Đêm đó cũng không thấy có gì lạ xảy ra, sáng sớm hôm sau, mọi người đều tụ tập hết ở ngoài sơn môn chùa Thiếu Lâm, ai nấy đều ăn uống no nê, ám khí binh khí giắt đầy đủ trong người chỉ chờ bọn Di Lặc giáo lại. Bọn Cái Bang thì tối hôm trước đã có Liễu Thiết Sinh thông báo, trong lúc cấp rút cũng tụ tập được vài trăm đệ tử, chùa Thiếu Lâm trên dưới cũng được mấy ngàn người phân chia trấn thủ ở các nẻo đường lên núi, thêm vào đệ tử các phái nữa cộng được hơn năm ngàn người ai nấy đều lăm le chuẩn bị chờ kẻ địch lại, không biết là thánh sứ của Di Lặc giáo lần này sẽ đem theo bao nhiêu giáo chúng lại. Chùa Thiếu Lâm Đạt Ma Đường, Giới Luật Viện các đệ tử tay cầm Nga Mi Côn đứng khắp các nơi, chỉ thấy mặt trời tròn vạnh đỏ rực từ từ nhố dạng lên chân trời, chiếu cả mộtchu`a Thiếu Lâm kim bích huy hoàng, ngoài sơn môn là dãy rừng còn tờ mờ sương khói, chim chóc qua lại trên cây tận tình ríu rít mừng ngày mới, nhất thiết đều rõ ràng bình thản an lạc thật là hòa hài với khung cảnh từ bi trong chùa, có điều ai ai cũng biết nơi này thoáng chốc sẽ phát sinh ra một trường tranh đấu đẫm máu. Mọi người ai nấy đều ngồi yên ổn đâu vào đó một hồi, mắt thấy giờ thìn đã đến mà không thấy dưới núi có tin cảnh giác gì báo lên, đang còn băn khoăn bỗng nghe dưới núi truyền vọng lên một tiếng hú dài vụt thẳng lên tầng mây, tiếp theo đó một giọng già nua giương tiếng nói:

– Di Lặc giáo thánh sứ Bạch Liên công chúa suất lãnh năm đại hộ pháp bái kiến Trí Không đại sư, Dươngminh chủ và các vị anh hùng hảo hán thiên hạ.

Thanh âm từ dưỚi núi vọng lên nghe rõ mồn một, hiển nhiên người này nội lực sung bái thâm hậu khôn tả, sử dụng chính là nội công thượng thừa Truyền Âm Nhập Mật phát ra.

Mọi người nghe tiếng rú đều không khỏi kinh hãi, chỉ mỗi phần nội công thâm hậu như vậy là trong trường chẳng có mấy người bì kịp, Trí Không đạisư hiểu được thâm ý của lão này, Di Lặc giáo ý là muốn làm một phát giương oai với anh hùng thiên hạ vũ lâm, nhà sư bèn điều tức một lát rồi cao giọng đáp:

– Lão nạp xin mời thánh sứ Di Lặc giáo và các vị giáo chúng lên chùa uống trà.

Nhà sư cũng dùng Truyền Âm Nhập Mật công phu sử nội lực phát ra, thanh âm kéo dài liên miên bất tuyệt, cho dù dưới núi ngoài mấy dặm cũNg có thể nghe rõ mồn một. Dương Thông thấy người của Di Lặc giáo muốn dùng nội lực trấn áp mọi người, lại thấy tên mình cũNg đề trên thiệp do đó cũng hít vào một hơi dài, tuy y không tập luyện môn thần công Truyền Âm Nhập Mật có điều nội lực của y vốn đã đạt đến mức lư hỏa thuần thanh không kém gì Trí Không đại sư, vì vậy bèn cất tiếng hú dài rồi nói:

– Cái Bang bang chủ Dương Thông kính mời Di Lặc giáo chúng lên núi dùng trà.

Dương Thông thấy hôm qua mọi người xử sự như vậy cũNg không tiện tự đứng vào chức vị minh chủ để xưng hô, do đó cứ theo chức phận đã có của mình tự xưng. Mọi người thấy Dương Thông hú lên một tiếng dài lập tức cảm thấy trong người chấn động hai lỗ tai không khỏi lùng bùng, thanh âm cao vút vào không trung như rồng ngân cọp rú vọng ra xa ngoài mấy dặm, cây lá trong rừng cũng không ngớt xao động, chim chóc trong rừng cũng vỗ cánh bay hoảng hốt tứ phía. Trong hai người, Trí Không đại sư thì nội lực thâm hậu nhu hòa còn Dương Thông thì cương mãnh bá đạo, tuy hai người có chỗ không giống nhau nhưng đều ngang ngửa kẻ tám lạng người nửa cân.

Người phía dưới núi vừa cất tiếng hú hình như không ngờ trên núi có hai người nội lực thâm hậu đến mức đó, trong lúc nhất thời không nghe có phản ứng, mọi người biết người của Di Lặc giáo đã đến, ai nấy đều phấn khởi tinh thần, đưa mắt nhìn đăm đăm xuống. Một hồi lâu mọi người thình lình bỗng nghe có tiếng cầm sắc tiêu địch hòa tấu âm nhạc du dương hoà hài thật là dễ nghe, ai nấy trong lòng bất giác chấn động, tiếp theo đó bèn thấy có một chiếc kiệu trắng đi như bay lên núi, chiếc kiệu đi thoăn thoắt thoáng chốc đã đến trước sơn môn chừng mười mấy trượng, lúc đó mới thấy chiếc kiệu đó có tám gã đại hán kình trang màu trắng khiêng lên, tám gã đại hán cước bộ như bay hiển nhiên vũ công không phải tay vừa. Phía trước kiệu có hai người hai bên, bên trái là mộtđại hán da dẻ trắng trẻo mắt xanh mủi cao tóc vàng khè, đại hán mặc áo bào trắng trước ngực thêu hình mặt trời đỏ chói, sau lưng đeo một thanh trường kiếm, tuổi tác ước chừng hơn năm mươi, nhìn qua là biết gã là người ở Tây Vực chứ không phải người Trung Nguyên. Còn người bên phải là một lão già tóc bạc phơ mặt mủi hiền từ, cũng mặc áo bào trắng trước ngực cũng thêu hình mặt trời đỏ rực, lão già tuổi tác có tới tám mươi, râu dài phất phơ, cước bộ vẫn còn tráng kiện tinh thần quắc thước, thái dương huyệt hai bên lồi lên cao hiển nhiên nội lực vô cùng thâm hậu, lão già sau lưng cũng có đeo một thanh trường kiếm, Dương Thông thấy lão già mặt mày tựa hồ có chỗ quen biết có điều nhất thời không cách nào nhớ ra đã thấy mặt lão nơi nào, hai người này soải bước tới trước mặt mọi người dáng điệu khoan thai bộ pháp vững vàng thần sắc có bề kiêu ngạo.

