Ta lơ mơ trên bản thảo đời mình bao lần viết bao lần dập xóa nhiều lúc trông nét chữ mình rất lạ trang giấy bây giờ em nhận ra ta không

Đã quá quen cảnh cá chậu chim lồng nên vẫn gắng thích nghi đời quanh quẩn chẳng trách cuộc đời chẳng than số phận hãy xem ta là một kẻ bất tài

Ngọc xanh xưa không thể giũa mài em yêu dấu Ngọc làm sao tỏa sáng những rình rập nghi ngờ xui ta phát nản thân co ro chân ngại bước qua đường

Có đôi khi bắt gặp một làn hương ta thanh thản giữa cõi lòng vô ngã em ở đó trăng mây và hoa lá bến sông hiền còn nguyên vẹn gót sen

Có đôi khi đối diện với bóng đêm ta cười khóc điên cuồng như quỉ dữ lời kinh cũ ném trả vào quá khứ để lương tri lả tả cuốn bụi hồng

Nhiều đêm trăng ngồi lại với bến sông nghe nước chảy êm ru dòng lục bát mười lăm năm bước Thúy Kiều luân lạc ta mong em có trăng sáng giữa trời.

 
Trần Viết Dũng

Nguồn: Lãng Đãng Giữa Đời, Nhà Xuất Bản Trẻ, Sài Gòn, 1993

 

Bài Cùng Tác Giả:

0 Bình luận

Bình Luận