Yết đế, yết đế, ba la yết đế, ba la tăng yết đế…
Bát Nhã Ba La Mật Đa

Đi. Đi qua. Đi qua nữa. Đi qua nữa nữa.
Mê mỏi chuyến miệt mài,
Đau đáu chiêm bao ước hẹn quên,
Buồn bã vương vất chút ngủ thiếu
Thoát lan từ tiền sinh.
Trùng trùng những lớp cửa liên hồi mở, đóng, mở.
Làm sao khỏi loạn tâm?
Người, hoa nhất thời của vĩnh cửu,
Từng ngày, từng ảo tưởng phai buông.
Chết do sống.
Tạo Hoá tham công hay đã lỗi lầm?
Biển tù hãm dẫy, vô phương thoát,
Quẳng bờ những xác sóng mưu toan.

Để đổi lấy một hạn kỳ tạm ngụ,
Trước càn khôn, khách có hứa chi chăng?
Sao một đời không đáng một đời vậy?
Sao để xô vào một chương hồi lịch sử hỗn mang
Đáng xé vứt?
Sao chịu bịt mù hồn, chơi sinh tử quái đản,
Nam quân, Bắc quân trời sai tru diệt nhau?
Tàn trận, ngồi sảng hoàng giữa bãi xác bạn, thù,
Khóc loạn trí.
Chính nghĩa nào thay được mạng người đây?

Khách một thời lâm cõi a tỳ.
Đời bỏ đi, sá gì thân ngoại vật.
Buổi trời đất bất minh,
Người chưa đủ sáng thành người.
Những đồi nổng khai hoang dăm tháng trước,
Qua mùa đông, đã nổi chật mồ tù.
Chiều bầm máu thảm thiết,
Bãi ao tối nghịt rừng nhân dạng trần truồng.
Phải đó cảnh loài người sắp tận diệt?
Rồi sẽ chẳng ai còn khóc được cho ai.

Khách cũng từng trẩy hội phồn hoa,
Yêu đến rã tan mình.
Thế giới không còn thường nhật nữa.
Bữa ấy, nàng ca kỹ tài sắc đương mùa trải lòng van vỉ.
Người ở đừng về.
Nhưng rồi hạnh phúc vốn mau chán cảnh, chán người vẫn dứt áo ra đi,
Bỏ lại đám tuỳ tùng bi đát ấy.
Ai tử biệt lãng quên xưa,
Một khắc động tâm hồi dương chốn rộn rã.
Én dệt vội vàng chiều.
Ngơ ngác lầu không, thờ thẫn nguyệt.
Đâu cả rồi những thuyền quyên, thư sinh?

Khách cũng từng trôi xuống hạ lưu,
Chung đụng với bần cùng,
Ngậm ngùi cơm hẩm ngon, hậu muối ngọt.
Cuộc hỗn sinh rừng rú.
Người lớn chết bệnh soàng.
Trẻ nhỏ suy dinh dưỡng mù mắt.
Con cái đòi cha mẹ chia nhà ẩu đả nhau.
Bởi chẳng do lòng nhân lớn nổi lên,
Cách mạng chỉ đổi phiên bầy cướp khác.

Khách có lần lao sóng tiền đường.
Một đời khổ ải nặng là vậy,
Kẻ tự trầm sao chẳng chìm cho?
Mới hay sống chết dễ mà khó,
Mệnh nghiệp không là chuyện tự dưng.
Khách đôi bận tìm qua chốn cũ,
Hỏi chẳng ra nhà mỗi quới nhơn,
Nên về yết lớn nơi sân mình
Một lời thâm tạ trăm năm chung.

Chiều hôm ngồi cuối dốc,
Thương trăng sao đày đoạ ngoài không gian.
Nhìn mê muội lửa hiu quạnh,
Hồn thả rã mịt mờ,
Vò võ nhớ quê nhà biết có không.
Vũ trụ tạo hủy dở dang mãi.
Khách mong chi hoàn tất chuyến trường hành.
Thinh lặng có là thinh lặng hẳn?
Kẻ hỏi thăm đường đợi đã lâu.

Liệu đời ta còn chăng một chỗ phẳng
Đủ dọn quang mà dựng am mây,
Nương ngày tháng, đi về không động bóng,
Trụ nơi tâm, tự tại giữa vần xoay.
Chuyện kể cốt qua đêm, nề chi chuyện kể lại.
Chó tru miền xa tối rợn gai.
Nơi hốc đá, một cành hoa đợi sáng nở.
Đi. Đi qua. Đi qua nữa. Đi qua nữa nữa.

1.2003

Tô Thùy Yên

Nguồn: Thắp Tạ, 2004

 

Bài Cùng Tác Giả:

0 Bình luận

Bình Luận