Sau chiếc kiệu là sáu tỳ nữ mặt áo choàng mỏng trắng trên mặt che một mảnh sa mỏng màu trắng chỉ để lộ cặp mắt, tám tỳ nữ có người thì đàn dao cầm có người thì thổi sáo, người thì chơi cổ sắc, người thì đàn cổ tranh, thân hình nhỏ bé yêu kiều tay tiên vuốt trên phím đàn cùng nhau hợp tấu một hồi, âm thanh du dương tao nhã diệu kỳ mọi người ai nấy đều sảng khoái tâm thần thư giản còn đâu là không khí sẵn sàng sát phạt như lúc nãy ?

Dương Thông nhìn tới sau lưng tám tỳ nữ, chỉ thấy có một người ăn mặc như thư sinh mặt mày trắng trẻo để một chòm râu ngắn tướng mạo thanh tú trên người mặc một tấm trường bào màu xám đầu đội mũ màu xanh tay cầm cây quạt, Dương Thông nhìn kỹ bất giác giật nãy mình, thì ra người này chính là kẻ y đã gặp qua nhiều lần, danh tiếng lẫy lừng trong giang hồ, Âm Dương Tú Tài Tống Tam Kiều, vũ lâm ít có ai thấy qua mặt lão, chỉ biết danh hiệu lão là Âm DưƠng Tú Tài, chỉ có Dương Thông là đi chung với lão mấy lần mà quen biết nhiều vậy. DưƠng Thông giật mình kinh ngạc bởi vì y không ngờ đến Âm DưƠng Tú Tài lại đi chung vào hàng ngũ của Di Lặc giáo, không phải là lão vẫn luôn đi chung với Hạ Mẫn sao ? Không lẽ gã thư sinh hôm qua đánh cho đám đệ tử Thiếu Lâm một trận chính là lão sao ? Dương Thông thấy Âm Dương Tú Tài Tống Tam Kiều rồi mới nhớ ra lão đi trước kiệu, lão già này chính là lãO đạo cải trang thành lão già bói toán mình đã gặp ở Tứ Xuyên Thành Đô và Bạch Đế thành mấy lần, Hạ Mẫn cũng đã từng nói qua cho mình biết tên họ của lão đạo đó.

Dương Thông thấy người đi cùng hàng với lão là một bà già tóc bạc phơ, mặc chiếc áo vải có hoa hồng hoa tím quần thi màu đỏ, cách ăn mặc có vẻ quái dị, mặt mày nhăn nheo ngang dọc thật không đoán ra được bao nhiêu tuổi, tay cầm một cây long đầu quải trượng, đi như không muốn vững rõ ràng là đã già lắm rồi, có điều cặp mắt lại sáng quắc xem ra không phải là kẻ dễ đối phó. Mọi người lại đưa mắt nhìn tới phía sau bà già thì đó lại là một thiếu phụ mỹ miều chừng bốn mươi tuổi, mặc chiếc quần màu xanh lục để trần cánh tay và đôi chân, tay và chân đều đeo kiềng bóng loáng lúc đi phát ra tiếng tinh tang tinh tang không ngớt, trên cổ thì đeo một cái vòng cổ bằng bạc còn trước ngực thì là một tấm bài hộ mạng có hình con cọp, còn hai tai thì lủng lẳng đôi bông bằng bạc, đầu tóc búi lên cao cắm vào một cây trâm bạc đầu trâm là con phụng hoàng sáng lạn, mỹ phụ mặt mày tươi cười rất quyến rũ, cặp mắt lại càng lộ vẻ phong tình đa dạng, nhìn ai cũNg đều như muốn mê hồn người ta. DưƠng Thông không biết bà ta là nhân vật thế nào nhưng liếc qua vợ chồng phái Hoàng Sơn là Trầm Bích Vân và Long Khiếu Phong thì thấy hai người đều biến hẳn sắc mặt. Dương Thông lại nhìn ra sau mỹ phụ thì thấy một người đàn bà đứng tuổi và một lão hán, y vừa nhìn qua bất giác chấn động trong lòng, thì ra hai người này chính là cặp vợ chồng đã đưa mình ra khỏi Tứ Xuyên lần trước, vợ chồng Lưu Nhị ở Miêu Gia trại, người đàn bà thì tay cầm một cái bao dài thật dài. Dương Thông quay lại nhìn mỹ phụ trong bụng đoán thầm:

– Không lẽ mỹ phụ này lại là nữ ma đầu trong giang hồ nghe tên là táng đảm kinh hồn Ngũ Độc Tiên Tử ?

Chỉ thấy chiếc kiệu chạy như bay tới trước sơn môn rồi đứng lại, tám tỳ nữ đứng sau cũng ngừng tấu nhạc đứng ở hai bên kiệu. Tám gã đại hán khiêng kiệu nhanh nhẹn rút dưới kiệu ra một tấm thảm đỏ trải daa`i ra trước kiệu, rồi hai hàng tỳ nữ bước lại trước kiệu đưa tay ra nhẹ kéo rèm khom lưng làm lễ đưa tay vào nói:

– Xin mời công chúa xuống kiệu!

