Hai người đi đến trước một tòa lầu nhỏ trong khuôn viên, chỉ thấy có hai đại hán thỏng tay đứng trưỚc cửa, phía trước phía sau cũNg đều có hai đại hán canh gác. Mấy gã đại hán mặt mày nghiêm nghị đứng im thin thít, ngay cả Tống Tam Kiều lúc bước vào khuôn viên rồi cũng biến ra nghiêm trang hẳn đi. Tống Tam Kiều dẫn Dương Thông đi vào tòa lầu nhỏ, chỉ thấy bên trong đèn đuốc sáng choang, tứ bề trang hoàng hoa lệ, sàn nhà trải một tấm thảm dày màu đỏ thẫm, lò hương tỏa ra nghi ngút mùi trầm thơm ngát cả phòng, khắp lầu trang hoàng hào hoa lịch sự, một lão già mặc áo cẩm bào rực rỡ đang đứng trước một bức cổ họa, xoay lưng ra ngoài không thấy rõ mặt mũi, bên cạnh lão là một cô nương mặc tấm áo trắng nhẹ, cô nương đó cũng xoay lưng ra ngoài không thấy mặt, chỉ thấy mái tóc dài đen nhánh xỏa xuống tận vai như một thác nước đổ xuống, cổ tay trắng ngần như tuyết đeo một vòng xuyến lấp lánh phong tư trác ước diễm tuyệt, thoang thoảng mùi hương từ người cô thoát ra. Dương Thông ngấm ngầm kinh hãi trong bụng, nghĩ thầm:

– Tống tiên sinh tại sao lại dẫn mình lại một nơi thế này ?

Đang cảm thấy kỳ quái, chỉ thấy Tống Tam Kiều đang cung cung kính kính quỳ xuống trước lão già xưng hô:

– Thuộc hạ tham kiến …

Lão còn chưa nói hết lời, lão già đã quay người lại, liếc qua lão lạnh lùng nói:

– Đưng dậy thôi! Miễn lễ!

Tống Tam Kiều nghe nói vội vàng lồm cồm đứng dậy, cúi đầu nói:

– Vâng! DưƠng công tử đã đến đây rồi.

LãO già vừa quay người lại, Dương Thông bèn giật mình kinh ngạc, thì ra lão chính là chủ nhân của chủ đám diễn trò hồi sáng, và lão vẫn còn mang cái mặt nạ như cũ, có điều ăn mặc thì đã đổi qua tấm cẩm bào rực rỡ và giọng nói biến ra oai nghiêm hoàn toàn là một người khác hẳn với lão già vụng về lụp chụp hồi sáng. Dương Thông thấy tình cảnh biến đổi lập tức trong lòng nảy sinh đề phòng, lão già hướng về Dương Thông mỉm cười gật đầu nói:

– Dương công tử xin mời ngồi!

Nói rồi lão già tự mình ngồi trước, Dương Thông thấy mặt lão già rồi, nhất thời không biết nói sao cho phải, trong bụng suy đoán không biết thân phận của lão là thế nào.

Dương Thông thấy lãO ngồi xuống rồi mình cũng ngồi xuống cái ghế bên cạnh, Tống Tam Kiều thì vẫn thỏng tay cung kính đứng một bên, lão già thấy Dương Thông đã ngồi xuống rồi bèn hướng vào bên trong gọi lên một tiếng lớn:

– Đem trà!

Tiếp theo đó một a hoàn mặc quần lục cúi đầu đem khay trà đi ra,trước hết đặt trên bàn bên cạnh lão già cái chén trà, sau đó bước đến trước mặt DưƠng Thông dâng trà lên khẻ nói:

– Dương công tử, mời dùng trà!

A hoàn lúc dâng trà ngẩng đầu lên nhìn Dương Thông một cái, Dương Thông vừa thấy mặt ả lập tức giật nảy mình lên, bất giác thất thanh la lên một tiếng:

– Châu nhi, sao lại là cô ?

Thì ra con a hoàn đó chính là một trong hai đưa a hoàn đi theo Hạ Mẫn tên là Châu Nhi, Châu Nhi chỉ nhìn Dương Thông tủm tỉm cười, và vẫn cung kính nhắc lại:

– Mời công tử dùng trà.

Dương Thông bấy giờ mới hiểu ra tình hình trước mắt, y vội vã đứng dậy hướng về vị cô nương đang xoay lưng lại mình chăm chú nhìn một hồi rồi hướng về Châu Nhi hỏi:

– Không lẽ … không lẽ cô ấy là tiểu thơ nhà các người đó sao ?

Cô nương kia không đợi Châu Nhi trả lời thình lình quay người lại cười khanh khách nói:

– Dương công tử, sao rồi ? … Công tử không nhận ra ngay cả em nữa sao ?

DưƠng Thông thấy vị cô nương đó mặt mày xinh đẹp mỹ lệ, cặp mắt lóng lánh truyền tình, ánh mắt đang nhìn vào mình đăm đăm không chớp, không phải Hạ Mẫn là ai bây giờ ? Dương Thông thấy lại là Hạ Mẫn trong một lúc nhất thời không biết mở miệng nói sao cho phải, y nói:

– Sao lại là em ? Mà sao … anh lại chẳng hề nghĩ đó là em nhĩ!

