Vua Và Em
Xưa Hoàng Đế để ria con kiến
Rất thời trang và rất phong trần
Nên chi con gái Thăng Long ấy
Cứ phập phồng ngực Công Chúa Ngọc Hân
Ta và em lần đầu gặp mặt
Mặt như không mà lòng sóng dậy nhiều
Em đanh đá, em dịu dàng, giọng Bắc
Khiến vua, dân đều chết mệt vì yêu
Ta-trai- Bình- Định hơi khô cứng
Rất thật tình riêng phong cách miền Trung
Ô hay! Sông núi sinh người vậy
Mà lúc nào cũng độ lượng bao dung
Và có lẽ, mai chia tay buồn lắm
Em ốm o mình hạc Thăng Long
Thương áo trắng đi giữa trời sương khói
Ta đã yêu, thôi em cứ an lòng
Trần Viết Dũng
Nguồn: Lãng Đãng Giữa Đời, Nhà Xuất Bản Trẻ, Sài Gòn, 1993
Bài Cùng Tác Giả:
- Về Lại Nơi Chia Tay
- Lời hỏi thăm quê
- Đêm ở biển với người
- Cụng ly với nỗi buồn
- Xa Bóng Mẹ
- Một Nửa
- Tùy Bút Thơ
- Gạch Nối Thơ
- Đêm Trở Lại Qui Nhơn
- Đá Xanh
- Trước Cửa Thiền
- Khuyên Vợ
- Lãng Đãng Giữa Đời
- Mắt Tuy Hòa
- Tưởng Tượng Ngày Tận Thế
- Lời Cầu Kinh
- Thơ Gởi Chân Mây
- Ngồi Lại Với Bến Sông
- Trắng
- Đợi Đò
- Ca Dao Bình Định Ở Kontum
- Trường Sơn Khúc
- Đi Giữa Mùa Thu
- Không Đề
- Đối Khúc
- Hoài Niệm Hoa
- Những Nụ Hôn
- Dáng Thánh
- Ca Dao
- Bắt Đầu
0 Bình luận