(Viết tặng những giai nhân trường Nữ, và để tưởng nhớ một người...) “O sinh ra tận mô ngoài Huế
Hà cớ gì trôi dạt tới Nha Trang
Để một ...
tôi kẻ lạc
đi tìm tôi giữa những đêm đỏ
và ngày trắng
tìm tôi trong những đọt lá thốc khô
của cây sồi sau lưng nhà
trong nhiều mùa, mưa hiếm ...
thế kỷ hai mươi mốt
là thế kỷ phân ly
con người chỉ thấy mặt
qua màn hình tí ti ...
nước rặt xuống bày ra nhiều bẩn thỉu
ở đáy ao chưa kịp hóa thành bùn
mùi hôi thúi bốc lên bay nồng nặc
mà ngày thường hoa dại vẫn trỗ bông ...
Chiếc ghế trắng nằm trong khu vườn
Bên cạnh những bụi chi diên vĩ vừa mới nở hoa
Gió ru nhẹ đu đưa từng cánh lá
Còn đâu má ngồi đợi cháu lúc trường tan! ...
Sài Gòn giới nghiêm không còn thương xá Tax
Nhìn bong bóng nước nhớ Tô Thùy Yên
Sài Gòn giới nghiêm không còn pháo kích
Quán nước u buồn còi hụ liên miên ...
nắng sài gòn giữa trưa mùa cô vít
bất thần xuất hiện gánh cải lương
hát rất dở nhưng diễn trò rất giỏi
đi máy bay nên không lấm bụi đường ...
lỡ chạm sau lưng ngày
đêm vỡ òa
vỡ òa chùm nguyệt úa
đêm cửu trùng ...
Tôi nhân thời gian nằm bịnh, suy ngẫm lan man và ghi lại đôi cảm nghĩ của mình để giải sầu. Và sẽ còn ghi chép lai rai ...
ở cát tường những ngày làm thầy giáo
tu hú kêu rộn rã mùa chà là
tuổi hai mươi bắt đầu tập nói xạo
chiều ngó lung lên đỉnh ngọn núi bà ...