Hạ Mẫn thì khoái trá chạy bon bon lại trước mặt Dương Thông lay lay tay y nói:

– Thông ca, em tính cho anh một phen kinh ngạc đấy mà! Không nghĩ ra được sao!

Dương Thông lập tức hiểu ra lão già chính là phụ thân của Hạ Mẫn, vội vàng đẩy nhẹ tay của Hạ Mẫn ra hưỚng về lão già cung kính hành lễ nói:

– Thì ra là Hạ lão bá, vãn bối Dương Thông xin thỉnh an lão bá.

Lão già nghe nói cũng ngạc nhiên một hồi, gật đầu với Dương Thông và nói:

– Dương công tử không cần khách khí, xin mời ngồi.

Lão lại hướng về y cười nói:

– LãO phu mặt mày không được trang nhã lắm, sợ làm người khác sợ hãi, do đó phải mang tấm mặt nạ này, xin Dương công tử đừng phiền trách.

Dương Thông gật gật đầu, cung kính ngồi xuống một bên.

Hạ Mẫn cũNg kéo một cái ghế lại ngồi gần sát một bên Dương Thông. thò tay ra tính nắm lấy bàn tay phải của y, Dương Thông vội vàng rụt tay lại, mặt mày cũng đỏ ửng len như Quan Công vậy. Lão già thấy Tống Tam Kiều đứng một bên bèn nói:

– Tống tiên sinh, tôi có chuyện muốn nói với Dương công tử, ông hãy ra ngoài trước!

Tống Tam Kiều nghe nói bèn cung cung kính kính thoái ra khỏi phòng. Hạ Mẫn thấy Dương Thông đứng ngồi không yên cũng mắc cười, nhè nhẹ kéo ghế lại sát một bên rồi thình lình chụp lấy bàn tay y, làm Dương Thông giật mình mặt mày lập tức đỏ ửng lên, trái tim đập thình thịch không ngớt, không dám ngẩng đầu lên nhìn lão già, vội vàng đưa mắt qua không ngớt ra hiệu cho Hạ Mẫn, Hạ Mẫn chỉ cười ngặt nghẽo nhưng không chịu buông tay, Dương Thông sợ muốn đổ mồ hôi hột. Lão già thấy Dương Thông quẫn quá bèn quay qua nói với Hạ Mẫn:

– Mẫn nhi, con lại chỗ cha đây!

Hạ Mẫn nghe nói chu miệng ra làm nũng:

– Ba …

Lão già cười nói:

– Xem con kìa, có giống một cô nương con nhà tý nào đâu, con hãy ra ngoài chút, ba có chuyện muốn bàn luận với Dương công tử.

Hạ Mẫn cười nói:

– Ba! Con ngồi đây không nói năng gì cả là xong.

Lão già cười nói:

– Sao ? Con không nghe lời ba sao ? Lát nữa sẽ đóng cửa không cho con ra ngoài đó!

Hạ Mẫn nghe lão nói vậy bèn nhăn mặt làm quỹ, rồi mới buông tay Dương Thông ra đứng dậy, hướng về Dương Thông cười một cái, theo Châu Nhi cùng ra khỏi lầu.

Phụ thân của Hạ Mẫn thấy cô đã ra phia sau rồi mới quay lại cười nói với Dương Thông:

– Tiểu nữ từ nhỏ bị lão phu nuông chiều quá thành hư, do đó tính tình có hơi quá lố, mong Dương công tử đừng cười cho.

Dương Thông gật gật đầu, nhưng không dám mở miệng nói gì, lão già lại nói tiếp:

– Dương công tử xin mời dùng trà!

Nói rồi tự mình chầm chậm dùng nắp chén gạt lá trà ra uống một vài ngụm, lão thấy DưƠng Thông đã uống trà thong thả rồi mới nói:

– Lão phu nghe tiểu nữ nói Dương công tử đã nhiều phen cứu mạng cho nó, do đó lão phu muốn gặp mặt Dương công tử nói lời cảm ơn.

Nói xong lão già đứng dậy hướng về Dương Thông cung cẩn khom mình làm lễ, DưƠng Thông vội vàng đứng dậy nói:

– Không dám! Xin Hạ lão bá đừng khách khí, những chuyện đó chỉ là tình cờ thế thôi, huống gì Hạ cô nương cũNg đã từng cứu mạng cho tại hạ.

Lão già nghe nói cười ha hả nói:

– Tiểu nữ ba thứ công phu mèo quèn đó làm sao mà cứu được Dương công tử! Nó lần này lén trốn ra ngoài, nếu không nhờ Dương công tử ba phen bảy lượt cứu cho e rằng cái mạng nhỏ xíu của nó đã đến chầu Diêm VưƠng từ lúc nào rồi.

Lão già lại mời Dương Thông ngồi xuống rồi nói:

– Nghe nói Dương công tử là đồ đệ của Cái bang Đoàn bang chủ ?

