Các môn phái nhỏ xuất xứ từ phái Hằng Sơn thì hết sức ủng hộ chưởng môn phái này là Lâm Trung Hiền, còn các môn phái phía nam thì chủ trương lập Thanh Tòng đạo trưởng phái Võ Đang, Dương Thông biết Thanh Tòng đạo trưởng và Đoàn Nhị uyên nguyên rất lớn, mà lão còn có truyền thụ vũ công cho mình vì vậy cực lực tán thành lập Thanh Tòng đạo trưởng lên làm lãnh tụ quần hùng, y bèn nói:

– Luận về vũ công và thực lực, phái Thiếu Lâm phải là kẻ đứng đầu, kế đó là Võ Đang, như nếu Trí Không đại sư không nguyện ý can thiệp vào chuyện giang hồ thì phái Võ Đang phải đứng ra đảm đương trọng trách, lãnh đầu mọi người thoát ra khỏi trường kiếp nạn này.

Thanh Tòng đạo trưởng mỉm cười nói:

– Bầnđạo cũng như Trí Không đại sư, mấy chục năm nay chưa hề xuống núi Võ Đang, lãnh đầu mọi người tụng kinh đả tọa vẽ bùa trừ quỹ thì rất giỏi, chuyện thống lãnh quần hùng bần đạo không có khả năng.

Mọi người nghe lão nói đùa không khỏi bật cười, bao nhiêu căng thẳng tranh luận đều theo đó mà tan đi bớt rất nhiều, Thanh Tòng đạo trưởng lại vừa cười vừa nói tiếp:

– Chúng ta tụ họp lại hôm nay, lão đạo xem ra không thể lấy râu ai dài, tư cách ai hay là lập làm minh chủ, bần đạo nghĩ là phải cần có đức hạnh, vũ công, bất kể hòa thượng đạo sĩ ni cô hay là cô nương nhỏ tuổi thiếu niên anh hùng, ông già có tuổi, chỉ cần vũ nghệ cao cường và ai cũng đều phục thì đều có thể được tôn lên làm minh chủ, chắc chắn là con sông sóng sau xô sóng trước, thắng bần đạo ở đây không biết đã có bao nhiêu người, các vị thấy sao ?

Lão vừa nói xong đa số mọi người đều nhao nhao lên đồng ý, tham dự đại hội hôm nay có nhiều chưởng môn nhân các phái muốn mượn cơ hội này làm quang diệu cho phái của mình, hiển lộ thân thủ, làm nên tiếng tăm một phen. Đám Cái Bang đặc biệt lại càng ủng hộ, ai nấy đều đã biết Dương Thông vũ công cao thâm khôn lường, nếu y làm minh chủ thì Cái Bang sẽ đứng đầu trên mười môn phái lớn.

Tuệ Thanh sư thái phái Hoành Sơn cũng có ý muốn cho Dương Thông được nổi danh bèn nói:

– Bần ni cũng đồng ý với ý kiến của Thanh Tòng đạo trưởng, có điều như nếu ai ai cũng tham dự thì chúng ta phải đấu cho đến trời tối cũng còn chưa chung cuộc, do đó bần ni nghĩ chúng ta nên chọn ra một người đại diện cho phái của mình mới được.

Tuệ Thanh sư thái vừa nói xong Bao Thất ở Vô Cực Môn đã lớn tiếng nói:

– Như vậy cũng không ổn thỏa, như nếu Bao Thất tôi thắng được một trận, mọi người xông vào đánh xa luân chiến, Bao mỗ lụy cũng lụy chết luôn!

Triệu Tử Phong đồng ý:

– Đúng vậy, mỗi phái chỉ được chọn ra một người tỷ vũ, nhưng nào thắng liên tiếp hai trận có thể nghỉ ngơi một hồi, những kẻ đã thắng cuối cùng sẽ đấu với nhau quyết định kẻ nào sẽ thắng hết mọi người, không những thế đức độ phục người ai ai cũng công nhận, thì kẻ đó sẽ là minh chủ, các môn các phái sẽ từ nay về sau nghe theo mệnh lệnh của người đó, mọi người nghĩ sao ?

Phương trượng trụ trì chùa Thiếu Lâm ở Bồ Điền Phúc Kiến Huyền Ân cười nhạt một tiếng nói:

– Lão nạp nghĩ ai vũ công cao cường nhất, người đó sẽ là minh chủ vũ lâm, thật tình chẳng phải nói đến đức độ gì cả, như nếu phải luận đến đức hạnh vân vân lão nạp xem chúng ta nên vào miếu Khổng Phu Tử mời ngài ra đây làm minh chủ là xong, lão nhân gia là người đức hạnh tột cùng, chúng ta cần gì phải chọn lựa ?

Mọi người nghe nhà sư nói ai ai đều nhận ra là nói mỉa mai Triệu Tử Phong bèn không để ý đến lời nói đó, Triệu Tử Phong cũng chẳng phiền hà, y tủm tỉm cười nói:

– Huyền Ân đại sư bàn luận rất đúng, tại hạ cũng tán thành, đợi lát nữa nếu đại sư vũ nghệ áp đảo quần hùng, phái Hoa Sơn chúng tôi từ trên xuống dưới cũng sẽ nghe theo hiệu lệnh của đại sư.

Huyền Ân đại sư biết trong lời nói của y hàm chứa trêu chọc, hướng về y trừng mắt một cái, Triệu Tử Phong làm mặt tỉnh cười ruồi không lộ vẻ gì. Dương Thông thấy thái độ nhà sư như vậy cũng lấy làm buồn cười, Bao Thất thì cười ha hả nói:

– Huyền Ân đại sư nói vậy không đúng tý nào! Như nếu tỷ vũ như vậy thì mọi người cũng chẳng cần tỷ vũ làm gì, vào miếu Quan Thánh Đế mời tượng QUan Công ra lãnh đạo mọi người là xong, lão nhân gia thành Thánh Đế vũ công cao cường nhất đấy thôi!