Tiếp theo đó mọi người bèn thấy một bàn tay trắng ngần như ngọc thò ra đặt lên tay tỳ nữ, một người con gái áo trắng chầm chậm bước ra khỏi kiệu, mọi người theo động tác, ánh mắt, thân hình dáng điệu mà đoán cô là một thiếu nữ còn nhỏ, ai nấy đều không khỏi giật mình kinh hãi, chỉ thấy thiếu nữ khoác trên người một tấm choàng mỏng màu trắng, bàn tay đeo một đôi găng tay bằng sa mỏng, chiếc váy dài bằng sa mỏng màu trắng trải dài dưới thảm đỏ che hết đô chân, trên đầu đội một tấm voan cũNg bằng sa mỏng trắng toát che hết khuôn mặt, chỉ để lộ đôi mắt trong sáng như nước mùa thu, thần sắc dáng dấp vô cùng cao quý ung dung siêu phàm thoát tục, ánh mắt oai nghiêm toát ra một luồng khí lạnh trấn áp tâm thần người ta.

Hôm qua mọi người đều cứ ngỡ Di Lặc giáo dám lại chùa Thiếu Lâm ắt hẳn sẽ đem theo không ít giáo chúng, do đó mà đã định bụng quyết đấu một trận, nào ngờ chỉ thấy có mười mấy người, không những vậy đa số đều là những thiếu nữ còn nhỏ tuổi bó gà không chặt, ai nấy đều ngơ ngác không biết bọn họ đang tính giở trò gì. Mọi người nghĩ thầm trong bụng:

– Không lẽ vị Bạch Liên công chúa này của Di Lặc giáo đã luyện thành thần công tuyệt kỹ vô địch thiên hạ hay sao ?

Dương Thông thì hai mắt chăm chăm nhìn vào thiếu nữ lúc cô bước ra khỏi kiệu, trong bụng không ngớt tự hỏi:

– Không lẽ thánh sứ Bạch Liên công chúa của Di Lặc giáo lại là Hạ Mẫn sao ?

Y thấy Âm Dương tú tài và lão già họ Chử đều ở cả nơi đây trong lòng bất giác hoài nghi cựa độ, có điều bất kể y ráng nhìn qua nhìn lại quan sát kỹ càng cũng không làm sao liên tưởng được thiếu nữ này có chỗ nào tương tự Hạ Mẫn, Hạ Mẫn mà y từng biết tính tình nóng bỏng như lữa, còn thiếu nữ thần bí này khí chất cao nhã, nét mặt phảng phất anh khí nhiếp hồn người, mình chưa thấy Hạ Mẫn như thế bao giờ, do đó bèn bỏ qua hoài nghi không nghĩ tới nữa.

Thiếu nữ ngồi trong kiệu bước ra rồi bèn ung dung thoăn thoắt đi trên tấm thảm đỏ dáng điệu khoan thai cao quý như Lăng Ba Tiên Tử, Hằng Nga hạ phàm. Dương Thông thấy lão già họ Chữ bước tới trước hướng về Trí Không đại sư và mình nói:

– Tệ giáo Bách Liên công chúa thỉnh an phương trượng đại sư, Dương minh chủ và chúng vị anh hùng thiên hạ.

Nói xong lão ôm quyền hướng về mọi người làm lễ. Thiếu nữ thần bí cũng hướng về Trí Không đại sư và Dương Thông nhún mình làm lễ, nhưng không mở miệng nói gì. Trí Không đại sư và Dương Thông vội vàng đáp lễ lại, Trí Không đại sư nói:

– Các vị đường xá xa xôi lại đây, thật là quý khách của bản tự, xin mời!

Chùa Thiếu Lâm đã chuẩn bị một hàng ghế dài sắp đối diện đâu vào đó, Trí Không đại sư bèn hô lên:

– Đem trà mời khách!

Thiếu nữ lại nhún mình hương về Trí Không làm lễ ra ý cảm tạ, sau đó xoay người qua đến ngồi ở hàng ghế đối diện, hai gã đại hán vội vàng trải thảm trước chỗ cô sắp đi qua, còn hai gã nữa thì trải thảm chỗ cô sắp ngồi, mọi người thấy nơi thiếu nữ đi qua, tám gã đại hán không ngớt lót thảm cho cô đi, tay chân vô cùng quen thuộc nhanh nhẹn. Thiếu nữ ngồi xuống ghế đâu vào đó rồi, tám tỳ nữ áo trắng bèn chia ra đứng hai bên cô, số còn lại thì cung cung kính kính đứng trước hoặc sau im lặng không thốt một lời. Tăng nhân chùa Thiếu Lâm dâng trà lên, một tỳ nữ bèn tiếp lấy chén trà cung kính dâng tới thiếu nữ, thiếu nữ tiếp lấy, tay trái cầm chén trà, tay phải đưa nắp chén trà hớt lá trà qua một bên, sau đó ngón trỏ bên phải nhúng vào trong trà một cái. Dương Thông và Trí Không đại sư mục quang không hề ly khai thiếu nữ đó, vì vậy cô nhúng tay một cái thật nhanh mà hai người đều thấy rõ, không những vậy, bọn Triệu Tử Phong những người nhanh mắt cũng đều thấy được, ai nấy đều biết cô sợ bị bỏ thuốc độc trong trà do đó mà ngấm ngầm nhúng tay vào thử, có lẽ là ngón tay cô đeo nhẫn ngà voi hoặc làm bằng thứ có thể nhận ra được chất độc, tuy vậy mọi người đều làm lơ như không thấy gì cả.

Thiếu nữ đưa tách trà lên môi hớp nhẹ một cái, tượng trưng đã uống trà, sau đó đưa qua cho tỳ nữ, tỳ nữ bèn đem đặt trở về mâm trà, tăng nhân phụng trà biết cô chắc hẳn là không uống nữa bèn đem mâm trà thoái lui. Trí Không đại sư và Dương Thông uống vài hớp rồi cũng đặt tách trà xuống, thiếu nữ thấy mọi người ai nấy đã uống trà xong xuôi đâu vào đó bèn hướng về lão già họ Chữ gật gật đầu, thế là lão già họ Chữ bèn hướng về Trí Không đại sư thốt lời:

– Lão phu Chữ Thời Viễn, là đệ tứ hộ pháp của tệ giáo, Bạch Liên công chúa của tệ giáo lần này phụng mệnh giáo chủ đến chùa Thiếu Lâm, là có một chuyện vô cùng trọng yếu muốn giải thích rõ ràng với Trí Không đại sư và DưƠng minh chủ cùng chúng vị anh hùng để hai bên khỏi phát sinh ngộ hội.

