Long Khiếu Vân nghe vậy mặt mày sa sầm hướng tới Ngũ Độc tiên tử nói:

– Nếu như bà vẫn còn thù hận tôi, bây giờ cứ việc giết tôi đi thôi! Tôi sẽ không hoàn thủ, cầu bà nương tay dùm cho Vân muội!

Ngũ Độc tiên tử cười chúm chím nói:

– Thiếp là hảo ý mời ông đến sơn trại làm khách mà! Thế nào ? Ông không muốn đi sao ?

Long Khiếu Phong xám mặt nói:

– Ta có chết cũng không đi đâu!

Ngũ Độc tiên tử vẫn cười tươi nói:

– Ông cứ hận thiếp đến thế sao ?

Long Khiếu Phong thở ra một tiếng nói:

– Lúc trước đúng là ta đã sai lầm, bà muốn giết ta, bà muốn tha cho Vân muội, thì tôi kieepsnayf cũng chỉ yêu có một người, đó chính là Vân muội, như nếu nàng chết đi, tôi cũng không sống một mình!

Mọi người nghe ông ta nói vậy, ai nấy cũng lấy làm sững sốt. Trầm Bích Vân nghe rồi lập tức cảm động phi thường, bà ta hướng về Long Khiếu Phong nói:

– Long ca, cùng lắm là mình chết thôi, không thể nào làm mất mặt mủi phái Hoang Sơn.

Long Khiếu Phong nghe vậy bèn bước lại chỗ Trầm Bích Vân dìu bà ta về lại chỗ phái Hoàng Sơn lo liệu.

Dương Thông thấy vậy đang tính đứng dậy bức Ngũ Độc Tiên Tử giao giải dược ra, nhưng bỗng thấy Ngũ Độc Tiên Tử cười tươi thình lình mở miệng nói:

– Ui da! Hình như thiếp bỏ giải dược vào chỗ này đây!

Nói xong bèn thấy bà ta mở thắt lưng lấy một cái bình nhỏ ra, vừa cười vừa nói:

– Đúng là nó đây rồi!

Quách Khiếu Phong nghe nói vậy lập tức quay lại nhìn nhưng không dám mở miệng ra xin, chỉ thấy Ngũ Độc Tiên tử lắc trong bình ra một viên thuốc màu xanh lục để trong bàn tay, hướng về Quách Khiếu Phong nói:

– Quách đại hiệp, thật là không phải! Thiếp cứ thấy ông là cái gì cũng quên đi cả! Ông lại đây này!

Mọi người thấy Ngũ Độc Tiên Tử cười tươi thì vẫn cứ cười tươi nhưng trong vẻ mặt thoáng qua một nổi thất vọng sao đó, xem ra lúc còn nhỏ đã từng để lòng yêu Quách Khiếu Phong, bây giờ vẫn còn chưa quên. Quách Khiếu Phong thấy mọi người đều quay qua nhìn mình chăm chăm mà Trầm Bích Vân cũng không nghe nói gì, bèn không dám bước trở lại lấy thuốc. Ngũ Độc Tiên Tử cười nói:

– Ông không muốn lấy thuốc sao ? Thế thì thiếp cất lại đây, ái thê đẹp như hoa tợ ngọc của ông nếu mà chết đi thật là uổng quá!

Quách Khiếu Phong nghe vậy vội vàng đáp:

– Đừng …!

Nói rồi sãi bước trở lại, ông ta đã biết tính tình mụ nữ ma đầu này, nói một là một, nói hai là hai, nói cho không chịu đợi một lát cho dù năn nỉ cũng chẳng chịu cho nữa, vội vàng cất bước như tên lại, tay chìa ra tới trước. Ngũ Độc tiên tử vẫn cứ chúm chím cười, đưa tay chầm chầm ra phía trước tới lòng bàn tay của Quách Khiếu Phong, thình lình bóp vào tay ông ta một cái cười khanh khách nói:

– Bàn tay trắng mủm mỉm quá nhĩ!

Quách Khiếu Phong giật nảy mình lên như bị rắn độc cắn phải, miệng bất giác la lên thảng thốt:

– Bà tính làm gì vậy ?

Vừa nói tay vừa rụt nhanh lại đưa lên nhìn, bàn tay mình vẫn còn trắng hồng như thường mới định thần lại. Ngũ Độc Tiên Tử cười đon đả nói:

– Thiếp muốn cầm lại tay chàng đấy mà!