Mọi người nghe lão nói bật lên cười ha hả một trận, Huyền Ân đại sư biết mình lỡ lời không dám mở miệng nói thêm lời nào.

Trí Không đạisư thấy ai ai cũng tán thành lời đề nghị của Thanh Tòng đạo trưởng bèn tuyên bố:

– Mọi người nếu đã tán thành ý kiến của Thanh Tòng chưởng môn thì bây giờ hãy dọn ra một khoảng trống cùng nhau qua lại một phen, điểm tới là dừng không được làm tổn thương hòa khí,lão nạp xin làm người công chứng.

Mọi người nghe Trí Không nói vậy bèn vội vàng đứng dậy đẩy ghế đẩy bàn dọn ra một khoảng trống thật lớn, Trí Không đại sư bước vào giữa nói:

– Vị anh hùng nào muốn vào trường tỷ thí trước xin mời ?

Nhà sư lập lại mấy lần chẳng thấy có ai bước ra, Ngô trưởng lão sợ Dương Thông bước ra bèn ghé tai nói nhỏ:

– Bang chủ, đợi chút đã, đừng ra sớm quá e mọi người nói Cái Bang mình có dã tâm.

Thật ra lão chỉ sợ Dương Thông còn trẻ hiếu thắng ra tỷ thí sớm quá sẽ bị lộ ra đường lối vũ công người ta sẽ đề phòng. Vũ Tứ Đức thấy không có ai bước ra bèn soải bước ra đứng chính giữa trường hướng về đám người phái Không Động lớn tiếng nói:

– Yến chưởng môn, Vũ mỗ bất tài muốn thỉnh giáo Yến chưởng môn vài chiêu.

Dương Thông gãi đầu thắc mắc không biết Vũ Tứ Đức tại sao đương không lại đứng ra khiêu chiến mỗi mình Yến Dương Thiên, thì bỗng nghe bên cạnh không xa lắm có người cười nhạt nói khẻ:

– Thật hay! Vũ Đại Thánh xem ra muốn báo mối thù mười năm cũ trước mặt thiên hạ đây mà!

Dương Thông quay đầu lại nhìn thì thấy đó là một lão già ước chừng hơn sáu mươi, thân người mập mạp mặc bộ trường bào bằng lụa, đầu đội cái mũ tròn, búi tóc để dài thòn phía sau chải mượt láng bóng, trong tay thì cầm một ống dọc tẩu bằng ngọc phỉ thúy, mặt mủi hồng hào dưỚi cằm lơ thơ vài cụm râu, xem ra hệt như một lão tài chủ nhà giàu.

Dương Thông khẻ hỏi Ngô trưởng lão:

– Lão này là ai vậy ?

Ngô trưởng lão cũng hạ giọng đáp:

– Bang chủ, người này tính Kim, tên là Kim Thủ Chí, chưởng môn của Thần Tiên Môn ở Thương Châu Hà Bắc, người giang hồ gọi ông ta là Tiểu Tống Giang, sử một cây Cửu Long nhuyễn tiên quấn quanh lưng, vũ công cũng cao cường, thời còn trẻ đã từng đánh bại liên tiếp mười ba hão hán đoạt giải vô địch ở Thương Châu, bởi vì tổ tiên trước giờ vốn là hạng doanh thương gia tài cự vạn, thường làm điều thiện giúp đở bạn hữu trong giang hồ do đó mới có danh hiệu là Tiểu Tống Giang.

Dương Thông muốn biết Vũ Tứ Đức và Yến Dương Thiên có điều gì hiềm khích với nhau do đó bèn xách ghế lại gần chỗ lão già, ôm quyền làm lễ nói:

– Kính chào Kim lão anh hùng!

Kim Thủ Chí thấy Dương Thông lại làm quen với mình bất giác hơi bỡ ngỡ và kinh hãi vội vàng đáp lễ tươi cười nói:

– Không dám! Không dám! Lão hủ xin thỉnh an bang chủ!

Dương Thông cười vả lả nói:

– Kim lão anh hùng năm xưa đánh bại mười ba vị hão hán ở Thương Châu, tại hạ vô cùng kính ngưỡng!

Kim Thủ Chí nghe Dương Thông đề cập tới chuyện mình sinh bình đắc ý trong đời lập tức mặt mày tươi rói, miệng thì vẫn khiêm tốn:

– Có gì! Có gì! Hão hán không dám hãnh diên chuyện năm xưa, bây giờ gia quá rồi! Dương bang chủ phong tư tuấn tú sảng lãng vũ quân siêu quần thật là ngôi sao sáng nổi lên trong giang hồ, lão hủ ngưỡng mộ vô cùng!

Bọn Cái Bang thấy Dương Thông lại thân mật trò chuyện với Kim Thủ Chí cũng để mặc hai người, Thần Tiên Môn là một môn phái nhỏ như hạt đậu trong giang hồ, tương đương cỡ chừng một đường nhỏ trong Cái Bang, mà các trưởng lão và sáu đà chủ đều là những tay kiệt ngạo danh tiếng trong giang hồ do đó cũNg chẳng ai muốn lại cùng Dương Thông chào hỏi Kim Thủ Chí, chỉ lẳng lặng quan sát chuyện đang xảy ra trong đấu trường.