Trí Không đại sư đáp:

– Xin Chữ thí chủ nói rõ!

Lão già họ Chữ bèn tiếp lời:

– Mấy năm gần đây, quý phái và các vị anh hùng trong vũ lâm có đệ tử bất hạnh liên tiếp bị người sát hại, hung thủ còn để lại đương trường lá cờ Thánh Hỏa của tệ giáo, thật ra là những huyết án đó đều không hề can dự đến tệ giáo, đệ tử của tệ giáo không hề có xung đột gì với đệ tử của quý phái, chính là có kẻ mưu đồ phá hoại muốn khiêu khích tệ giáo và các môn các phái trong giang hồ hỗ tương tàn sát, chuyện này giáo chủ của tệ giáo cũNg vô cùng phẫn nộ và cũNg đang truy xét hung thủ, và đã phát hiện ra những huyết án này là do một tổ chức mới quật khởi trong giang hồ mấy năm sau này tên là Trung Thánh Môn, tệ giáo cũng có bắt được một vài giáo đồ của bọn chúng, vốn là tính điều tra cho đến nơi kẻ đứng sau chủ sử Trung Thánh Môn thần bí này sau đó mới bẩm cáo với phương trượng đại sư, có điều tổ chức này quá thần bí, không những vậy, kẻ bị bắt đều là những kẻ địa vị thấp hèn tên nào cũng cắn lưỡi tự tử cả do đó mà tệ giáo nhất thời cũng chưa tra xét ra được ai là kẻ đứng sau, giáo chủ thấy hiện giờ hai bên ngộ hội quá sâu xa do đó bèn phái Bạch Liên công chúa của tệ giáo lên chùa bái phỏng phương trượng đại sư và các chúng vị anh hùng, hy vọng mọi người đừng hiểu lầm trúng phải kế của kẻ gian.

Trí Không đại sư và Dương Thông nghe lão già họ Chữ nói đến đó bèn đưa mắt nhìn nhau một cái trong bụng nghĩ thầm:

– Bọn Di Lặc giáo này hình như đối với hành tung động tác của mình đều biết rõ như trong lòng bàn tay, thật khó mà tưởng tượng.

Trí Không đại sư đang tính trả lời bỗng nghe Triệu Tử Phong phái Hoa Sơn cười khẩy một tiếng nói:

– Các môn các phái chúng ta chết có gần trăm người, dựa vào đâu mà chúng ta tin vào lời của các ông chứ ?

Lão già họ Chữ nghe Triệu Tử Phong xen vào bèn đưa mắt qua nhìn y một cái rồi cười nhạt nói:

– Vị này là Triệu chưởng môn mới tiếp nhiệm của phái Hoa Sơn chăng ? Chưởng môn nhân của quý phái Vi chưởng môn là con người quang minh lỗi lạc, thị phi phân minh, phù nguy tế thế, giáo chủ của tệ giáo vô cùng kính ngưỡng, sao lại đi hại ông ta làm gì ? Không những thế, Triệu chưởng môn đã thấy hung thủ nào chủ động để lại tên họ tang chứng không ?

Triệu Tử Phong cười nhạt đáp:

– Kẻ tặc la làng la xóm cũng có nghe qua rồi đấy.

Y vừa nói xong lời, Dương Thông bèn thấy lão già họ Chữ nổi cơn thịnh nộ hét lớn:

– Ngươi nói vậy là có ý gì ? Tệ giáo tuy bị một số người cho là tà ma quỹ giáo, nhưng ngay cả triều đình cũng còn chưa sợ, không lẽ sợ phái Hoa Sơn nhà ngươi sao ? Chúng ta dám làm dám nhận, nếu là chuyện chúng ta làm, chúng ta cũng đủ sức thừa nhận. Ngươi dám ăn nói như vậy với lão phu sao, ngay cả sư phụ của ngươi gặp mặt lão phu cũng nhân nhượng vài phần, lão phu hôm nay nếu không nễ mặt sư phụ ngươi đã dạy ngay cho tên tiểu tử cuồng vọng nhà ngươi một bài học.

Triệu Tử Phong cười nhạt nói:

– Ân sư bị Di Lặc giáo các ngươi làm hại, sao người lại có thứ bằng hữu như các ngươi ? Nếu sư phụ của ta mà quen biết với đám tà ma ngoại đạo các ngươi thì mới là chuyện lạ đó! Ngươi đừng làm nhục thanh danh sư phụ ta!

Lão già họ Chữ nghe Triệu Tử Phong nói vậy lập tức đùng đùng nổi giận đến rung cả hàm râu bạc, nhìn chăm chăm vào Triệu Tử Phong hỏi:

– Ngươi nói đi nói lại cứ nhất quyết sư phụ của ngươi bị chúng ta sát hại, ngươi thấy người nào trong Di Lặc giáo chúng ta làm chuyện đó ? Cho dù chính lão phu giết thì ngươi làm gì được ta ? Ngươi không phải là muốn báo thù cho sư phụ ngươi sao ? Cứ tìm lão phu đây là được, lão phu muốn xem ngươi có được bao nhiêu cân lượng.

Triệu Tử Phong nghe vậy bèn soẹt một tiếng rút ngay cây trường kiếm ra chỉ vào lão già họ Chữ nói:

– Ngươi có giỏi thì lại đây, cùng quyết chiến một trận, ân sư bị Di Lặc giáo nhà người sát hại, phái Hoa Sơn chúng ta trên dưới đang tìm các ngươi báo thù, ngờ đâu các ngươi lại tự nạp mạng lại đây, khỏi mất công chúng ta phải phí sức đi tìm.

Lão già họ Chữ nghe Triệu Tử Phong nói vậy bèn đứng bật người dậy nói:

– Lão phu đang tính giáo huấn tên tiểu tử cuồng vọng vô tri nhà ngươi!

Lão vừa rút thanh trường kiếm ra, DưƠng Thông bèn thấy một tỳ nữ bước lại gần ghé tai nói với lão vài câu, lão già họ Chữ lập tức lộ vẻ sợ hãi nhìn qua thiếu nữ thần bí không ngớt khom lưng tạ lỗi, sau đó lùi về phía sau lưng cô, không dám nói thêm một lời gì nữa.

