Nắng chiều nay sao giống nắng quê nhà,
Vàng rât nhẹ của những chiều tháng chạp.
Gió bấc về, nứt môi người, khô ráp.
Trẻ chăn bò đốt lửa phía đồng xa.

Gió lướt trên cánh đồng trơ gốc rạ,
Áo phong phanh em nhỏ lạnh tím môi.
Ở gò bên vài người đang chạp mả,
Thắp nén hương, đứng lặng, mắt xa xôi.

Chiều xuống vội, người về, gò hiu hắt,
Những que hương chốc chốc lại lòe lên.
Đàn cò trắng muộn màng rời chân ruộng,
Trong bóng chiều, chuông nguyện vẳng mông mênh.

Theo mây trời, ta trôi đi tứ xứ,
Mỗi ngày qua, thêm mỗi dặm sơn khê,
Đời cách trở, hay lòng người cách trở?
Nắng chiều nay như réo gọi ta về.

Tháng 12 năm 1990
Huỳnh Minh Lệ

 

Bài Cùng Tác Giả:

0 Bình luận

Bình Luận