tôi kẻ lạc
đi tìm tôi giữa những đêm đỏ
và ngày trắng
tìm tôi trong những đọt lá thốc khô
của cây sồi sau lưng nhà
trong nhiều mùa, mưa hiếm.

tôi kẻ lạc
đi nạo từng con gió
vẫn tìm chưa ra cái lẽ của ngày
đành ôm thơ ngủ qua đêm
tôi ăn nằm với chữ.

tôi kẻ lạc
từ trong vô lượng kiếp
ngột ngạt, ngột ngạt
trong góc không gian hèn
tôi thu mọn
cuộn mình trong vũ trụ em cho.

tôi kẻ lạc
đi vớt hoài những bóng trăng dưới nước
đem về làm của
nên cả đời
những con rắn không là sợi dây
mặc dù khi mọi thứ đã hiển hiện.

tôi kẻ lạc
sống hoang trong thế giới vọng
hằng ngày đóng diễn mỗi một vai
của người lẫn, lầm
ngay trên bờ thực tại
ôi vở kịch kiệt chán . . .

tôi đóng hoài mỗi một vai.

Nguyễn Tư Phương

10/2021

Bài Cùng Tác Giả:

0 Bình luận

Bình Luận