Dương Thông nãy giờ vẫn chú ý vào thiếu nữ thần bí kia, chỉ thấy lúc nãy thiếu nữ nói với tỳ nữ vài câu gì đó, tỳ nữ ghé tai nói với lão già họ Chữ, lão già họ Chữ bèn hốt hoảng thoái lui, xem ra thiếu nữ đã có hạ mệnh lệnh. Dương Thông nhìn vào ánh mắt của cô, thấy mục quang cô chạm vào mắt mình không có cảm xúc gì, mười phần không hề quen biết gì với mình, trong lòng bèn yên tâm một chút, y nghĩ thầm:

– Cô này chắc chắn không phải là Hạ Mẫn, nếu không cô nhìn mình mà sao không lộ vẻ gì ?

Triệu Tử Phong thấy lão già họ Chữ ngoan ngoãn quay về chỗ cũ bèn cười khẩy lên một tiếng nói:

– Sao ? Làm con rùa thụt cổ rồi à ? Cẩu nô tài!

Lão già họ Chữ nghe vậy cặp mắt trừng lên tóe lữa có điều lẳng lặng không dám nói gì thêm, bỗng thấy Âm Dương Tú Tài Tống Tam Kiều phe phẩy cây quạt bước tới nói:

– Triệu chưởng môn, lần trước ông vào thành Bắc Kinh lén lén lút lút làm gì vậy ? Hừ! Hung thủ giết sư phụ của ông e là ông đã biết rõ rõ ràng ràng là ai rồi, vậy mà lại chúng tôi đổ thừa, ý ông là muốn sao đây ?

Triệu Tử Phong mắng lớn:

– Giết chết sư phụ của ta là bọn Di Lặc giáo các ngươi, phái Hoa Sơn chúng ta trên dưới đều biết, các người còn muốn ngậm máu phun người sao ? Hôm nay ta quyết phải báo thù cho sư phụ.

Nói rồi trường kiếm điểm tới, đâm thẳng vào cổ họng của Tống Tam Kiều, chiêu đó của y chính là tuyệt kỹ phái Hoa Sơn có tên là Ngọc Nữ Xuyên Thoa, xuất thủ nhanh như điện lợi hại khôn tả. Có điều Tống Tam Kiều cứ đứng ỳ ra đó, cây quạt trong tay gạt kiếm qua một bên, tinh lên một tiếng, rồi quay qua Trí Không đại sư cười nói:

– Hai nước giao binh không giết sứ giả! Trí Không đại sư, hôm nay giáo chủ của chúng tôi thành tâm sai Bạch Liên công chúa lại đây giải thích chuyện ngộ hội giữa hai bên, phái Thiếu Lâm của đại sư là muốn thế này chiêu đãi khách sao ?

Trí Không đại sư nghe vậy vội vàng nói:

– Triệu chưởng môn xin lui lại, họ ở xa đến đây là khách,chúng ta không thể thất lễ đưỢc.

Triệu Tử Phong bèn thoái lui về chỗ cũ.

Dương Thông lại thấy lão già họ Chữ bước ra hướng về Trí Không đại sư nói:

– Tệ giáo tuy là bị triều đình hiện giờ xem như là tà ma quỹ giáo, nhưng các huynh đệ giáo chúng lúc nào cũng ghi nhớ không quên lời giáo huấn của sư tổ gia Bành Doanh Ngọc … vọng sát một người như giết cha giết mẹ mình, gian dâm một người như làm nhục chị em mình, cướp bóc một thứ gì cũng như cướp bóc y phục đồ ăn của cha mẹ, do đó tệ giáo trên trăm năm nay tuy là đối nghịch với quan phủ, nhưng chưa hề ăn cướp tài vật của bách tính, giáo chúng vi phạm qíao quy đều bị xử tội nghiêm ngặt, phàm là chuyện gì do Di Lặc giáo làm, Di Lặc giáo đều dám làm dám chịu, không bao giờ chối cãi, những người của các môn các phái bị sát hại mấy năm vừa rồi xác thực là không phải tệ giáo gây ra, hôm nay tệ giáo nói đến đây là hết, tin hay không tin là do các vị, như nếu có các môn các phái nào vẫn cho rằng đấy là tệ giáo gây ra kiên trì muốn tìm tệ giáo báo thù, tệ giáo cũNg xin ứng phó thích đương tới nơi tới chốn.

Mọi người nghe lão nói chắc chắn rẽ ràng như đinh đóng cột, tựa hồ như không phải là kẻ nói khoác lác dối trá, ai nấy đều im lặng không nói gì cả. Chưởng môn của phái Hoa Sơn Triệu Tử Phong rốt cuộc mở lời:

– Di Lặc giáo các ngươi năm xưa công thành cướp đất giết người vô số xương cốt chất cao như núi máu chảy thành hồ thành sông, không lẽ những người đó đều là đáng giết cả sao ?

LãO già họ Chữ nghe hỏi vậy bèn ôn tồn đáp:

– Hai nước giao tranh, mỗi bên đều vì vua của mình, chuyện này không thể nói chung như vậy được, có triều đại nào đựng nước lên mà không thây cốt chất đầy hoang dã đâu, câu “nhất tướng công thành vạn cốt khô” không phải là cũng áp dụng hết vào các vị đang ngồi nơi đây sao ?

Trí Không đại sư chắp tay niệm Phật nói:

– Chuyện này chúng tôi sẽ từ từ tra xét cho rõ ràng, đa tạ Bạch Liên công chúa của quý giáo giáng lâm tệ tự hôm nay.

Ngôn từ nhà sư chính là muốn tiễn khách, chỉ thấy lão già họ Chữ hướng về Trí Không đại sư và Dương Thông cung tay hành lễ nói:

– Được! Hôm nay chúng tôi nói đến đây đã cạn lời, đa tạ phương trượng đại sư và Dương minh chủ ân cần khoản đãi, chúng tôi xin cáo từ ở đây!

Trí Không đại sư đang tính đứng dậy tiễn khách, Dương Thông đột nhiên nói:

– Chậm chút!

Mọi người sững sốt quay đầu lại nhìn y, lão già họ Chữ hướng về Dương Thông cười nói:

– Dương minh chủ còn có điều gì muốn phân phó ?

