Xưa Hoàng Đế để ria con kiến
Rất thời trang và rất phong trần
Nên chi con gái Thăng Long ấy
Cứ phập phồng ngực Công Chúa Ngọc Hân

Ta và em lần đầu gặp mặt
Mặt như không mà lòng sóng dậy nhiều
Em đanh đá, em dịu dàng, giọng Bắc
Khiến vua, dân đều chết mệt vì yêu

Ta-trai- Bình- Định hơi khô cứng
Rất thật tình riêng phong cách miền Trung
Ô hay! Sông núi sinh người vậy
Mà lúc nào cũng độ lượng bao dung

Và có lẽ, mai chia tay buồn lắm
Em ốm o mình hạc Thăng Long
Thương áo trắng đi giữa trời sương khói
Ta đã yêu, thôi em cứ an lòng

 
Trần Viết Dũng

Nguồn: Lãng Đãng Giữa Đời, Nhà Xuất Bản Trẻ, Sài Gòn, 1993

 

Bài Cùng Tác Giả:

0 Bình luận

Bình Luận