Mọi người nghe nói ai nấy đều muốn bật cười, một người thì nổi tiếng điệu đảng, một người thì như mèo vờn chuột. Long Khiếu Phong đỏ mặt lên quay người trở về lại chỗ Trầm Bích Vân, Trầm Bích Vân hừ lên một tiếng trừng mắt nhìn Long Khiếu Phong một cái cũng chẳng thèm phục thuốc giải, Long Khiếu Phong đứng tần ngần tại đó không biết phải làm sao. Ngũ Độc tiên tử thấy vậy bèn cười nói:

– Cô em họ Trầm kia, giải dược nhà cô tuy cũng có chút kỳ hiệu giải độc đó, nhưng chất độc này của ta vô cùng bá đạo, gặp phải thuốc giải gì gì khác lại càng phát tác kịch liệt, cô mà chết đi, Long đại hiệp chịu không nổi tịch mịch là ta đem ông ta về Miêu gia sơn trại đó!

Trầm Bích Vân nghe nói vậy trừng mắt nhìn bà ta một cái nhưng cũng chẳng dám giằng co, bỏ thuốc giải vào miệng, Long Khiếu Phong thấy Ngũ Độc Tiên Tử chịu cho giải dược làm sao còn dám mở miệng nói gì, tuy biết là bà ta đang mỉa mai mình mà cũng nín thin thít. Trầm Bích Vân uống xong giải dược quả nhiên trong khoảnh khắc đã thấy hết đau đớn, mọi người thấy Ngũ Độc Tiên Tử nể mặt Quách Khiếu Phong không làm khó dễ gì với Trầm Bích Vân nữa bèn cũng nhìn bà ta với cặp mắt khác hơn lúc nãy.

Mọi người thấy Trầm Bích Vân uống xong thuốc giải rồi mặt mày hồng hào hẳn ra, biết là Ngũ Độc Tiên Tử không lợi dụng cơ hội đánh lén, ai nấy đều lẳng lặng không nói gì thêm, ai cũng biết mụ nữ ma đầu này là nhân vật nhức đầu khó trêu chọc. Chỉ thấy Tống Tam Kiều cười lên một tiếng, bước tới trước hướng về Trí Không đại sư nói:

– Hôm nay Bạch Liên công chúa của tệ giáo thay mặt giáo chủ lại chùa Thiếu Lâm, chính là để giải thích chuyện ngộ hội phát sinh giữa tệ giáo với các môn phái khác, ý của giáo chủ chúng tôi đã chuyển qua rõ ràng, chúng tôi xin cáo từ bây giờ!

Mọi người thấy bọn Di Lặc giáo muốn đi cũng không dám ngăn trở, chỉ hy vọng bọn họ mau mau xuống núi, nhất là Ngũ Đọc Tiên Tử, lối sử độc của bà ta thần xuất quỹ một, không biết đề phòng chỗ nào, chẳng ai dám đụng tới. Thình lình mọi người thấy chưởng môn của phái Thanh Thành là Ngọc Hư Tử bước ra hướng về Chữ Thời Viễn cất tiếng hỏi:

– Bần đạo muôn hỏi thăm vị huynh đài này xưng hô gì với Vo Trần đạo trưởng ?

Chữ Thời Viễn đã đứng dậy được, lão nghe Ngọc Hư Tử hỏi mình bèn cao giọng đáp:

– Vô Trần đạo trưởng là ân sư của tại hạ.

Ngọc Hư Tử nghe vậy bèn lạnh lùng nói:

– Bần đạo thường nghe ân sư nói, tệ phái sư bá Vô Trần đạo trưởng năm xưa trong giang hồ trừ gian diệt ác phù nguy tế khốn hành hiệp trượng nghĩa, giang hồ ai ai cũng kính ngưỡng, thật là tiếc thay! Tiếc thay!