Dương Thông đứng dậy nói:

– Chữ tiên sinh, lúc nãy ông mới nói lời giáo huấn của quý giáo là vọng sát một người như giết cha mẹ mình, gian dâm một người như làm nhục chị em mình, cướp bóc một thứ gì cũng như cước bóc y phục đồ ăn cha mẹ mình, có đúng không ?

Lão già họ Chữ đáp:

– Đúng thế! Đấy là lời tổ huấn của tổ sư gia tệ giáo.

Dương Thông hỏi:

– Các vị nói Di Lặc giáo của các vị chưa hề vọng sát một người, chưa hề gian dâm phụ nữ, chưa hề cướp bóc thứ gì của bách tính ?

Lão già họ Chữ đáp:

– Đúng thế! Phàm là kẻ bị tệ giáo giết đều là kẻ đại gian đại ác hoặc là kẻ đáng chết, kẻ nào vi phạm giáo quy đều bị xử phạt nghiêm nghặt không tha.

Dương Thông nghe vậy bèn cười nhạt một tiếng nói:

– E rằng là chưa chắc nhĩ ?

Lão già họ Chữ nghe y nói vậy biến hẳn sắc mặt hỏi:

– Dương minh chủ, ngài nói như vậy là có ý gì ?

Dương Thông đáp:

– Lúc nãy ông nói, phàm là chuyện gì liên quan tới Di Lặc giáo, các ông đều dám làm dám nói, có phải vậy không ?

Lão già họ Chữ lớn tiếng đáp:

– Đúng thế! Phàm là chuyện gì chúng tôi làm, chúng tôi không hề chối cãi cả.

Dương Thông lớn tiếng nói:

– Được! Vậy thì ông nói dùm, mười ba năm trước, Di Lặc giáo các ông ở ngoài Ngọc Môn quan có phải là đã cướp đồ hàng của Dương Oai tiêu cuộc ở Bắc Kinh không ?

Dương Thông vừa nói dứt lời, lão già họ Chữ và mấy người chung quanh đều thay đổi nét mặt, phải biết trận chiến ở ngoài Ngọc Môn quan mười ba năm trước, Di Lặc giáo đều đem hết tất cả những người có mặt hôm đó trở về, ngay cả thi thể cũng không để sót, không hề để lộ dấu vết gì cả, ai nấy đều cho là làm chuyện đó không có một kẻ hở, nào ngờ đâu bây giờ bỗng dưng lại có Dương Thông nói ra.

Lão già họ Chữ thộn mặt ra một hồi rồi nhìn chăm chăm vào Dương Thông hỏi:

– Dương minh chủ và Dương Oai lão tiêu đầu có liên hệ thế nào với nhau ?

Dương Thông cười nhạt đáp:

– Chữ tiên sinh, ông còn chưa trả lời câu hỏi nhĩ!

Lão già họ Chữ đáp:

– Đúng vậy! Quả là có chuyện đó, có điều trong chuyện này có vô số những ẩn tình và hiểu lầm không tiện nói ra ở đây, Dương minh chủ có thể nói ra liên hệ giữa ngài và Dương Oai tổng tiêu đầu được không ?

Dương Thông lạnh lùng đáp:

– Được! Vậy thì tôi nói cho ông nghe, Dương Oai chính là cha của ta!

Y nói xong câu đó, đám Di Lặc giáo ai nấy đều không khỏi kinh hãi, ngay cả đám giang hồ nhân sĩ tại đó cũng chấn động trong lòng.

Dương Thông nói:

– Mười ba năm trước, Di Lặc giáo các người cướp đồ của tiêu cuộc còn bức tử cha ta, giết đi hơn năm mươi người trong tiêu cuộc, làm chúng ta cả đám người chết nhà phá, không lẽ đấy cũng là giết oan một người như giết cha mẹ mình, gian dâm một người như làm nhục chị em mình, cướp bóc một thứ gì như cướp đi y phục thức ăn cha mẹ mình ?

Lão già họ Chữ nghe Dương Thông nói vậy bèn trầm tư một hồi rồi nói:

– Thì ra Dương minh chủ là công tử của Dương Oai tổng tiêu đầu năm xưa, thất kính! Thất kính! Tôi nghĩ chuyện này Dương minh chủ chắc là có chỗ hiểu lầm, năm xưa trong những thứ đồ lệnh tôn bảo tiêu có một thánh vật liên quan đến chuyện mất còn của bản giáo, do đó chúng tôi mới mới có sự ngộ hội với lệnh tôn ở Ngọc Môn quan, rồi dẫn đến chuyện đánh nhau, lệnh tôn cuối cùng đã tự tử, chúng tôi ngăn trở không kịp, giáo chủ vô cùng hối hận, sau này bèn đem cốt tro của lệnh tôn đem về Bắc Kinh hợp táng với lệnh đường, còn phái người mỗi năm tu chỉnh mộ phần của lệnh tôn và lệnh đường. Còn các vị tiêu sư của tiêu cuộc thì một vài người sinh bệnh rồi qua đời ra, những người khác đều vẫn còn khang kiện, không phải như lời giang hồ đồn đãi đâu, Dương minhchu? như nếu không tin lời của lão phu thì có thể nói tên vài người năm xưa tham dự cuộc tiêu lần đó, lão phu mời họ lại gặp Dương minh chủ nói rõ giả thực.

Dương Thông nghe lão nói vậy cúi đầu trầm tư, y cũng biết chuyện mộ phần của cha mẹ mình đã được người lo lắng chu đáo hằng năm, còn tưởng là do những tiêu sư nào đó làm, nào ngờ lại là Di Lặc giáo sai người làm dùm, nhất thời không biết nói sao cho phải.