Yến Dương Thiên thấy Vũ Tứ Đức khiêu chiến với mình trước mặt anh hùng thiên hạ bèn cũng chẳng hề rụt rè tủm tỉm cười nói:

– Được lắm! Yến mỗ cũng muốn lãnh giáo cao chiêu mới luyện gần đây của Vũ chưởng môn, chắc là vũ công của Vũ chưởng môn tiến triển vượt bực mấy năm sau này chăng!

Nói rồi lão soải chân bước vào đấu trường, Vũ Tứ Đức sở trường vốn là Hầu Quyền do đó lão tay không đứng ra khiêu chiến, Yến Dương Thiên cũng không thể rút binh khí ra đấu với lão, Dương Thông thấy con khỉ nhỏ vẫn còn cứ bám vào vai Vũ Tứ Đức, cặp mắt lau láu nhìn quanh tứ phía, không biết lão có ý đồ gì. Chỉ nghe Vũ Tứ Đức hô lên một tiếng “Không dám” là vù một quyền đánh tới Yến Dương Thiên, miệng thì hét:

– Xem chiêu đây!

Yến Dương Thiên nghiêng người qua một bên, bàn tay lật qua chụp tới Nội Quan huyệt trên cổ tay lão, mọi người thấy Yến Dương Thiên ra chiêu nhanh nhẹn lạ thường trầm ổn chính xác, năm ngón tay như vuốt chim ưng, thi triển thủ pháp chính là đại cầm nã thủ,khí phái quả nhiên là một bậc đại tông sư. Vũ Tứ Đức cũng không phải là kẻ bình phàm, mọi người thấy lão xuất quyền linh hoạt ứng biến thần tốc, quyền phải chìm xuống chân trái đưa lên đá tới bụng dưới của Yên Dương Thiên, còn Yến Dương Thiên hình như đã liệu trước chiêu đó, thân hình khom xuống, chân trái một chiêu Thiết Ngưu Canh Địa đá tạt vào phía dưới Vũ Tứ Đức. Vũ Tứ Đức thấy chân trái của Yến Dương Thiên đá tới bèn vội vàng sử chiêu Uyên Ương Liên Hoàn Thoái hai chân liên tiếp đá vào mặt Yến Dương Thiên, Yến Dương Thiên bèn nghiêng người qua, chân phải đá ngược xuống phía dưới hông của Vũ Tứ Đức, hai người xáp vào nhau đánh một hồi chiêu thức biến hóa phức tạp nhanh như điện quang thạch hỏa, kẻ thì ra chiêu ác liệt ngụy dị kẻ thì thân pháp linh động, thoáng chốc đã qua lại mười mấy chiêu, con khỉ trên vai Vũ Tứ Đức cũng rất linh hoạt có lúc núp sau lưng lão có lúc bám vào cổ lão để mặc cho hai người quyền qua cước lại ác liệt thế nào đều không hề bị thương bởi chưởng phong của kẻ địch, Dương Thông nghĩ bụng con linh hầu này ắt hẳn đã đưỢc huấn luyện làu làu không thì không thể nào tránh khỏi bị thương. Mọi người thấy hai người ra chiêu không hề lưu tình, càng đấu càng hung hiểm, biết là giữa hai người đã từng có chuyện hiềm khích lớn lao, Dương Thông bèn hạ giọng hướng về Kim Thủ Chí hỏi thăm:

– Kim lão tiền bối, hai vị Vũ chưởng môn và Yến chưởng môn tỷ thí vũ công với nhau mà sao hình như có vẻ thù địch …

Kim Thủ Chí nghe hỏi bèn hứng chí trả lời:

– Dương bang chủ tinh mắt lắm! Vị chưởng môn nhân của Hầu Quyền và Yến chưởng môn của phái Không Động có chút hiềm khích với nhau, hơn mười năm trước, phái Không Động và hội quán Thương Châu có tranh nhau một miếng đất, hai bên bất đồng ý kiến bèn quyết định tỷ thí vũ công để tranh thắng thua, Vũ chưởng môn là hội trưởng của hội quán Thương Châu, đánh nhau bị thua do đó xem ra Vũ chưởng môn thua mà không phục mượn cơ hội này để lấy lại mặt mủi.

Dương Thông gật đầu cười nói:

– Thì ra là thế!

Quay đầu qua xem hai người thì thấy trong trường đã có biến hóa, chỉ thấy Vũ Tứ Đức công ít mà thủ nhiều, né bên này tránh bên kia lúc thì nhảy lộn ngược lúc thì ngồi xổm dưới đất lúc thì nhảy tung lên trời động tác vô cùng linh hoạt, xoay chuyển chung quanh Yến Dương Thiên,chính là đã thi triển hết bản lãnh nhà mình đến mức tột cùng. Có điều Yến Dương Thiên thì quyền này còn nhanh hơn quyền sau nội lực liên miên bất tận lúc thì chụp lúc thì móc, chân bước theo ngũ hành bát quái trận qua lại như gió biến hóa cao thâm khôn lường phiêu hốt không chừng, Vũ Tứ Đức cũng không cách nào lại gần người lão.

Hai người lại đấu với nhau một hồi, Vũ Tứ Đức càng lúc càng bị lép vế, chỉ thấy lão đấm quyền ra miệng thình lình huýt lên một tiếng, con khỉ nhỏ từ sau lưng lão nhảy ra đưa vuốt chụp vào cặp mắt Yến Dương Thiên động tác vừa nhanh vừa chuẩn, thân thủ linh động không kém hơn người chút nào, Dương Thông giật nãy mình thì ra con khỉ nhỏ bám vào người lão là mục đích như vậy. Yến Dương Thiên hình như đã có đề phòng, lão nghiêng đầu qua miệng cười nói:

– Khỉ già còn chẳng nhằm, khỉ nhỏ làm gì được ta ?

