Dấu yêu, xin hãy cười đi
Cho anh làm vốn phòng khi ưu phiền
Lạc vào giữa chốn bon chen
Sẽ vơi bớt nỗi bạc đen lòng người

Dấu yêu, hãy nở nụ cười
Cho anh phòng lúc biếng lười hồn nhiên
Rất thương những hạt răng hiền
Ngang môi như thuở làm duyên ban đầu

Dẫu rằng thiếu trước hụt sau
Nụ cười làm phép bắc cầu mình qua
Dẫu rằng lỡ bước chân sa
Yên lòng, giữa cõi- người- ta đau lòng.

 
Trần Viết Dũng

Nguồn: Lãng Đãng Giữa Đời, Nhà Xuất Bản Trẻ, Sài Gòn, 1993

 

Bài Cùng Tác Giả:

0 Bình luận

Bình Luận