Ngọc Hư Tử nói xong bèn bước về chỗ cũ. Thì ra, Vô Trần đạo trưởng là danh túc của phái Thanh Thành, là sư bá của Ngọc Hư Tử, bối phận cực cao, chỉ là lão có tính hiếu động không chịu ở trên núi Thanh Thành tu đạo, sau này xuống núi vân du bốn bể khắp nơi phiêu bạt vô chừng. Ngọc Hư Tử thấy kiếm pháp của Chử Thời Viễn đúng là Huyền Thiên kiếm pháp chính tông của phái Thanh Thành mới sực nhớ đến sư bá, quả nhiên Chữ Thời Viễn là đệ tử của Vô Trần đạo trưởng không sai. Chữ Thời Viễn nghe ra được dụng ý sau câu nói của Ngọc Hư Tử, lão bình tĩnh trả lời:

– Lời ân sư dạy, lão phu không bao giờ dám quên giây phút, tệ giáo tuy bị người ngoài xem là tà ma ngoại đạo nhưng huynh đệ trong tệ giáo vốn không bao giờ lạm sát kẻ vô tội, cũng chưa từng cướp bóc của ai, lại càng không bao giờ làm những chuyện trái luân thường đạo lý, không phải như có người đồn đãi bậy bạ như vậy, Ngọc Hư chưởng môn xin hãy yên tâm.

Trí Không đại sư thấy bọn Di Lặc giáo muốn đi bèn đứng dậy, đang tính cao giọng tiễn khách, thình lình thấy trong phái Côn Luân có Thiên Hồng đạo trưởng đứng dậy hướng về Trí Không đại sư nói:

-Phương trượng đại sư, chúng ta đừng để bọn Di Lặc giáo gạt.

Nói rồi thò tay ra chỉ tới vị Bạch Liên công chúa của Di Lặc giáo nói:

– Tệ phái có mười mấy tên đệ tử chết dưới tay của con bé kia, đại sư cứ hỏi cô ta có phải không ?

Thiên Hồng đại sư vừa nói xong, mọi người đều giật nãy mình, ai nấy đều quay qua nhìn đăm đăm tới thiếu nữ thần bí, chỉ thấy cô ta vẫn ngồi nghiêm chỉnh ngay ở đó không mở miệng nói gì cả. Tống Tam Kiều cười nhạt nói:

– Tệ giáo cũng có mười mấy tên giáo chúng chết dưới lưỡi kiếm của phái Côn Luân nhà ngươi, chuyện này muốn giao trả làm sao đây ?

Thiên Hồng đạo trưởng nghe nói thộn mặt ra một hồi rồi lại nói tiếp:

– Phương trượng đại sư, con sói ăn thịt dê chắc chắn là mang lốt con dê, mười mấy mạng người phái Côn Luân là do bọn chúng giết, hôm nay bần đạo phải trả mối thù này trước đã.

Nói rồi soẹt một tiếng rút thanh trường kiếm ra đưa lên, bọn đạo sĩ phía sau lão cũng nhất tề rút kiếm ra.

Chưởng môn phái Hoa Sơn là Triệu Tử Phong cũng nói:

– Thả cọp về rừng, hậu hoạn vô cùng! Tôi xem những đệ tử trong các môn các phái đa phần là bị bọn chúng sát hại, mọi người hãy bắt bọn chúng tra khảo là biết ngay thôi!

Lời nói của y vừa thốt ra, đệ tử của phái Hoa Sơn và Côn Luân là người rút binh khí ra bao vây Di Lặc giáo trước nhất, còn các đệ tử của các môn phái khác nhất thời vẫn đang bán tín bán nghi, cũng hùa theo rút binh khí ra bao vây bọn Di Lặc giáo, có các môn phái vẫn ngồi yên đó nhìn xem biến chuyển, bọn Di Lặc giáo cũng rút binh khí ra chuẩn bị, trong khoảnh khắc khí thế trong trường bỗng sôi động khẩn trương lên.

Chỉ thấy Tống Tam Kiều cười lên một tiếng rồi nói:

– Ta chỉ ngỡ các vị anh hùng đang ngồi đấy là những tay hào kiệt, nào ngờ toàn là một phường nghe lời kẻ tiểu nhân gạt gẫm hồ đồ để người ta sắp đặt!

Triệu Tiểu Phong cười nhạt nói:

– Ngươi nói ai là kẻ tiểu nhân ?

Tống Tam Kiều lạnh lùng đáp:

– Trong lòng ngươi biết rõ nhất!

Thiên Hồng đạo nhân phái Côn Luân cười nhạt nói:

– Chi dù miệng lưỡi ngươi có mọc đóa hoa sen, hôm nay cũng đừng hòng đào thoát được!

Trí Không đại sư đang tính mở miệng nói, thình lình bỗng thấy Ngũ Độc tiên tử cười chúm chím ôm một cây cổ cầm bước ra, chỉ thấy bà ta vẫn cứ như kiểu lúc nào của mình hướng về Thiên Hồng đạo trưởng và Triệu Tiểu Phong nói:

– Ui da! Thiên Hồng chưởng môn, Triệu chuổng môn, hai vị sao mà nóng tính quá, thiếp đây xin đàn cho hai vị nghe một khúc giải bớt cơn giận có được không ?

