kể lể
Sau lưng từng trận gió rùng mình

Có những lần ta đánh mất niềm tin
Về phủ phục dưới chân thần thánh
Lời cầu xin hương khói lạnh hoang tàn

Có những người đứng trước diễn đàn
Cứ mơ mộng những điều không thật
Nên người đời đâu quí kẻ làm thơ

Có những chiều cùng bè bạn thân, sơ
Rượu chỉ rót, rót, và chỉ rót
Rồi khóc cười như những thằng điên

Có những ngày ta thầm nhủ lãng quên
Từ sau thuở ngậm môi người gian dối
Và suốt đời cứ thầm nhủ lãng quên.

 

3

Có thể rồi em sẽ hết yêu anh
Chút đốm sáng đêm kỷ- nguyên- ngờ- vực
Lập lòe soi trong những giấc mộng lành

Có thể rồi em sẽ hết yêu anh
Đóa hồng sẽ đến một ngày tàn héo
Hương tỏa nhanh không đợi buổi viên thành

Có thể rồi em sẽ hết yêu anh
Khi cái đói trị vì trên trái đất
Từng vòng quay buồn chiếc áo vá màu xanh

Có thể rồi em sẽ hết yêu anh
Chút bọt bèo trên chiếc thuyền danh phận
Đứng ở đâu cũng cứ chòng chành

Có thể rồi em sẽ hết yêu anh
Khi rô- bốt thay người làm tất cả
Anh trở về thế giới chỉ mình anh.

 

4

Trước một người, ta biết lặng im
Mới hiểu hết lời tỏ tình chân thật
Đưa ta về quê quán của trái tim

Trước mọi người, ta mãi lặng im
Mặt hổ thẹn như người chứng dối
Dắt ta qua ngõ tối của tâm hồn.

 
Trần Viết Dũng

Nguồn: Lãng Đãng Giữa Đời, Nhà Xuất Bản Trẻ, Sài Gòn, 1993

 

Bài Cùng Tác Giả:

0 Bình luận

Bình Luận