Lão nói xong thân hình né qua xoay ngược tay đánh một chưởng tới con khỉ nhỏ, con khỉ nhỏ cũng rất cơ biến, thấy bị đánh lập tức thụt người núp đằng sau lưng Vũ Tứ Đức, hai người lại trở lại thành thế quân bình, mọi người thấy mỗi khi Vũ Tứ Đức bị nguy cơ lão lại huýt lên một tiếng, con khỉ nhỏ lại nhảy ra tập kích Yến Dương Thiên làm lão bất giác nổi cơn thịnh nộ. Dương Thông thấy con khỉ nhỏ khi thì treo người khi thì nhảy khi thì chộp, né, động tác rất nhanh nhẹn lui tới qua lại rất hợp với cử động của Vũ Tứ Đức, lấy làm khâm phục tài huấn luyện của lão. Mọi người xem một hồi lâu bỗng nghe Yến Dương Thiên gầm lên một tiếng:

– Trúng này!

Tiếp theo đó Vũ Tứ Đức lộn người ra sau té ra một trượng ngoài miệng thì ứa máu tươi không sao bò dậy nổi hiển nhiên bị thương không phải là nhẹ. Con khỉ nhỏ thấy chủ mình bị đánh văng ra thình lình nhe răng hung dữ chồm lại chỗ Yến Dương Thiên, chỉ nghe lão hét lên một tiếng:

– Con súc sinh này muốn chết!

Một chiêu Suất Bài thủ vung ra, mọi người chỉ nghe con khỉ nhỏ rú lên một tiếng thê thảm tiếp theo đó văng ra ngoài mấy trượng nằm im lìm bất động, hiển nhiên đã bị chưởng lực của Yến Dương Thiên chấn động chết ngay tại chỗ. Mọi người ai nấy bất giác giật mình kinh hãi, ai nấy đều bất ngờ lão lại đi hạ độc thủ vào con vật, tuy con khỉ nhỏ nhảy ra nhảy vào tập kích làm cho lão phẫn hận nhưng mọi người đều lộ vẻ bất bình lão ra tay độc ác không ai nói năng gì toàn trường tĩnh mịch yên lặng.

Yến Dương Thiên đắc ý dương dương hướng về Vũ Tứ Đức đang nằm sóng soài trên mặt đất ôm quyền cười nói:

– Được nhượng quá!

Rồi quay lưng trở về chỗ ngồi chẳng thèm ngó ngàng gì tới Vũ Tứ Đức sống chết ra sao. Trí Không đại sư bước lại trước mặt Vũ Tứ Đức khom người đở lão ngồi dậy an ủi:

– Vũ chưởng môn xin mời trở lại chỗ ngồi.

Dương Thông thấy Trí Không đại sư thò tay ra vỗ nhẹ vào sau lưng Vũ Tử Đức biết nhà sư đang dùng nội lực giúp lão trị thương, quả nhiên Vũ Tứ Đức vừa đứng thẳng người dậy bèn hướng về Trí Không đại sư cảm tạ:

– Cám ơn đại sư ân đức tương trợ!

Trí Không đại sư chắp tay đáp lễ:

– A Di Đà Phật!

Rồi bước về lại chỗ ngồi, bấy giờ đã có hai đệ tử Hầu Quyền Môn hối hả chạy lại dìu Vũ Tứ Đức trở về, Vũ Tứ Đức ôm lấy xác con khỉ nhỏ mặt mủi vô cùng đau đớn, nước mắt nhỏ tong tong xuống đất như thân nhân vừa qua đời, xem ra con khỉ nhỏ ở với lão bấy nhiêu năm nay cảm tình hai bên với nhau vô cùng sâu đậm.

Trí Không đại sư cao giọng nói:

– Còn có vị nào muốn thỉnh giáo vài chiêu với Yến chưởng môn thì xin mời.

Nhà sư vừa nói dứt lời, Dương Thông bèn nghe có tiếng người lớn giọng nói:

– Yểm lão Bao xin lại thử vài chiêu với Yến chưởng môn!

Tiếp theo đó bèn có một người soải bước vào trong đấu trường, Dương Thông thấy chính là Bao Thất của Vô Cực Môn, chỉ thấy Bao Thất tay trái đang cầm một bàn toán bằng đồng sáng loáng tay phải cầm một cây thiết bút đen xì, lắc bàn toán loang xoảng lên mấy cái rồi nói lớn:

– Yến chưởng môn, mời! Bao Thất tôi xin thỉnh giáo vài chiêu.

Yến Dương Thiên thấy lão khiêu chiến với mình bèn cười nói:

– Được lắm! Bao Thanh Thiên chúng ta lại tính tiền đây mà!

Lão nói xong lại bước ra lại đấu trường. Kim Thủ Chí rít vài hơi thuốc đầu lắc lư miệng thì nói nhỏ với Dương Thông:

– Hay quá! Lại thêm một người nữa ra đòi công đạo đây mà, thật là vui nhộn quá chừng!

Dương Thông thấy một môn phái nhỏ xíu như Vô Cực Môn lại dám khiêu chiến với phái Không Động, không biết vì lý do gì bèn hướng qua Kim Thủ Chí thỉnh giáo:

– Kim lão anh hùng, vị cầm bàn toán bằng đồng kia không biết là môn phái nào ? Vãn bối non nớt không nhận ra được.