Dương Thông gật đầu đáp:

– Đúng thế, có điều tại hạ tư chất ngu muội, chỉ học đưỢc chút vỏ bên ngoài của ân sư.

Lão già cười nói:

– Lão phu từ lâu đã nghe lệnh sư vũ công cao cường, đặc biệt là Đả Cẩu Bổng của ông ta thiên hạ vô song, có điều vô duyên chưa được gặp mặt, thật là một chuyện đáng tiếc.

Dương Thông thấy lão già lúc này lời ăn tiếng nói cử chỉ đều lộ vẻ oai nghiêm, đặc biệt là cặp mắt thần quang sáng rực, rõ ràng là một kẻ nội lực cực kỳ cao siêu, thân mang tuyệt kỹ thượng thừa trong người, tuy y đang ngồi nói chuyện với lão mà trong bụng đang thầm nghĩ:

– Lão bá này trong người có vũ công thượng thừa, tại sao hồi sáng lại làm bộ không có lấy một chút vũ công ? Chắc là có một bí mật không thể cho người ngoài biết.

Lão già lại nói:

– Nghe giọng của Dương công tử, chắc là người xứ Bắc Kinh phải không ?

Dương Thông gật đầu đáp:

– Tại hạ từ nhỏ lớn lên trong thành Bắc Kinh.

Lão già lại hỏi:

– DưƠng công tử trong nhà còn có ai nữa không ?

Dương Thông cứ y thực tình đáp:

– Tại hạ từ nhỏ song thân đều qua đời, do đó lưu lạc trong giang hồ.

Lão già nghĩ là cha mẹ Dương Thông là con nhà thường dân bách tính cũng không hỏi tới, lão lại nói:

– Dương công tử lần này cứu mạng cho tiểu nữ, lão phu rất mong báo đáp không biết công tử có chuyện gì khó khăn, chỉ cần cong tử nói ra, lão phu có thể làm được cho công tử, sẽ làm hết sức mình.

Dương Thông vội vàng nói:

– Đa tạ hậu ý của Hạ lão bá, tại hạ như nếu sau này có chuyện khó khăn nhất định sẽ lại cầu mong lão bá tương trợ.

Lão già gật đầu nói:

– Phải là như vậy.

Lão già lại nói chuyện gẫu với Dương Thông một hồi, Hạ Mẫn bấy giờ đã quấn xong đầu tóc, cô đem ra một khay trái cây, mỉm cười với Dương Thông rồi bước lại ngồi bên cạnh lãO già, gọt cho lão một trái miệng mời:

– Mời ba ăn trái cây.

Lão già tiếp lấy cười nói:

– Mẫn nhi, cha hiểu ý con, con thay ba vào vườn ngoạn với Dương công tử đi!

Hạ Mẫn nũng nịu nói với lão già:

– Con cám ơn ba!

Nói rồi chạy lại chỗ Dương Thông kéo tay y nói:

– Thông ca, mình ra ngoài vườn chơi đi.

DưƠng Thông bấy giờ như đang ngồi trên bàn chông, mong sao cho ra khỏi nơi này, vội vàng đứng dậy hướng về lão già làm lễ nói:

– Hạ lão bá, vãn bối xin cáo từ vậy.

Lão già nhìn tới Hạ Mẫn, Dương Thông hai người cười ha hả nói:

– Đúng là con gái lớn giữ không nổi mà!

Dương Thông nghe nói cũng lấy làm sượng sùng, Hạ Mẫn thì hướng về phụ thân làm mặt quỹ rồi kéo Dương Thông chạy ra ngoài.

Hai người vào trong vườn, thấy vườn tuy nhỏ nhưng bố trí cũng rất tinh vi, đình các, giả sơn, bàn đá ghế đá, cây cỏ, suối nước tất cả đều có, hai người đến một tòa đình ngồi xuống băng đá, Hạ Mẫn cười nói:

– Thông ca, hôm nay chỗ miếu Thành Hoàng sao anh không nhận ra bọn em được vậy ?

Dương Thông nghe nói sực nhớ tới ba cô con gái biểu diễn kiếm thuật kia nhất định là Hạ Mẫn, Châu Nhi và Tuyết Nhi không nghi ngờ gì nữa, bèn cười nói:

– Em và bọn họ nhồi bao nhiêu là phấn son, còn cố ý đắp bùn giả thành ba nữ yêu quái, làm sao anh còn nhận ra được.

Hạ Mẫn nghe nói bèn chụp lấy tai y vừa kéo vừa nói:

– Giỏi thật! Anh dám làm pháp thuật biến bọn em thành yêu quái nhĩ.

Dương Thông vội vàng hạ giọng nói:

– Ui chao! Nhẹ nhẹ chút! Tai anh bị em kéo rớt ra rồi.

Hạ Mẫn buông tay cười nói:

– Xem anh còn dám mắng em nữa không!

Hai người ngồi xuống đâu vào đó, Dương Thông thấy chung quanh có rất nhiều người đi tuần qua lại, tuy là trong đêm tối cũng không dám hó hé, ngồi yên một chỗ, Hạ Mẫn đưa đầu nép vào vai y nhỏ nhẻ hỏi:

– Thông ca, mấy lâu nay không gặp nhau, anh có nhớ em không ?

