Dấu môi còn đỏ áo anh
Tối hôn nhau sớm đã thành xa xăm

Chia tay mới đó, mười năm
Ta như thân ngựa ốm nằm trơ xương
Lo làm sao, hỡi người thương
Lẻ loi bóng nhỏ suốt đường em đi
Quê nhà cỏ Suối Từ Bi
Vẫn ôm ấp mộng bước qui thuận người

Bởi xưa chẳng biết lựa lời
Để giờ khép cánh hổ ngươi đường về
Lầm lì mưa gió buồn se
Tay vô duyên khéo chỉ che lấy mình
Ngựa ô chẳng khớp về dinh
Tiếng rơi như tiếng cầu kinh buồn buồn

Nếu còn tha thiết với nguồn
Em- con sông nhỏ- trách hờn chi ta
Thời nông nổi đã dần xa
Mời em về lại thăm nhà hoàn nguyên.

 
Trần Viết Dũng

Nguồn: Lãng Đãng Giữa Đời, Nhà Xuất Bản Trẻ, Sài Gòn, 1993

 

Bài Cùng Tác Giả:

0 Bình luận

Bình Luận