Tặng Đinh Kinh Hiệt

Ông lão khô quắt như thanh đước,
Đàn hát mưu sinh bến Bắc đêm,
Cổ vương oan khuất, tay u hồn,
Miết dây, xé giọng, khóc nhân thế…
Âm bóng xưa về quanh chiếu manh.
Trăng thiếp, sao mê, sông ráo gió.
Buồn lan sóng nối, tản không tan.
Tiếng lên, tiếng hạc, nỗi trong đục,
Cổ bản đưa: Từ phu tướng đi…
Mòn mỏi, thành Nam, nghĩa sĩ tận.
Kèn chiều tiếng lạ quặn trời quê.

Pháp trường úng máu, khí xung uất,
Ngần ấy năm còn nghe rợn thiêng.
Biệt đảo, mùa mùa gió chướng nổi,
Bè thả về không tới đất liền.
Bao phen nước cũ thay danh hiệu,
Mưa nắng bay lần hơi hướm quen.
Trăng chết đồng xa, buổi mạt pháp,
Áo đạo chìm cây cỏ cấm sơn.
Làng đã cháy, im lìm bất trắc…
Người nhớ người mà cũng sợ người.
Trời ơi, những xác thây la liệt,
Con ai, chồng ai, anh em ai?

Mùa nước nổi qua mùa nước giựt,
Đốt tay nào Thân Dậu niên lai?
Em về giồng dưới, qua bưng gió,
Dạ bời bời nỗi sậy, niềm mây…
Người còn, trời đất còn chan chứa.
Ghe thương hồ khẳm điệu huê tình,
Sông bảy ngã, thương, còn gặp lại,
Muối mặn, gừng cay, trắng tóc xanh…
Chỉ cho con chỗ đời xưa sụp.
Cồn mới thành, con tự nhận ra.
Nước chảy, đừng chờ khi xế bóng,
Hối không làm việc nghĩa trôi qua…

Ông lão khô quắt như thanh đước,
Cổ vương oan khuất, tay u hồn…
Tình ý theo người đi một đỗi,
Một đỗi, dài hơn bốn chục năm.

11.1999

Tô Thùy Yên

Nguồn: Thắp Tạ, 2004

 

Bài Cùng Tác Giả:

0 Bình luận

Bình Luận