Dương Thông ghé đầu xuống nói vào tai cô:

– Nhớ!

Hạ Mẫn cười lên khanh khách làm bộ hỏi:

– Anh nói gì em không nghe, anh nói lại lần nữa.

Dương Thông lại ghé miệng vào tai cô vụng về nói:

– Ngày nào cũNg nhớ đến em.

Lần này y đã lên giọng nhiều lắm, nhưng Hạ Mẫn vẫn cứ nhe rằng cười hỏi:

– Sao ? Nói nhanh quá, còn chưa kịp nghe!

Dương Thông nghe vậy bèn thu hết dũNg khí cao giọng nói:

– Ngày nào cũNg đều nhớ!

Y nói câu đó đồng thời chính mình cũng giật bắn mình lên, không biết làm sao mà mình lại có can đảm như thế, nói xong bèn nhìn quanh bốn bề, như một kẻ vừa mới ăn trộm thứ gì. Hạ Mẫn nhìn Dương Thông cười nói:

– Bọn họ không dám nhìn về hướng này đâu.

Dương Thông thấy mấy gã đại hán quả nhiên đứng ở mỗi nơi bất động không hề nhìn qua hướng này, bèn thò tay qua ôm lấy eo lưng Hạ Mẫn.

Dương Thông thấy bọn Hạ Mẫn thình lình cải trang thành đám diễn trò trong giang hồ, trong lòng cảm thấy kỳ quái bèn hỏi:

– Tiểu Mẫn, bọn em tại sao lại đi cải trang làm dân giang hồ mãi võ vậy ?

Hạ Mẫn thở ra một hơi nói:

– Lần này em thừa lúc ba đóng cửa luyện công bèn nói dối lừa sư phụ cùng với em ra ngoài du ngoạn, nào ngờ đâu trên đường đi, trước hết là bị phái Côn Luân đám đạo sĩ thúi đuổi theo đánh giết, khổ cho sư phụ bị đám Côn Luân và Không Động giết chết mất, ba ra khỏi cửa phát hiện em tự mình ra khỏi nhà bèn sai người tiếp đón em về, nào ngờ em và Tống sư phụ lại bị một đám bao mặt tập kích dưới chân núi Hoa Sơn, còn bị bọn chúng đánh cho trọng thương, do đó bọn em bèn hóa trang, cũng không dám ở trong tiền trang, một là để tránh tai mắt bọn chúng, hai là cũng dò da lai lịch bọn này là ai.

Dương Thông hạ giọng nói:

– Bọn em ở đây cũng nguy hiểm lắm đó, nơi nay nhiều người tạp nhạp, tiền trang hay là còn an toàn hơn.

Hạ Mẫn cười nói:

– Thông ca, anh yên tâm đi, nơi đây chỗ nào cũng là người của mình, trừ anh ra không có người ngoài nào cả.

Dương Thông nghe nói lại giật nảy mình lên hỏi:

– Không lẽ mấy người làm việc trong nhà và khách hàng đều là người của bọn em sao ?

Hạ Mẫn cười dáp:

– Dĩ nhiên là thế chứ sao! Ngay chưởng quỹ cũng vậy, khách sạn này là của bọn em lập ra, nếu không phải là anh, người khác còn chưa bưỚc chân vào được nhĩ! Xem cái kiểu ngơ ngơ của anh, để Tống sư phụ gạt cho mà còn không biết trời trăng gì cả!

DưƠng Thông vội vàng hỏi:

– Không lẽ ngay cả lão đạo sĩ thầy bói cũng là thủ hạ của ba em sao ?

Hạ Mẫn cười nói:

– Dĩ nhiên rồi! Ông ấy là Chữ sư phụ, anh đừng có nghĩ ông ta là dở dở ương ương, vũ công cao cường lắm đó, đặc biệt là kiếm thuật cao minh tuyệt đỉnh, đa số kiếm pháp của em là từ ông ấy ra đó, ông ta còn tinh thông kỳ môn độn giáp và ngũ hành bát quái Chu Dịch, bãn lãnh siêu quần!

Dương Thông bấy giờ thật sự vừa kinh vừa mừng,nghĩ thầm trong bụng:

– Sao mình chẳng nhìn ra chút xíu gì cả nhĩ!

Bèn ngấm ngầm cảm thấy xấu hỗ.

Hạ Mẫn thình lình hỏi:

– Đúng rồi, Thông ca, sao anh lại đến nơi này ? Sao anh không đi cùng với sư phụ ?

Dương Thông nghe hỏi bèn đem chuyện xảy ra ở Hành Sơn cho đến chuyện ở Thanh Thành Sơn nói rõ ràng chi tiết cho cô nghe. Hạ Mẫn nghe rồi mở trừng to mắt lên nói:

– Hung thủ giết thết Tuệ Đốn sư thái ở Hành Sơn có thể là đám người đã đánh cho bọn em bị trọng thương, lúc bọn em ở dưới chân núi Hoa Sơn đụng phải bọn người đó cũng mặc áo đen cũng bao mặt và đi giày đen, chắc là bọn họ thấy anh cứu em bèn đuổi theo tới Hành Sơn trả thù.