Triệu Tử Phong cười khẩy một tiếng nói:

– Các ngươi cho minh chủ chúng ta là đứa bé lên ba sao ? Minh chủ lúc đó còn là một đứa bé làm sao nhớ được các tiêu sư trong tiêu cuộc tên họ mặt mủi ra thế nào ? Cho dù minh chủ có nói ra được vài tên, các ngươi cứ việc tùy tiện đem ra vài người mạo danh thế vào ai mà biết được ? Cái chiêu cắp cột thế kèo, man thiên quá hải đó chúng ta đã kiến thức quá nhiều. Như nếu mấy chục vị tiêu sư kia còn khang kiện, tại sao mấy chục năm nay không thấy các ngươi thả họ về nhà nhĩ ? Cho dù bọn họ có còn sống sót chỉ e là sống còn không bằng chết trải qua biết bao nhiêu năm nay làm trâu làm ngựa cho các ngươi! Các ngươi mở miệng ra đóng miệng lại nói là vì thánh vật, ta xem chỉ vì mấy chục vạn lượng bạc mới là đúng, đã giết người lại cướp của còn ở đây tự xưng mình là người tốt nhĩ!

Lão già họ Chữ nghe Triệu Tử Phong nói vậy lập tức nổi cơn thịnh nộ nói:

– Lão phu nói chuyện với Dương minh chủ, liên quan gì đến phái Hoa Sơn các ngươi ? Tệ giáo trước giờ hành sự quang minh lỗi lạc, dám làm dám chịu, họ Triệu kia, ngươi đừng có ngậm máu phun người ở chốn này, khích bác ly gián, hừ! Ai mà không biết dã tâm lang sói của ngươi!

Triệu Tử Phong nói:

– Hừ! Ta thật không chịu nổi hạng người vừa làm đĩ vừa làm vẻ con nhà đàng hoàng, giết người cướp của còn làm bộ làm người tốt!

Lão già họ Chữ quay qua Triệu Tử Phong nói:

– Hừ! Bản giáo làm chuyện chính đánh không sợ bị người khác méo mó, có tin hay không là do các ngươi!

Dương Thông nghe lão nói vậy bèn nói:

– Các người nói là không hề giết các tiêu sư, tại sao mười mấy năm nay không cho họ về nhà, giam giữ họ lại so với chuyện giết họ có gì là phân biệt ?

Lão già họ Chữ đáp:

– Bọn họ sinh sống chỗ bản giáo vô cùng sảng khoái sao lại nói là bị giam giữ ? Bọn họ sở dĩ không trở về là vì ai nấy đều tự nguyện gia nhập bản giáo thế thôi.

Mọi người nghe lão nói vậy đều khịt mũi, ai nấy không thể nào tin được lời của lão, Dương Thông cũNg cười nhạt nói:

– Lý do khó nghe như vậy mà ông còn dám mở miệng ra nói, không phải các ông đã ép buộc bọn họ hay sao, còn tính tìm cớ này cớ nọ ?

Lão già họ Chữ nghe DưƠng nói vậy thở ra một tiếng đáp:

– Ông không tin thì chẳng còn biện pháp gì khác.

Tống Tam Kiều nãy giờ vẫn đứng một bên thiếu nữ thần bí kia, nghe hai người nói chuyện đến đó bèn đứng ra nói:

– Dương công tử, chúng ta cũNg có cái duyên được gặp qua mấy lần, ông cho con người tôi thế nào ?

Dương Thông nghe lão nói vậy bèn hỏi lại:

– Tống tiên sinh, không lẽ ông cũng là người của Di Lặc giáo sao ?

Tống Tam Kiều gật đầu nói:

– Đúng thế! Tại hạ trong bản giáo chính là hộ pháp đứng vào hàng đệ ngũ.

DưƠng Thông nghe lão nói vậy trong lòng không biết nghĩ được làm sao, trước giờ y vẫn đối đãi Tống Tam Kiều như một người bạn thân thiết, nào ngờ y lại là hộ pháp trong Di Lặc giáo một kẻ thù địch của mình. Tống Tam Kiều lại nói:

– Dương công tử còn nhớ lúc mình mới gặp nhau ở ngôi miếu đổ ngoài hoang dã thành Bắc Kinh không ?

Dương Thông gật đầu đáp:

– Tại hạ lúc nào cũng không quên công ơn của Tống tiên sinh đã tặng lộ phí.

Tống Tam Kiều lắc đầu nói:

– Năm xưa chúng ta gặp nhau ở ngôi miếu đó, tại hạ chính lúc đang phụng mệnh giáo chủ đưa cốt tro của lệnh tônđem về hợp táng với lệnh đường, đồng thời tìm kiếm gia thuộc của các vị tiêu sư đưa tiền chu cấp bảo dưỡng cho họ, lăng mộ của song thân công tử tại hạ cũNg đã sai người lo liệu trùng tu chỉnh sửa. Giáo chủ nghe nói lệnh đường tạ thế còn công tử thì lưu lạc giang hồ bèn sai người ngấm ngầm đi tìm tung tích công tử mụch đích nuôi dưỡng công tử thành tài, chỉ tiếc là không tìm ra được …

Triệu Tử Phong cười nhạt một tiếng ngắt lời lão:

– E là muốn nhổ cỏ tận gốc đấy chặng! May mà minh chủ chúng ta mạng lớn, chạy thoát được khỏi ma chưởng các ngươi.

Dương Thông vung cây đả cẩu bỗng trong tay cương quyết nói:

– Tống tiên sinh, xin ông lui ra ngoài! Mối thù giết cha thề không đội trời chung! Cho dù các người có khoa môi múa mỏ, hôm nay ta nhất định phải thanh toán món nợ máu này trước đã, các người ai đã tham dự chuyện bức tử cha ta hãy đứng ra đây chịu chết, đại trượng phu ân oán rõ ràng, những người khác không liên quan Dương mỗ cũng không làm khó dễ gì cả.

Chữ Thời Viễn nghe nói vậy bèn cười lên một tràng ha hả rồi nói:

– Dương công tử, năm xưa phụ thân ngài chết đó quả thật là có liên hệ với chúng ta, có điều ông ta chết là tự sát không phải chúng ta ép buộc, không những vậy, năm xưa ông ta bảo tiêu cho tên Vương Trực cẩu quan kia, bao nhiêu đồ bảo tie6u đều là cướp đoạt từ máu mủ của dân lành bách tính, chúng ta cướp tiêu lần đó cũng không có gì là không đúng lương tâm, thêm nữa, tên cẩu quan đó đã giết mất đi không biết bao nhiêu người của bản giáo, trong tay lại nắm giữ một thánh vật vô cùng trọng yếu, tin hay không tin là tùy vào ông, năm xưa lão phu cũNg có tham dự vào trận cướp tiêu đó, vì vậy ông muốn báo thù thì xin lại chỗ ta đây! Lão phu có chết dưới tay ông cũng không cảm thấy oan uổng chút nào.