Kim Thủ Chí được DưƠng Thông tâng bốc lão anh hùng này lão anh hùng nọ hứng chí muốn bay bỗng cả lên mây, lộ vẻ đắc ý nói với Dương Thông:

– Dương bang chủ, ông không biết chuyện này! Vị huynh đài họ Bao kia là truyền nhân của Vô Cực Môn ở phủ Khai Phong Hà Nam, ông ta là hậu duệ của vị thanh quan trứ danh thời nhà Tống là Bao Thừa, bởi vì là con thứ bảy do đó mà có tên là Bao Thất, giang hồ đặt cho biệt hiệu là Thần Cơ Diệu Toán Huyền Cơ Tử, sở trường là điểm huyệt và kỳ môn ngũ hành bát quái, ông xem cây phán quan bút trong tay ông ta là biết, còn bàn toán tay kia là binh khí dùng để khóa người và sử dụng ám khí, Bao huynh tuy hay thích châm chọc người ta nhưng tính tình rất hào sảng đối bạn bè rất có nghĩa khí, vũ công cũng rất cao cường, hiện tại ông ta là tổng giáo đầu của vũ quán Trung Châu ở Hà Bắc, ông ta với Vũ Tứ Đức là anh em kết nghĩa.

Dương Thông nghe vậy mới hiểu ra, thì ra Bao Thất thấy người anh em kết nghĩa bị người ta đả thương bèn bước ra trả thù.

Dương Thông lại quay đầu qua đấu trường thì hai người đã đấu với nhau, chỉ thấy Bao Thất tay phải cây thiết bút tung hoành chiêu nào chiêu nấy điểm vào huyệt đạo đối thủ, tay trái thì bàn toán loảng xoảng kim quang chói mắt, chắc là lão dùng để nhiễu loạn tâm thần và cặp mắt của đối thủ. Dương Thông thấy Huyền Cơ Tử Bao Thất cước bộ nhanh nhẹn lúc trái lúc phải lúc xông tới lúc thoái lui có thứ có tự án theo phương vị ngũ hành bát quái mà bước, quả nhiên vô cùng tinh diệu thuần thục, còn cây phán quan bút của lão cũng thần xuất quỹ một nào điểm nào thọc, mỗi chiêu đều nhắm tới hơn một chỗ huyệt đạo, Dương Thông không ngờ được thủ pháp điểm huyệt của lão lại đạt đến mức thần diệu như vậy.

Còn Yến Dương Thiên một cặp Thiết Giới xích làm bằng thép luyện cũng chuyên môn dùng để điểm huyệt, lại cũNg dùng sử đao, phái Không Động của lão vũ công ngụy bí cay độc, chỉ thấy lãO ra chiêu như gió âm hiểm ác liệt phiêu hốt không chừng nhận huyệt chính xác tấn công vào huyệt đạo trên người Bao Thất, hai người là đại hành gia điểm huyệt, bên này điểm qua bên kia chọc lại đánh cho một trận long trời lỡ đất. Chỉ thấy Yến Dương Thiên ngưng thần múa thiết giới xích thành một màn xích ảnh lớn khổng lồ như núi làm thành từng đường từng đường bạch quang chớp chớp, không những bảo vệ mình mà còn tấn công ra tới kẻ địch, thiết xích như con linh xà hết thè lười ra lại thụt vào biến hóa khôn lường, hai người qua lại cực kỳ thần tốc, kim và thiết đụng nhau không ngớt mọi người nghe tinh tinh tang tang một tràng chói tai tâm thần không ngớt bị chấn động thật không dễ nghe tý nào. Bao Thất tấm bàn toán cũng là một thứ binh khí vô cùng lợi hại không những làm cho hoa mắt kẻ địch mà còn có thể chặn cứng cây thiết xích của kẻ địch, hai người thoáng chốc đã đánh với nhau ngoài trăm chiêu không phân thắng bại.

Trí Không đại sư thấy hai người ra chiêu ác liệt như đang liều mạng với nhau bèn bước lại gần hai bên ngấm ngầm chuẩn bị, chỉ cần thấy có người nào bị nguy hiểm là ra tay tương cứu, mọi người thấy nhà sư đứng chắp tay gần đó cặp mắt thần quang như điện nhìn chăm chú vào cuộc đấu, ống tay áo thì hơi phồng lên hiển nhiên nhà sư đang vận nội lực tùy thời có thể nhảy vào ngăn trở. Ai nấy đều nghĩ bụng:

– Phái Không Động nằm trong mười môn phái lớn danh tiếng vang dội, cuối cùng rồi Yến Dương Thiên cũng sẽ thắng thôi.

Quả nhiên, hai người qua lại quá trăm chiêu, Bao Thất chiêu thức đã bắt đầu chậm lại, cây phán quan bút không còn linh hoạt như lúc đầu, còn Yến Dương Thiên thì công thế vẫn liên miên không dứt, cặp thiết xích tung hoành ngập trời bao Bao Thất vào trong màn xích ảnh, cước bộ của Bao Thất cũng bắt đầu có bề hỗn loạn. Thình lình Bao Thất bỗng trượt chân qua một bên, Yến Dương Thiên chụp ngay được cơ hội bèn hét lên một tiếng, tung người lại trên không xà xuống cây thiết xích tạt từ trên xuống dưới, xem ra Bao Thất chắc chắn sẽ bị trúng đòn, thình lình bỗng nghe Bao Thất gầm lên một tiếng lớn, cây phán quan bút bay vụt ra khỏi tay như một thanh trường mâu vù vù đâm lại trước ngực Yến Dương Thiên, còn bàn toán trong tay trái thì hất mạnh lên, một làn kim quang lóe lên chói mắt, mười mấy hạt bàn toán phát xạ tới ba mặt trên giữa và dưới của Yến Dương Thiên, thế đạo vô cùng mạnh mẻ ác liệt. Yến Dương Thiên thình lình bỗng thấy kim quang lóe lên trước mắt lập tức phát giác tình hình bất ổn cây thiết xích vội vàng thu lại bảo vệ bên người, tuy tạt cây phán quan bút được ra ngoài nhưng những hạt bàn toán đồng thời đã bay gần tới người, tuy lão lấy tận sức bình sinh múa cây thiết xích đánh văng ám khí ra nhưng cũng không còn kịp thời, dưới chân huyệt Ẩn Bạch, Đại Đôn, Hoàn Khiêu tê lên một cái, cả người bèn ngã ầm xuống.