DưƠng Thông cười nói:

– Trong thiên hạ cường đạo giết người đốt nhà, cướp bóc tiền tài có ai dám chường mặt ra làm những chuyện đó, ai cũng phải bao mặt, sao lại tấu xảo là cùng một bọn nhĩ!

DưƠng Thông thấy phụ thân của Hạ Mẫn ăn mặc trang phục ra vẻ thần bí bèn hạ giọng hỏi Hạ Mẫn:

– Tiểu Mẫn, ba em rốt cuộc là người như thế nào vậy ?

Hạ Mẫn cười cười nói:

– Ba em là dân buôn bán rất có lai lịch!

Dương Thông lắc đầu nói:

– Anh xem không phải thế, anh xem ánh mắt của ba em anh biết, ông ấy là một cao thủ vũ lâm có tuyệt kỹ trong người, không phải là dân buôn bán.

Phải biết những kẻ học võ trong ánh mắt có một thứ khí chất người thường không thể có được. Hạ Mẫn cười nói:

– Chuyện đó có gì là kỳ quái, học võ là để phòng thân mà, nhà em là vũ lâm thế gia, do đó ai ai cũng học võ, em cũng có vũ công đây mà!

Dương Thông cười nói:

– Như nếu anh suy đoán không lầm, tổ tiên nhà em trước đây là hoàng thân quý thích gì đó, nếu không làm sao nhà em lại có bao nhiêu đó tiền trang, còn có thể điều động những hạng giang hồ nhân vật như Tống tiên sinh và Thiết Thủ Vô Thường Vu Thiên Long được!

Hạ Mẫn cưỜi nói:

– Bọn họ nguyện ý đi theo ba em mà, bọm em có cưỡng bách ai đâu!

Dương Thông nhỏ giọng nói:

– Tiểu Mần, anh thấy bọn em có vẻ thần bí sao đó, em có thể nói cho anh biết thân phận chân chính của em thế nào không ?

Hạ Mẫn cười đáp:

– Bọn em chẳng phải cường đạo, cũng chẳng phải thổ phỉ, không hại anh đâu, anh yên tâm đi! Anh có thấy em sai người đi giết người phá làng phá xóm không ? Còn ba em là hạng người nào sau này em sẽ nói cho anh biết, có điều bây giờ em còn chưa thể nói cho anh biết, đợi thời cơ chín mùi rồi nói! Hiện tại anh không được đi dò thám lai lịch ba của em, như nếu người biết được sẽ không cho mình gặp nhau đó, không chừng người mà nổi giận lên còn sai người đi giết anh nữa.

Dương Thông nghĩ bụng:

– Chuyện gì mà phải to tát như thế, mình có hơi đâu mà đi tìm hiểu người ta!

Y thấy Hạ Mẫn không chịu nói, cũng không hỏi tới, bèn xoay quả hỏi chuyện trên đường đi. Hai người ngồi trong vườn nói chuyện thật lâu, cho đến nửa đêm mới nghe phụ thân Hạ Mẫn trên lầu gọi xuống:

– Mẫn nhi, khuya lắm rồi, nên đi ngủ thôi.

Gọi xong lão lại lên giọng nói:

– A Hỗ, tiễn Dương công tử về phòng nghỉ ngơi!

Dương Thông thấy lão đã mở lời tống khách bèn đứng dậy ra khỏi đình, một gã đại hán đến trước mặt Dương Thông khom người nói:

– Xin mời Dương công tử!

Rồi dẫn Dương Thông ra khỏi vườn, đưa y về lại phòng, Dương Thông cũng mệt đừ cả ngày, biết khách sạn này đều là người của Hạ Mẫn do đó yên lòng nhắm mắt ngủ vùi.

Sáng hôm sau, Dương Thông mới từ từ ra khỏi giường, điếm tiểu nhị hối hả đem lên khay nước rửa mặt, Dương Thông thấy điếm tiểu nhị là người trong nhà bèn mở miệng hỏi:

– Tống tiên sinh phòng bên kia đã dậy chưa ?

Điếm tiểu nhị đáp:

– Tống tiên sinh có chuyện sáng sớm đã đi rồi, ông ấy phân phó cho tiểu nhân báo cho công tử biết, xin công tử ở lại đây chờ ông ta.

Dương Thông xuống lầu đi vào phòng ăn, thấy một hhoa` thượng mập mạp đang ngồi một mình một bàn uống rượu chén lớn, còn có mấy người nữa ngồi ở bàn bên cạnh ăn cơm, có kẻ ăn mặc như thầy thuốc dạo, có kẻ ăn mặc như thương gia, Dương Thông đã nghe Hạ Mẫn chính miệng nói mấy người này là người của cô giả trang, do đó cũng không chú ý đến họ, hòa thượng thấy Dương Thông xuống lầu, hướng về y toét miệng ra cười, Dương Thông giật nảy mình lên, y thấy hòa thượng mặc bộ tăng y, bụng phình như trống, đầu trọc phì nộn, miệng sư tử, lông mày xếch ngược hình chữ bát, tướng mạo vô cùng hung ác. Chưởng quỹ thấy Dương Thông bước xuống bèn lật đật chạy lại hỏi thăm:

– Công tử đêm qua ngủ ngon chứ ?

