ám ảnh

hồi còn là học sinh tôi nghe bài hát “kỷ vật cho em”
với những địa danh “Đồng Xoài,Bình Giã”
như một nơi rừng sâu núi thẳm
không ngờ có lúc tôi lại gần gũi những nơi này
nhiều lúc tôi nghĩ dưới những gốc cao su gốc tiêu
có bao nhiêu xương trắng
tôi đọc “chim gáy sau vườn” của nhà văn Phùng Nguyễn
tôi đọc “bà con chòm xóm” của nhà văn Võ Phiến
tôi thấy nhà văn Võ Phiến đặt cái tựa đề cho cái truyện ông viết
thật đau xót
tôi cũng thấy đau xót cho một âm mưu kế hoạch anh em giết nhau
nhân ngày giỗ mẹ
tôi lại thấy những cái chết như chơi của bà con chòm xóm
quê tôi thỉnh thoảng về trong những giấc mơ ám ảnh
 
 

mùa xuân trên vườn rau

vườn rau xanh ngắt một màu (*)
cú diều ào tới bóng cau không còn
chỉ còn một con gà con
và đôi nạng gỗ héo hon xuân về
 
(*) Chữ của Phạm Duy
 
 
21.02.2019
Huỳnh Minh Lệ
 

Bài Cùng Tác Giả:

0 Bình luận

Bình Luận