Bà ta vừa bước ra là mọi người ai nấy đều thoái lui mấy bước, ai cũng biết trên người bà ta chỗ nào cũng có độc, người nào cũng phải nể đi ba phần.

Mọi người thấy hai cánh tay trắng nõn ngọc ngà của bà ta không biết lúc nào đã ôm lấy một cây cổ cầm đen thui thủi, chỉ thấy bà ta xếp bằng ngồi xuống mặt đất, đặt cây cổ cầm trên đùi trắng nõn, tinh lên một tiếng ngón tay phẩy nhẹ phiếm đàn, tự mình ngồi độc tấu ở đó, hình như chung quanh không thấy có một ai. Trong khoảnh khắc tiếng đàn vang lên nhẹ nhàng u nhã nghe thật êm tai, ai nấy đều cảm thấy thư thái dị thường như trong mùa hè nóng nực được uống một ly nước đá lạnh vậy, từng lỗ chân lông đều như cảm thấy thấu một vẻ khoan khoái không sao tả xiết, như mình đang ngồi trong thanh lâu nghe kỹ nữ tấu nhạc, quên mất hiện tại đang trong cảnh sát phạt chém giết. Mọi người không biết bà ta đang giở trò quỹ quái gì, Thiên Hồng đại sư thoái lui mấy bước, trường kiếm vung lên hét lớn:

– Con mụ yêu phụ mi là người của Di Lặc giáo phải không ? Nếu không thì mau cút ra khỏi nơi đây! Mi biết ta đang tìm bọn Di Lặc giáo trả thù mà.

Ông ta ở Tây vực lâu năm chưa hề biết qua Ngũ Độc tiên tử lợi hại thế nào, Ngũ Độc tiên tử không trả lời, mặt lộ một nụ cười mê hồn, đưa mắt liếc tình Thiên Hồng đạo nhân một cái, miệng thì ngọt ngào nói:

– Đạo gia ngài hãy bớt nóng đi một chút, nghe thiếp gãy một khúc được không ?

Thật là kỳ quái, Thiên Hồng đạo nhân vốn đang nộ khí xung thiên, thấy ánh mắt và nụ cười của bà ta bỗng nhiên tâm thần lãng đãng, trường kiếm trong tay bất giác lỏng lẻo hẳn đi, thộn mặt nhìn bà ta như si như ngốc, trong thoáng chốc bỗng nghe tiếng đàn vang lên dìu dặt uyển chuyển xuân tình tràn ấp, làm người ta nghe mà tâm thần xao xuyến lâng lâng như đang tắm trong gió xuân vô cùng khoan khoái.

Triều Tử Phong thấy tình thế khác thường, chỉ ngỡ là Thiên Hồng đạo nhân bị bà ta dùng mỵ thuật làm mê mẫn tâm thần, vội vàng bước tới nắm lấy chéo áo của Thiên Hồng đạo nhân kéo lui mấy bước, hướng về Ngũ Độc tiên tử thét lớn:

– Mi giở trò hoa dạng gì! Chúng ta chẳng có tâm tư gì nghe mi đánh đàn, như nếu mi không phải là người trong Di Lặc giáo thì mau mau ra khỏi chốn này, chúng ta chỉ tìm người Di Lặc giáo trả thù thôi.

Triệu Tử Phong cũng biết mụ ma đầu này lợi hại, không dám lại gần quá, cũng không dám đụng vào bà ta, chỉ hy vọng bà ta không phải là người của Di Lặc giáo. Ngũ Độc tiên tử đưa mắt liếc qua Triệu Tử Phong mấy lần, vẫn cứ điệu bộ lã lơi hướng về Triệu Tử Phong nói:

– Triệu chưởng môn, không lẽ thiếp đây đàn không hay lắm sao ? Vậy thì thiếp xin đổi khúc khác nhé!

Nói rồi lại đưa mắt tống tình Triệu Tử Phong thêm vài lượt nữa dáng điệu vô cùng khiêu gợi. Triệu Tử Phong thấy mắt mình chạm vào ánh mắt bà ta bỗng dâng chấn động tâm thần, trong lòng xao xuyến, hình như ánh mắt của bà ta vô cùng dịu dàng, bất giác cũng thộn mặt ra không biết nói sao cho phải.

