Cho bạn bè bị động viên 1972

Trường Sơn, hề, chiều ta ngồi hát
Vỡ hư không, hề, khúc cuồng ca
Em một phương, hề, dòng Lệ nhạt
Ta một trời, hề, cõi xót xa

Ở đây, môi mắt ôi buồn lắm
Hôn bờ đá dựng, trông truông xa
Ngày tháng không mong sao cứ đến
Hai kẻ tâm tình: rừng và ta

Ở đây, râu tóc đua nhau mọc
Bên đời danh phận sớm long đong
Khanh tướng, hề, như mùa trái rụng
Một lần ngon, một lần rớt xuống dòng

Ở đây, mây trắng quanh đầu núi
Thôi đành, huyễn mộng bạc tình em
Trăng một nơi, hề, chưa gần gũi
Soi một đời lu xuống trần gian

Lâu riết dần quen đi rừng rú
Chẳng cần gương đối bóng cùng ta
Chẳng cần ngày tháng soi tuổi tác
Để thấy nét sầu trên nếp da

Lắm lúc muốn ôm lưng gái núi
Để thấy đời ta bớt cô đơn
Lắm lúc muốn trần truồng hoang dại
Để gần gũi với cỏ cây hơn

Tiếc quá chiều nay không đủ rượu
Cho ta chung cuộc với cổ nhân
Chơi ván cờ trên ghềnh đá nhọn
Trông ta- con tốt què qua sông

Chiều trong mắt theo về cố xứ
Hề, ta xin gửi chút sương sa
Tiếng nước gọi hồn con thác cũ
Ẩn nỗi sầu đau, nỗi nhớ nhà

Đứng thẳng vói tay cao hơn núi
Mới hay trời quá đỗi cao xa
Hỏi rừng, nay đã bao nhiêu tuổi
Trải mấy thu đông rừng sẽ già?

Trường Sơn, Trường Sơn sâu gió hú
Thú rừng gầm giọng động một phương
Nghe thú : lạc đàn buồn bã lắm
Nghe ta : mù biệt một quê hương

Lót lá rừng chờ sương xuống mỏng
Quên về thăm bè bạn chiếu chăn
Rừng lạnh, trái tim ta sưởi nóng
Ấm tình phố cũ những mùa trăng

Trương Sơn, Trường Sơn, hề, ly tán
Nỗi hàn tay bấu dốc Trường Sơn
Níu tình em chiều nay có bạn
Cho đời ta bớt nỗi cô đơn.

 
Trần Viết Dũng

Nguồn: Lãng Đãng Giữa Đời, Nhà Xuất Bản Trẻ, Sài Gòn, 1993

 

Bài Cùng Tác Giả:

0 Bình luận

Bình Luận