Chữ Thời Viễn nói dứt lời, gã đại hán người Tây Vực cũng soải bước ra ngoài nói:

– Tại hạ Lục Báo là hộ pháp thứ mười của bản giáo, năm xưa tại hạ cũNg có tham dự trận cướp tiêu đó, ông muốn tìm chúng tôi báo thù tại hạ cũNg phải nhận một phần.

Dương Thông nói:

– Tốt lắm! Các ngươi tiến lên một lượt chịu chết đi thôi, xuống suối vàng cũng có người làm bạn.

Nói rồi đả cẩu bổng điểm ra, thân hình phiêu phiêu lướt lại trước mặt hai người hét lớn:

– Rút kiếm ra!

Chữ Thời Viễn và Lục Báo đã soẹt soẹt rút kiếm từ sau lưng ra, có điều Tống Tam Kiều thân hình loáng qua đã đứng vào giữa ba người miệng nói:

– Khoan đã!

Chỉ thấy cây quạt sắt của lão xòe ra hướng về Dưoo+ng Thông cười nói:

– Người ta không ai có thể là thánh hiền, ai mà không thoát được lỗi lầm ? Có lỗi mà sửa được, như vậy mới là phúc thiện! Năm xưa cái chết của lệnh tôn quả thật là có liên quan đến chúng tôi, có điều không phải là do chính chúng tôi thân tự hành động, mà là do lệnh tôn tự sát, lệnh tôn làm vậy giáo chủ chúng tôi cũng vô cùng hối hận, mười mấy năm nay cũng đã ráng sức đền bù lại chuyện lỗi lầm, Dương công tử không lẽ không thể nguyên lượng cho chúng tôi một lần này sao ? Dương công tử, không lẽ ông chưa bao giờ phạm quá một lỗi lầm nào hay sao ?

Dương Thông hất đả cẩu bỗng lên nói:

– Người đã chết rồi, cho dù có vàng bạc vạn lượng cũng không thể nào bù đắp lại được, Tống tiên sinh, xin ông bước qua một bên cho, đại trượng phu ân oán phân minh, Dương Thông tôi có ân báo ân có oán báo oán, thù giết cha không đội trời chung! Dương Thông tôi không bao giờ dám quên ân đức ban tặng của ông, tuy ông là người của Di Lặc giáo nhưng tôi không xem ông là kẻ địch, xin ông bước qua một bên!

Tống Tam Kiều nghe vậy bèn cười đáp:

– Dương công tử cứ phải đi tìm Di Lặc chúng tôi báo thù, vậy thì Tống mỗ cũng xin chịu một phần thôi! Vợ chồng con cái Lục Vũ trong tiêu cuộc ở Bắc Kinh của ông đều là do Tống mỗ giết hết cả, Tống mỗ bình sinh giết người vô số, hạng người bội tín bán chủ, vong ân phụ nghĩa đó, Tống mỗ giết không hề hối tiếc.

Lão nói rồi thiết phiến thu lại, thẳng người đứng ra một thế, chờ Dương Thông lại tấn công. Dương Thông nghe lão nói vậy bất giác thộn mặt ra đó, y không ngờ đám Lục Vũ lại bị lão tìm tới giết sạch, tuy vợ chồng Lục Vũ bạc đãi với mình nhưng như vậy cũng không đến nổi gì phải bị tru sát đến như vậy.

Dương Thông ngẫn người ra một hồi rồi nói:

– Tống tiên sinh, ông lui về sau thôi, vợcho^`ng Lục Vũ khi phụ tôi lúc còn nhỏ, chiếm đoạt gia sản nhà tôi, đuổi rôi ra khỏi nhà lang bạc giang hồ, hạng người đó tội cũng đáng lắm, chuyện này tôi cũng không tìm ông làm gì.

DưƠng Thông thấy Tống Tam Kiều đã từng bảo hộ cho Hạ Mẫn, cũng ngấm ngầm theo sau bảo vệ mình do đó không muốn xem lão là kẻ thù, Chữ Thời Viễn nghe tới đó bèn cười ha hả nói:

– Tống lão đệ, chú lùi ra sau, năm xưa ngoài Ngọc Môn quan cướp tiêu, chú không có tham gia, như nếu hôm nay lão phu máu rơi tại chùa Thiếu Lâm, chuyện bảo hộ công chúa trọng trách phải giao cho chú đấy!

Tống Tam Kiều là kẻ hiểu biết thời vụ, lão biết mục đích lại chùa Thiếu Lâm hôm nay là sao, do đó bèn không nói thêm lời nào nữa, thoái lùi đứng lại bên cạnh thiếu nữ thần bí nọ.

Chữ Thời Viễn trường kiếm điểm tới hô lên:

– Dương công tử, lão phu xin lãnh giáo cao chiêu.

Dương Thông đảo mắt qua gã đại hán và đám người Di Lặc giáo một cái rồi lạnh lùng nói:

– Còn có ai có phần trong này nữa, đứng ra đây chịu chết luôn! Mất công ta phải động chân tay.

Đám Di Lặc giáo nghe y nói đều đưa mắt lẳng lặng nhìn có điều không ai mở miệng ra nói gì. Thiếu nữ thần bí vẫn ngồi chễm chệ ở đó lạnh nhạt nhìn vào diễn biến trong đấu trường, mọi người đều tập trung vào ba người đang đứng đó. Chữ Thời Viễn quay qua nói với gã đại hán:

– Lục lão đệ, chú thoái lui đã, lão phu lãnh giáo Dương công tử vài chiêu trước.

Lão nói rồi bèn điểm trường kiếm tới trước, thân hình bay lên, mủi kiếm chỉ tới cổ họng của Dương Thông miệng thì thét lớn:

– Tiếp chiêu!

 
Nguyên tác: A Chí
Dịch giả: Lê Khắc Tưởng

 

Bài Cùng Tác Giả:

0 Bình luận

Bình Luận