Dương Thông gật gật đầu. Chưởng quỹ lại nói:

– Cơm sáng của công tử đã chuẩn bị đâu vào đó, mời công tử đi theo tiểu nhân.

Nói rồi chưởng quỹ bèn dẫn Dương Thông đi vào sau vườn, Dương Thông biết Hạ Mẫn đang chờ mình bèn theo y vào. Chỉ thấy trong vườn đã có hai ba gã đại hán đang đứng ở đó canh gác, còn Hạ Mẫn thì đã ngồi trong đình, đang nhâm nhi ly trà, trên bàn đá bày một khay trà, bên cạnh cô có hai đứa a hoàn đang đứng hầu,chính là Châu Nhi và Tuyết Nhi. Tuy^’t Nhi thấy Dương Thông bước vào lương đình bèn nói:

– Dương công tử đến rồi!

Hạ Mẫn thấy chưởng quỹ dần DưƠng Thông vào bèn cười nói với y:

– Anh đã ra khỏi giường rồi đó!

Dương Thông thấy mình ngũ dậy trễ cũNg cảm thấy xấu hỗ cười nói:

– Em dậy sớm quá!

Châu Nhi đứng bên cạnh cười nói:

– Công tử, tiểu thơ các em đã chờ công tử hơn tiếng đồng hồ rồi đó, không biết công tử đến muộn hay bọn em đến sớm!

Hạ Mẫn cười nói:

– Thôi được rồi, con a đầu nhà ngươi mau đem điểm tâm lại đi, ta đã đói không còn sức đâu đứng dậy đây!

Châu Nhi làm mặt quỹ với cô nói:

– Cô nương tự làm tự chịu, chết đói cũng là đáng!

Nói rồi quay người ra phòng sau với Tuyết Nhi, không lâu sau đó bèn đem ra mấy thứ điểm tâm, Dương Thông thấy Hạ Mẫn đợi cho mình đến mới ăn sáng, cảm thấy trong bụng áy náy bèn nói:

– Tiểu Mẫn,sao em không ăn sáng với ba em đi! Không cần phải đợi anh.

Châu Nhi một mặt bày thức ăn một mắt cười nói:

– Công tử, công tử không lại tiểu thơ ăn không ngon.

Hạ Mẫn mỉm cười nói với Châu Nhi, Tuyết Nhi:

– Quỹ a đầu nhà người, ta thấy mặt mi mới ăn không ngon đấy chứ! Hai ngươi ra sau trước đi.

Châu Nhi và Tuyết Nhi nghe vậy bèn lùi ra khỏi phòng, Hạ Mẫn nói với Dương Thông:

– Ba em mới sớm đã ra khỏi nhà rồi.

Dương Thông nghe phụ thân cô đã ra khỏi nhà trong bụng cũNg thoải mái được một chút, nói với Hạ Mẫn:

– Tấu xảo, Tống tiên sinh cũng mới sáng sớm đã ra khỏi nhà.

Hạ Mẫn cười nói:

– Tống sư phụ đi với ba em và mấy người nữa, Tống sư phụ nói có phát hiện một số người không rõ lai lịch, bọn họ đi thám thính xem là ai, ba em không cho em đi theo, em đành phải ngồi lì ra đây thôi.

Hai người ngồi trong đình bên cạnh chiếc bàn bằng đá ăn sáng, vừa ăn vừa bàn luận chuyện xảy ra trên núi Thanh Thành, Hạ Mẫn ngồi nghe Dương Thông nói đến chuyện cùng Tống Tam Kiều đại chiến Ngũ Lôi trận của phái Thanh Thành cảm thấy thích thú thở ra một hơi nói:

– Tống tiên sinh quả thật vũ công cao cường, chỉ tiếc là không hiểu Kỳ Môn độn giáp và ngũ hành bát quái, nếu mà ba và Chữ sư phụ ở đó, chắc chắn là đánh cho bọn họ một trận tơi tả, khỏi cần phải dùng tới thứ đồ mê dược hạ lưu tam đẵng đó.

Dương Thông nghe nói trong lòng không phục tý nào nói:

– Như nếu nói đơn đả độc đấu thì Ngọc Hư Tử cũNg không phải là đối thủ của anh, nhưng Ngũ Lôi trận xác thực là lợi hại lắm đó!

Hạ Mẫn cười nói:

– Đánh thua rồi còn khoe khoang gì, em chẳng tin Ngũ Lôi trận lợi hại đến đâu, biến hóa có cách mấy cũng không qua nổi âm dương ngũ hành, lúc đó em ở bên cạnh sẽ chỉ cho anh chút ít là anh có thể đánh cho bọn họ tơi tả luôn.