Bao Thất cũng làm bộ liếc mắt qua Yến Dương Thiên đang nằm dưới đất rồi ôm quyền cười nói:

– Được nhượng quá!

Nói xong phất ống tay áo một cái thu hết tận số những hạt toán bàn nằm trên mặt đất vào bên trong, lẩm bẩm một mình:

– Cửa hàng tôi ít vốn, không thể đánh mất đồ đạc được.

Mọi người thấy lão dở ra một chiêu nội lực cao thâm, bấy giờ mới biết nãy giờ lão làm bộ yếu ớt cho Yến Dương Thiên bị lừa một phen, Bao Thất lại phất ống tay áo thu lấy cây phán quan bút, cười tít mắt chuẩn bị quay về lại chỗ ngồi chẳng hề đưa mắt nhìn Yến DưƠng Thiên xem lão ra sao.

Yến Dương Thiên hạ bàn huyệt đạo bị phong tỏa, mặt mày đỏ rần, lão thử vận nội lực tính xung phá Huyền Quan nhưng làm một hồi chẳng thấy có cảm giác gì đành phải dùng song xích làm gậy tính đứng dậy, có điều ầm lên một tiếng lại ngã nhào xuống đất lần nữa. Bọn đệ tử của Vô Cực Môn và Hầu Quyền Môn cùng đám Thương Châu hội quán ở Hà Bắc thừa cơ cười ầm lên trêu chọc, Yến Dương Thiên tức giận quá hóa điên rồ, lãO thấy Bao Thất đang quay lưng về hướng mình, bèn cắn chặt răng song xích dùng hết sức bình sinh ném thẳng tới lưng Bao Thất. Mọi người thấy tình cảnh như vậy ai nấy đều kinh hãi ngẫn cả mặt ra, không ai ngờ được Yến Dương Thiên thân làm chưởng môn một phái bị đánh bại rồi không giữ tín nghĩa đi dùng thủ đoạn hạ lưu ám hại người khác như vậy, nhiều người mở miệng la lớn:

– Cẩn thận coi chừng!

Bao Thất đang thủng thẳng đi về chỗ ngồi thình lình thấy mọi người hướng về mình la lên cảnh báo, lại nghe tiếng gió rít lên phía sau biết tình thế khẩn cấp, nói thì chậm, Bao Thất trong lúc nguy cơ vội vàng sử công phu Thiết Bản Kiều ngã nhào về phía trước, người lão vừa rạp xuống đất bèn nghe phía trên đầu hai tiếng rít lên tiếp theo đó song xích bay xẹt qua sát người lão nhắm hướng bọn Cái Bang vụt tới.

Cặp xích bay đúng lại chỗ Ngô trưởng lão thế đạo vô cùng mãnh liệt, mọi người ai nấy đều trố mắt kinh hãi dùm cho đám Cái Bang, không biết làm sao tránh được cái họa đang xảy tới trước mắt, Dương Thông ngấm ngầm vận nội lực chỉ chờ thiết xích bay lại là tạt xuống đất, chỉ thấy Ngô trưởng lão đứng dậy cầm ngang gậy trúc, đợi thiết xích bay lại gần mình thình lình thò gậy trúc vừa điểm vừa bạt, thiết xích lập tức chuyển hướng lại bay ngược trở về lại Yến Dương Thiên đang nằm dưới đất, mọi người ai nấy đều giật nãy mình, ngay cả Dương Thông cũng cảm thấy có chỗ không ổn, chỉ nghe Ngô trưởng lão lạnh lùng nói:

– Yến chưởng môn, đồ của ông xin hãy giữ lấy.

Bao nhiêu đó chuyện chỉ xảy ra trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, không ai biết phải làm gì cho phải chỉ trố mắt kinh ngạc nhìn hết bên này đến bên kia. Yến Dương Thiên thấy cặp xích bay trở lại chỗ mình kinh sợ mất cả hồn vía, lúc này huyệt đạo trên cặp đùi lão bị phong tỏa không thể nào cử động dễ dàng, đành phải liều mạng đưa tay ra đón lấy, cặp xích chiếc trước chiếc sau bay lại chỗ yến Dương Thiên bỗng dưng tinh tinh hai tiếng rớt xuống trước mặt lão. Thì ra Ngô trưởng lão thấy lão lòng dạ thâm độc, không những thế lần trước hùa theo đám Thiên Hồng đạo nhân đại náo Thái Sơn đại hội của Cái Bang bèn có ý muốn hăm lão một phen, do đó cố ý dùng chiêu tá lực đả lực một chiêu số tinh diệu trong Đả Cẩu bỗng do tiền nhiệm bang chủ Cái Bang là Thượng Quan Kiệt truyền thụ cho, sử ra tuyệt diệu không kém gì DưƠng Thông. Thiết xích xoay chuyển phương hướng rồi Ngô trưởng lão còn ngấm ngầm giảm đi lực đạo do đó bay tới trước mặt Yến Dương Thiên là đã hết đà, Dương Thông bấy giờ mới hiểu ra bất giác thở phào một hơi nhẹ nhõm.

Bao Thất đứng thẳng người dậy còn chưa kịp hoàn hồn, lão quay người lại trừng mắt nhìn Yến Dương Thiên, thình lình tay trái vung lên, bao nhiêu hạt toán bàn tận số từ trong ống tay áo ào ào bay ra, miệng thì hét lớn:

– Nhận mà không trả không đúng lễ số! Mua bán đâu vào đó thôi!

