Câu Thơ Cũ
người con gái
ngồi một mình trong quán cà phê Starbucks
đọc thơ Quang Dũng
trong đáy cốc mắt em buồn
dịu vợi
tôi nhớ lắm
những cụm mây trắng quê nhà
ở đó
bầu trời có màu xanh của biển
buổi chiều
mưa bắt đầu rơi…
trong quán cà phê, người con gái
vẫn còn ngồi một mình
mưa nhỏ giọt đen ngòm
ly cà phê có mùi thơm của gió
hơn nửa đời người trên xứ lạ
câu thơ xưa vẫn còn quanh quẩn
vầng trán em
trời quê hương bất tận.
Nguyễn Tư Phương
Vực & Gió , 1999
Bài Cùng Tác Giả:
- Bài Tình Ca Thứ Nhất
- Những Cánh Cửa Đã Mở
- giữa đêm thức dậy đọc thơ bạn
- đêm rực cồn
- Nibbana – Niết Bàn – Dập tắt
- ngày tôi chọn nghiệp
- nhớ Philz và những ngày ngồi quán
- của những cơn đau vết thương còn ngọt lịm
- sinh-trụ-dị-diệt
- khuôn mặt thật xưa nay
- Những ghi chép trong thời Coronavirus
- Hư Vọng
- tháng ba, cây sồi và bạn
- tính đa dụng của một con chữ
- buổi sáng đọc Ocean Vương nhìn những con chim trên đường dây điện trước nhà
- quay đầu thấy bến *
- nỗi buồn ở lại
- tuy buồn
- ơn em
- Điệu buồn Bolero
- Bình yên, màu xanh mới
- vô danh
- Chào Thiên Niên Kỷ
- Đến Như Vậy Đi Như Vậy
- những chiếc bóng
- một mình trên Đảo Lớn
- Đất
- Bên Kia Bờ
0 Bình luận