Ngũ Độc tiên tử vừa nói chuyện với Triệu Tử Phong vừa không ngớt khảy đàn,ngón tay thoăn thoắt trên phiếm, cây cổ cầm thanh âm bỗng biến đi, khúc điệu trở nên triền miên âu yếm lại có chút bi thương thê lương trong đó, nghe như cô nhạn lạc bầy, ve sầu nỉ non, thanh điệu như tơ như khóc than như bày tỏ u oán không ngớt, như một người vợ hiền một mình thổn thức, như một người vợ bị bỏ rơi ngậm đắng nuốc cay, như oan hồn đang tỉ tê trong đêm tối, lại như bà mẹ già tám mươi tuổi đang ngồi nhìn đăm đăm ra cửa đợi con trai về, tiếng đàn bi thiết, âm điệu đớn đau, như đoạn như tục, nghe ra không biết bao nhiêu là ai oán, làm người ta không khỏi nước mắt tuông rơi lả chả. Mọi người nghe một hồi trong lòng mềm hẳn đi, nhất là lúc nãy đã từng nghe từng thấy quan hệ ám muội của bà ta với Quách Khiếu Phong, rõ ràng là tình cũ vẫn còn mãi trong lòng không sao quên được, nếu không, theo như tính tình của mụ ma đầu này, trời không sợ đất không sợ, mà Trầm Bích Vân lại vô lễ với bà ta trước, chắc chắn là bà ta sẽ không giao giải dược ra bao giờ, ai nấy đối với bà ta có lòng đồng tình, vì vậy ai cũng lẳng lặng không nói gì để mặc bà ta tự đàn tự giải sầu.

Ngũ Độc tiên tử đàn được một hồi, khúc điệu dần dần biến ra nhẹ nhàng uyển chuyển như một khúc thôi miên, ai nấy đều cảm thấy mi mắt nặng hẳn, miệng khô cổ ráo, toàn thân mềm nhũn không chút sức lực, cơn buồn ngủ kéo đến sầm sập. Dương Thông ngấm ngầm cảm thấy có gì không phải, y vội vàng vận khí điều tức thu kiểm tâm thần, mới cảm thấy trong lòng phấn chấn lên, y vừa ngẩng đầu lên đang tính cất tiếng đề tỉnh mọi người, thình lình bỗng thấy phía ngoài sơn môn mấy con chim nhỏ trong bụi bỗng loạt soạt mấy tiếng rớt xuông dãy dụa trên mặt đất rồi nằm im lìm bất động. Dương Thông lập tức giật nãy mình lớn tiếng thét lên:

– Không xong! Mọi người mau mau vận khí điều tức, chúng ta trúng phải gian kế của con yêu phụ đó rồi!

Y vừa nói dứt lời bỗng thấy trường kiếm trong tay mười mấy gã đệ tử phái Hoa Sơn và Côn Luân đang bao vây đám Di Lặc giáo rớt xuống loảng xoảng trên mặt đất, mười mấy gã đó ai nấy như bị uống rượu say khước, thân hình loạng choạng bước chân nam đã chân xiu rồi ngã đùng xuống.

Mọi người thấy vậy đều giật mình kinh hãi, ai nấy đều biết tình hình nguy cấp, vội vàng vận khí điều tức đề kháng lại tiếng đàn, có điều tiếng đàn thình lình lại biến ra một điệu khác, nghe ra nhẹ nhàng hoan lạc đầy vẻ nhiệt liệt và khiêu khích, mọi người ai nấy đều cảm thấy tâm thần lãng đãng, tình tư khích động, chỉ nghe lại có một loạt tiếng loảng xoảng vang lên, các phái lại có mười mấy tên đệ tử binh khí rớt xuống mặt đất, tiếp theo đó những tên đệ tử đó bỗng nhiên múa tay múa chân nhay theo điệu nhạc làm như đã điên cuồng tới nơi, các vị chưởng môn nhân hướng về bọn họ la hét mà ai nấy đều như không nghe không biết gì. Tiếng đàn càng lúc càng nhanh, binh khí của đẹ tử cấc môn các phái không ngớt tinh tang tinh tang rớt xuông đất, tiếp theo đó các đệ tử lại múa tay múa chân nhún nhảy như bị trúng tà vậy.

 
Nguyên tác: A Chí
Dịch giả: Lê Khắc Tưởng

 

Bài Cùng Tác Giả:

0 Bình luận

Bình Luận