Mọi người chỉ thấy kim quang loang loáng ngập toàn trường, bàn toán có tổng cộng chín mươi một hạt bây giờ Bao Thất trong lúc thịnh nộ sử chiêu Thiên Nữ Tán Hoa ném hết cả ra, không những vậy lão và Yến Dương Thiên khoảng cách lại rất gần, cho dù có chuẩn bị trước cũng không ai dám bảo đảm tiếp hết toàn bộ bao nhiêu đó ám khí, mọi người thấy tình cảnh như vậy bất giác mở miệng la lên kinh hãi đứng hết cả dậy, Yến Dương Thiên hạ bàn không cử động được mắt thấy sắp sửa táng mạng vì ám khí của Bao Thất, mọi người ai nấy đều cảm thấy sửng sốt, Yến Dương Thiên mà chết đương trường lập tức sẽ có một màn xung đột đẫm máu xảy ra, cho dù mọi người có ngăn lại được thì Vô Cực Môn và phái Không Động từ nay sẽ trở thành kẻ thù không đội trời chung. Yến Dương Thiên thấy ám khí ồ ạt bay lại không cách nào chống đở được trong bụng than thầm:

– Mạng ta đã xong!

Đúng là trộm gà không được còn bốc phải nắm cức, lúc nãy lão tức giận quá không kịp suy nghĩ ném cặp xích ra vốn là tính đả thương Bao Thất trả thù, ném rồi trong bụng lấy làm hối hận, bây giờ thấy vô số hạt toán bàn bay lại người mình thật là tự đi tìm tử lộ, chỉ còn nước nhắm mắt chờ chết. Chính trong khoảnh khắc nhỏ bé đó, mọi người bỗng thấy có ánh hồng quang tạt qua trước mặt Yến Dương Thiên, tiếp theo đó bao nhiêu hạt toán bàn của Bao Thất thình lình biến đi đâu mất cả, ai nấy đều chớp mắt nhìn kỹ lại, chỉ thấy Trí Không đại sư đang oai nghiêm lẫm lẫm đứng trước mặt Yến DưƠng Thiên, bấy giờ mọi người mới thở phào ra ngồi lại xuống chỗ ngồi, Yến DưƠng Thiên không thấy có gì bắn vào người mình cũNg không nghe ai nói gì bèn mở trừng mắt ra nhìn, bèn thấy Trí Không đại sư sừng sững trước mắt, lão hiểu ngay chuyện gì đã xảy ra, bất giác đỏ mặt tía tai cúi gầm đầu xuống.

Trí Không đại sư quay qua, thò ngón trỏ liên tiếp búng mấy cái về hướng Yến Dương Thiên, lão lập tức phát hiện ra huyệt đạo trên người đã được giải tỏa vội vàng đứng dậy khom người cảm tạ. Dương Thông biết Trí Không đại sư đã sử một tuyệt kỹ của phái Thiếu Lâm là Nhất Chỉ Thiền công phu giải huyệt cho Yến Dương Thiên, tuyệt kỹ này Trí Thông đại sư cũng đã từng truyền thụ cho y, Trí Không đại sư hướng về Yến Dương Thiên chắp tay làm lễ nói:

– Yến chưởng môn xin mời trở về nghỉ ngơi.

Yến Dương Thiên mặt mày sượng sùng cầm cặp thiết xích dưới đất lên cắm đầu lủi thủi về lại chỗ ngồi của mình không dám nhìn quanh thật là hận không có chỗ cho mình chui xuống trốn biệt, đệ tử phái Không Động thấy chưởng môn của mình lại đi đánh thua truyền nhân của một môn phái nhỏ tí ti như Vô Cực Môn, rồi sau đó lại đi đánh lén người ta, ai nấy đều cảm thấy xấu hỗ gầm đầu đứng sau lưng lão không thốt ra một tiếng, người nào cũng biết thanh danh của phái Không Động từ nay xem như đã đi xuống đến tột cùng.

Trí Không đại sư bước lại trước mặt Bao Thất hai tay cầm những hạt bàn toán sáng lóng lánh trao lại cho lão nói:

– A Di Đà Phật! Bao tiên sinh, vật này xin trao lại chủ nhân nhận dùm! Lúc nãy có chỗ đắc tội xin miễn chấp!

Bao Thất vội vàng hai tay tiếp lấy miệng nói:

– Lão phu lúc nãy nóng nảy lỗ mãng, xém nữa đã phạm lỗi lầm lớn lao, may mà đại sư đã giúp đở dùm!

Bao Thất lúc nãy cũng chỉ là nóng giận nhất thời mới hạ sát thủ, xong rồi cũng hối hận không biết làm sao, Vô Cực môn trong giang hồ cũng chỉ là một môn phái nhỏ bé, nếu mình lỡ giết Yến Dương Thiên phái Không Động sau này nhất định sẽ tìm lại trả thù, lúc đó Vô Cực môn sẽ mang cái họa cả nhà bị tiêu diệt, do đó lão nói câu đó là thật tình không phải là khiêm tốn. Bao Thất bỏ lại hạt toán bàn vào trong bàn toán rồi, Trí Không đại sư bèn tuyên bố:

– Trận này Bao tiên sinh đã thắng, còn có vị anh hùng nào muốn xin giáo với Bao tiên sinh xin mời ra.

Bao Thất quay qua Trí Không đại sư nói:

– Bao mỗ là dân làm ăn, cốt lõi là hòa khí ăn tiền, không có ý muốn va chạm với ai, cái chức minh chủ này lão phu không dám tranh giành đâu! Lão phu lại đây chỉ ăn cháo Lạp Bát Bật, xin đại sư tha tội lỗ mãng.

