Tôi bây giờ cha mẹ chẳng còn,
Các em tứ tán, bạn thưa vắng…
Đời rẽ quạt vô chừng,
Người đi cùng nhau chỉ một đỗi…
Rồi thôi, chẳng lẽ rồi thôi sao?
Gió dứt, tan hình tướng.
Chim qua trời mang theo vệt bay.
Mây nước chuyến làm người.
Câu thơ soi mệnh viết mà khóc,
Hồn chữ nhuần lần nữa nỗi đau.
Sống đã phải đa mang…
Lòng mình vốn nặng nhất.
Nợ dẫu dứt, còn dây tiếng nợ…
Nghiệp dữ theo chân, bị đuổi xua,
Náu lẩn vào mê hãi.
Nắng mưa thấm thoát đời ta.
Mối một căn nhà rệu rã.
Đòi phen năm tháng cũ dò về,
Chó già lạ hơi sủa.
Chuyện đời như thất thiệt.
Vàng đá còn không giữ nổi mình,
Biết nhờ đâu xác chứng?

Tuổi hạc cách ly ta.
Cõi người xa ngoài tầm
Những giác quan suy đuối.
Có đi ngàn dặm cũng là quẩn,
Càng nhìn trời đất, càng hoang mang.
Bữa qua bữa dọn mình,
Cầu gặp chút vui rớt,
Làm của ăn đường đi phôi pha.
Ngóng quanh quất nghe vang quạnh quẽ,
Thấy trăng sáng quá, ngủ không đành,
Những mong có người thức chuyện vãn,
Mai chia tay, mang theo phần trăng.

Thế giới những ba ngàn,
Trước giờ qua được mấy?
Quê nhà nghe nói có,
Chỉ dấu không tìm ra.
Con vượn non xa khóc ảo ảnh.
Còn ta lộn chuyến, nén mà đi…
Sức già, đến lúc phải bỏ bớt,
Bỏ lại bên đường cái bóng ta.

7.2002

Tô Thùy Yên

Nguồn: Thắp Tạ, 2004

 

Bài Cùng Tác Giả:

0 Bình luận

Bình Luận