Dương Thông nghe nói không chịu thua hỏi:

– Không lẽ em hiểu Ngũ Hành Bát Quái ảo diệu chỗ nào sao ?

Hạ Mẫn gật đầu cười nói:

– Hồi nhỏ em theo ba và Chữ sư phụ học kỳ môn độn giáp dĩ nhiên là hiểu chứ sao!

Nói rồi cô bèn dùng đũa hớn hở bày ra trên bàn chỉ rõ Âm Dương ngũ hành và bát quái cho Dương Thông xem, hai người càng nói càng hứng thú, Dương Thông thì đem Ngũ Lôi trận biến hóa thế nào nói lại cho cô nghe, còn Hạ Mẫn thì chỉ rõ phương vị biến hóa cho đến cách tránh né nói cho y nghe, DưƠng Thông nghe cô giải thích một hồi lập tức thấy Ngũ Lôi trận chẳng cần phải phí tổn hơi sức gì có thể bị phá dễ dàng.

Dương Thông nghe cô giảng giải một hồi bèn thở ra nói:

– Tiếc là lúc đó em không có mặt, chứ không anh đã đánh cho bọn đạo sĩ không biết điều kia một trận tan tành hoa lá, xem bọn họ có còn vênh váo nữa không!

Hạ mẫn nghe vậy cười nói:

– Thế thì ngay bây giờ mình lên núi Thanh Thành tìm bọn đạo sĩ thúi kia lý luận một phen.

Dương Thông nghe nói giật bắn mình nói:

– Như thế sao được ? Chỉ có hai đứa mình thôi sao ?

Hạ Mẫn cười nói:

– Em chỉ nói chơi thế thôi, khách sạn này phía trong phía ngoài đều là người của ba em, bọn họ có chịu thả cho em đi đâu ? Thật ra em rất muốn ra ngoài du ngoạn với anh, có điều không có cách nào thôi.

Dương Thông cười nói:

– Chỉ cần em ra ngoài không phá phách gì, muốn ra cũNg chẳng phải là chuyện gì khó khăn.

Hạ Mẫn nghe nói vội vã hỏi tới:

– Thông ca, anh có cách nào vậy ? Thế thì hai đứa mình ra ngoài chơi một lát được không ? Ở nơi này chán muốn chết luôn!

DưƠng Thông sực nhớ đến bình rượu ngon ở Túy Bát Tiên tửu lâu bèn nói:

– Như nếu em chịu ra ngoài không phá phách gì, anh sẽ dẫn em lại một chỗ có rượu ngon lắm, mình uống xong rồi từ từ về lại là xong, ba em về rồi cũng không biết gì đâu.

Hạ Mẫn bèn cười hơn hở nói:

– Được mà! Mình lén ra ngoài một chút rồi về lại ngay chẳng ai biết đưỢc đâu, mà anh có cách nào ra ngoài được ?

DưƠng Thông ghé vào tai Hạ Mẫn thì thầm mấy câu, Hạ Mẫn nghe rồi lập tức mặt mày hớn hở cười toe toét, gật đầu lia lịa đồng ý. Hai người ăn xong cơm sáng, Hạ Mẫn bèn sai điếm tiểu nhị đi mua cho hai người mấy bộ đồ đàn ông, điếm tiểu nhị chỉ ngỡ mua cho Dương Thông vội vàng ra ngoài mua đem về, thế là Hạ Mẫn, DưƠng Thông hai người bèn lại phòng của Dương Thông, y đưa y phục cho cô thay vào, còn sửa sang lại cho cô một hồi, Hạ Mẫn mặc đồ vào quả nhiên biến thành một tay thiếu gia tuấn nhã phong độ, Hạ Mẫn còn kiếm thêm cái quạt cầm trong tay, dấu thanh đoản kiếm vào eo lưng phòng thân.

Hạ Mẫn từ từ xuống lầu trước, đưa quạt lên che nửa khuôn mặt, nhắm hướng cửa ra vào đi tới, điếm tiểu nhị và chưởng quỹ cũNg chẳng để ý, chỉ ngỡ là Dương Thông, Dương Thông đợi Hạ Mẫn ra ngoài chừng một khoảng thòi gian rồi mới chầm chậm theo ra, quả nhiên chẳng có ai chú ý hai người đã ra khỏi khách sạn. Dương Thông ra khỏi nơi đó rồi, thấy quả nhiên như lời Hạ Mẫn nói, cũng có bố trí người canh gác ngầm, trước cửa lớn có một gã ăn mày trung niên đầu tóc rối bù đang đứng dựa cửa xin ăn, Dương Thông thấy tuy gã ăn mày đã có bôi bùn trát đất lên mặt cải trang rất giống, nhung Dương Thông là tổ tông ăn mày từ đó đến giờ sao không thấy ra được chỗ gian dối, không xa đó trong hồ đồng lại có một lão già bán củi đang nằm ngủ nướng, lão già đội mũ rộng vành che đi nửa khuôn mặt, nhưng hai cánh tay gân guốc rõ ràng là kẻ luyện võ. Cach lão già bán củi không xa lại có gã bán thuốc dạo đang đứng đó ban thuốc dán, đi ba bước có một trạm gác, quả nhiên là giới bị nghiêm ngặt. DưƠng Thông đi từ từ ra khỏi chỗ ba người đó bèn thấy ở một góc hẽm hồ đồng khác Hạ Mẫn đang đứng vẫy tay làm hiệu, hai người hớn hở dắt tay nhau chạy đến quán Túy Bát Tiên. Không lâu sau đó, hai người đã đến nơi, điếm tiểu nhị nhận ra Dương Thông bèn dẫn hai người lại chỗ uống rượu hôm qua, quán rượu làm ăn rất thịnh vượng, Trần Đại Niên thấy Dương Thông bình an vô sự, chỉ hướng về y chào lên một tiếng, cũng chưa kịp hỏi y đang trú ngụ nơi nào, Dương Thông và Hạ Mẫn ngồi đó vừa uống rượu vừa ngắm đường phố nhộn nhịp phía dưới.