Nói rồi lão đưa mắt liếc qua Vũ Tứ Đức trong đám Hầu Quyền môn một cái, miệng tủm tỉm cười, quay người trở về lại chỗ ngồi. Vũ Tứ Đức cười lớn nói:

– Bao huynh, chúc mừng Vô Cực Môn của lão vinh thăng vào hàng mười môn phái lớn trong giang hồ đấy!

Bao Thất nghe vậy trong bụng đắc ý hướng về lão ôm quyền đáp lễ nhưng không nói gì thêm lẳng lặng quay về phái của mình, lão hiểu ý Vũ Tứ Đức muốn nói, mình đã thắng phái Không Động thì chỗ đứng của phái Không Động đã bị Vô Cực môn chiếm cứ. Đệ tử phái Không Động đều vô cùng căm phẫn nhưng không dám nói gì, đám đệ tử Vô Cực Môn và Hầu Quyền môn được thể quay qua nhìn lom lom về phía phái Không Động, mọi người bấy giờ mới biết Bao Thất nhảy ra đấu trường là vì chỉ muốn trả thù cho Vũ Tứ Đức, bất giác đối với lão lộ vẻ khâm phục.

Trí Không đại sư bước vào giữa đấu trường chắp tay niệm Phật nói:

– A Di Đà Phật! Lão nạp xấu hỗ trụ trì ở chùa này mà xém nữa đã để cho Yến chưởng môn và Bao tiên sinh thụ thương, tội quá! Tội quá!

Mọi người nghe Trí Không đại sư nhận trách nhiệm chuyện xảy ra vừa rồi nhất thời không biết nói sao cho phải, Yến Dương Thiên lại càng xấu hỗ cúi gầm đầu xuống, Trí Không đại sư lại nói tiếp:

– Hôm nay chúng ta tỷ thí vũ nghệ để chọn một vị minh chủ ra thống lãnh chủ trì đại cuộc, giải quyết một trường kiếp nạn trong tương lai gần đây cho giang hồ đồng đạo, không phải là tranh giành vị trí của các môn phái trong vũ lâm hoặc là quyết đấu sinh tử, các vị đến thăm chùa ai cũng là quý khách của bản tự, xin các vị nễ mặt lão nạp mà đừng làm thương tổn hòa khí với nhau, chúng ta cùng một mạch vũ lâm phải như cây liền cành mới phải, vạn lần không thể đi chém giết nhau lại càng tăng thêm tội nghiệp cho lão nạp, A Di Đà Phật!

Mọi người nghe Trí Không đại sư nói đều hiểu nhà sư dùng lời uyển chuyển trách cứ Bao Thất và Yến Dương Thiên ai nấy đều lẳng lặng không nói gì. Trí Không đại sư lại chuyển qua đầu đề chính:

– Bao tiên sinh đã không có ý muốn can thiệp vào chuyện giang hồ vậy thì có vị anh hùng nào nguyện ý ra đây dẫn đầu.

Nhà sư gọi mấy lần đều không thấy có phản ứng gì. Một hồi thật lâu, trụ trì chùa Thiếu Lâm ở Bồ Điền Phúc Kiến là Huyền Ân đại sư đứng dậy hướng về Triệu Tiểu Phong phái Hoa Sơn nói:

– Nam Vô A Di Đà Phật! Triệu chưởng môn, lão nạp từ hồi nào đến giờ thâm cư ở miền nam, đối Thái Ất Quyền Pháp của quý phái vô cùng ngưỡng mộ, hôm nay tiện dịp xin được lãnh giáo vài chiêu với Triệu chưởng môn, cũNg là để giúp các vị anh hùng một phen dẫn đầu có được không ?

Lúc nãy nhà sư bị Triệu Tử Phong ám vận nội lực vào ghế ngồi làm cho một phen xấu mặt bèn có ý muốn giành lại một phen cơn uất ức, do đó mới hướng về Triệu Tử Phong khiêu chiến, nhà sư thấy Triệu Tử Phong bất quá cũNg chỉ chừng ba mươi tuổi, nội lực chắc không thể nào thâm hậu như mình. Triệu Tử Phong nghe vậy trong lòng cũng đã thông hiểu, tủm tỉm cười đáp:

– Được lắm! Có điều tại hạ chỉ sợ tuổi tác còn non, nội lực yếu kém không được như đại sư, mong đại sư nương tình dùm!

Huyền Ân đại sư thấy ẩn ý của mình bị Triệu Tử Phong nhìn thấu bất giác đỏ mặt nói:

– Không dám! Từ xưa anh hùng vốn từ ở thiếu niên, chỉ sợ lão nạp tuổi già sức yếu không phải là đối thủ của Triệu chưởng môn, lão nạp phải nhờ Triệu chưởng môn nương tình cho mới đúng.

Mọi người nghe hai người nói qua nói lại đầu môi chót lưỡi, còn chưa động tay động chân đã động lưỡi với nhau rồi, xem ra chắc không phải chỉ tỷ thí vũ nghệ cao thấp mà ngừng thôi đâu. Trí Không đại sư tuy cũng biết hai người chỉ vì chuyện xích mích vừa rồi mà đứng ra tỷ thí, có điều nhất thời nhà sư không tìm ra được lý do hoặc mượn cớ để ngăn trở được đành lặng thinh quan sát diễn biến tới đâu rồi hẵn tính.

 
Nguyên tác: A Chí
Dịch giả: Lê Khắc Tưởng

 

Bài Cùng Tác Giả:

0 Bình luận

Bình Luận