Hai người uống hết hơn hai cân rượu, bất giác hứng chí nổi lên, Hạ Mẫn đột nhiên nói:

– Thông ca, mình lên núi Thanh Thành xem thử ra sao ?

Dương Thông nghe nói giật nảy mình đáp:

– Không được đâu, nếu ba em mà biết được là phiền lắm.

Hạ Mẫn cười nói:

– Hai đứa mình lẳng lặng lên đó xem thử một phen có gì là quan trọng, huống gì mình chỉ cần không sinh chuyện, ba có biết được thì cũng la em một trận, có phải anh sợ đám Thanh Thành đó lắm không.

Dương Thông uống chút rượu vào, lại bị Hạ Mẫn khích cho một câu lập tức nói:

– Anh mà sợ gì bọn họ! Ngay cả Ngọc Hư Tử anh còn chẳng sợ gì, nếu không phải anh nương tay, đám đạo sĩ đó ắt là đã chết đi mười mấy người rồi.

Hạ Mẫn nói:

– Vậy là đúng rồi, vũ công của anh xa lắc bọn họ, em lại hiểu biến hóa Ngũ Lôi trận, nếu họ còn làm khó dễ mình, mình sẽ đánh cho họ một trận tơi bời hoa lá, như nếu Ngọc Hư Tử nghe anh giải thích ngọn ngành thì mình sẽ nói cho ông ta nghe, không cần phải đợi sư phụ anh lại giải quyết không phải là được hơn sao ? Nam tử hán đại trượng phu, chỗ nào cũng phải nhờ sư phụ đở sau lưng, tương lai làm sao mà làm chuyện gì thành đại sự ? Rồi làm sao báo thù cho cha mẹ anh được ?

Dương Thông rốt cuộc thiếu niên còn máu nóng, chịu sao nổi Hạ Mẫn một lời nói khích, y bèn lớn tiếng nói:

– Chỉ cần em không sợ, anh cũng không sợ!

Hạ Mẫn cười nói:

– Vậy là đúng rồi, mình lẻn lên núi Thanh Thành gặp Ngọc Hư Tử giải thích một phen rõ ràng, không chừng còn tra xét được chân tướng mọi chuyện nữa nhĩ!

Dương Thông nghĩ thầm:

– Tiểu Mẫn nói không sai, như nếu không đợi sư phụ lại mà đã giải quyết được mọi chuyện không phải là hay hơn sao ?

Hai người một kẻ nhỏ tuổi hiếu kỳ một kẻ trẻ người hiếu thắng, nghĩ đến đâu là làm đến đó, có điều Dương Thông cũng còn có chút khảo lự, y viết một phong thư cho Tống Tam Kiều, ra khỏi cửa giao cho điếm tiểu nhị bảo gã quá vài tiếng đồng hồ đem lại khách sạn Phúc Lai. Y nghĩ, quá mấy tiếng đồng hồ hai người đã đến chân núi Thanh Thành, lúc đó Tống Tam Kiều có biết cũNg không cách nào cản trở được. Dương Thông và Hạ Mẫn có biết đâu, Tống Tam Kiều và phụ thân của Hạ Mẫn chính ngay lúc đó đang đánh nhau sống chết với một đám người bao mặt cách Thành Đô chừng mười mấy dặm, làm sao mà có thì giờ ngăn trở được ai! Thì ra là phụ thân của Hạ Mẫn đã sớm phát hiện có người đang theo dõi hành tung của mình, bèn cố ý đem người ra khỏi khách sạn Phúc Lai, để cho đám người đó đuổi theo mình, rồi phái bọn Tống Tam Kiều đi vòng ra phía sau, trước sau giáp công, tính bắt trọn ổ đem về tra hỏi cho rõ ràng, lão sợ lần này đánh nhau kịch liệt nguy hiểm bèn giữ Hạ Mẫn lại trong khách sạn, nào ngờ hai người trẻ tuổi hiếu sự xém chút nữa là bỏ mạng trên núi Thanh Thành.

 
Nguyên tác: A Chí
Dịch giả: Lê Khắc Tưởng

 

Bài Cùng Tác Giả:

0 Bình luận

Bình Luận