Minh Hạ Hạ ôm Tả Dũng Cương lên, giao cho giáo đồ đứng sau lưng rồi quay người lại xem trận chiến đang xảy ra. Chỉ thấy mấy người lúc nãy vẫn còn đang quấn vào nhau đánh mãi không thôi, lần này y phụng mạng đem người xuống núi cướp tiêu, có tất cả sáu vị hộ pháp, trừ Tả Dũng Cương và Lục Báo ra, còn có bốn vị kia, một người tên là Chữ Thờ Viễn, tức là đạo nhân mặt mày hiền hoà phục sức đạo sĩ tóc bạc cả đầu đứng bên trái y, lão là hộ pháp đứng hạng thứ bốn trong Di Lặc giáo, cũng từng là tướng lãnh của nước Đại Hạ, Huyền Thiên kiếm pháp của Thanh Thành lấy cay độc làm chủ, phái Thanh Thành là danh môn chính phái trong vũ lâm, địa vị nằm trong sáu đại môn phái đương thời, nổi tiếng về kiếm thuật, Chữ Thời Viễn là cao túc của phái Thanh Thành, sư phụ của lão Vô Trần đạo trưởng là đại sư bá của đương kim chưởng môn tên là Ngọc Hư Tử, Chữ Thời Viễn gia nhập phái Thanh Thành học nghệ rất sớm, sau này tuổi tác đã lớn bèn hoàn tục xuống núi, nếu như lão vẫn còn ở đó, hiện tại phải là sư huynh của Ngọc Hư Tử. Kiếm thuật của lão trong các hộ pháp Di Lặc giáo đứng hàng số một số hai, lão một đời si mê kiếm thuật do đó mà trong giang hồ ít khi gặp đối thủ.

Còn ba vị hộ pháp kia, một người tên là Tam Giới hòa thượng, một người tên là Trương Kiến, còn người nữa là Vũ Thiên Long. Tam Giới hoà thượng là một gã hoà thượng uống rượu ăn thịt, tướng mạo hung ác, bụng phình lớn, mặt mày phì nộn, mủi sư tử miệng rộng, hai hàng lông mày đảo ngược đứng bên cạnh Minh Hạ Hạ. Tam Giới hoà thượng đứng hàng thứ chín trong Di Lặc giáo, là kẻ gia nhập sau này lúc Di Lặc giáo dời về Tây Tạng. Vũ công của gã nguyên gốc từ Lạt Ma ở Tây Tạng, sở trường là Đại Thủ Ấn bí tông, sử cây thiền trượng múa theo Phục Ma trượng pháp của Phật gia. Từ nhỏ gã xuất gia trong chùa, sư phụ đặt cho pháp hiệu là Tam Giới, hy vọng gã tuân theo giới luật, có điều gã lại thành ra hoà thượng rượu thịt, bởi vì phạm giới luật uống rượu ăn thịt bèn bị đuổi ra khỏi chùa. Tam Giới tuy là một hòa thượng ăn thịt uống rượu nhưng ghét kẻ ác như kẻ thù, gã bị đuổi ra khỏi chùa rồi, thành ra chẳng còn bị câu thúc, bèn rong chơi tứ xứ, gặp chuyện bất bình là ra tay can thiệp. Người trong Di Lặc giáo thấy gã vũ công cao cường lại hay can thiệp chuyện bất bình, bèn tìm cách mời gã gia nhập vào giáo, riêng gã thì từ lúc gia nhập rồi, gã cũng đã dần dần giảm bớt lại vô số tật xấu phóng đãng thuở xưa, rồi nhân vì gã mấy phen lập đại công, từ từ được tăng lên thành hộ pháp.

Còn vị hộ pháp Trương Kiến thì đứng hàng thứ bảy trong Di Lặc giáo, tức là gã hán tử mặt mày trắng trẻo mắt sáng như sao mày son má phấn cầm cây cờ lớn vẻ mặt anh tuấn. Binh khí của Trương Kiến chính là cây cờ lớn trong tay gã, gã vốn là chưởng kỳ sứ của Di Lặc giáo, Bành Doanh Ngọc năm xưa lúc khởi nghĩa bị thất bại, phát hiện vị trí cầm cờ là một chức vị quan trọng mấu chốt trong quân đội, lão thấy mỗi khi giáo đồ cầm cờ bị ngã gục, quân lính bèn biến thành quần long vô thủ không có mục tiêu, đâm ra hỗn loạn, có điều, kẻ cầm cờ vì phải cầm cây cờ lớn xung phong trước đoàn quân, tay lại không cách nào cầm được thêm vũ khí, do đó thường thường là kẻ bị gục ngã trước nhất, vì vậy lão bèn khổ tâm mài luyện sáng chế ra một thứ vũ công liên hệ mất thiết với cây đại kỳ. Cây đại kỳ này của Trương Kiến có thể dùng làm cây thương, cũng có thể sử như cây côn, còn có thể dùng như cây phán quan bút điểm huyệt, biến ảo khôn lường.

Còn lão già mặt mày đen sạm như cổ đồng, tuổi tác quá sáu mươi tóc tai đều bạc ánh mắt như điện thái dương huyệt lồi cao kia tên là Vu Thiên Long, trong giang hồ xưng hiệu là Thiết Thủ Vô Thường, ba mươi năm trước chỉ dựa vào cây phán quan bút và Thiết Sa chưởng công phu nổi tiếng vũ lâm, đánh bại không biết bao nhiêu nhân vật thành danh, đứng hàng thứ sáu trong các hộ pháp Di Lặc giáo.

Lúc Tả Dũng Cương bị Uông Trực đánh cho bay ra xa rồi, bốn người này cơ hồ đồng thời nhảy tung người lên không chồm tới Uông Trực, vũ công của Chử Thời Viễn cao hơn ba người kia, do đó chồm tới trước mặt Uông Trực trước tiên. Chử Thời Viễn hú lên một tiếng dài, trường kiếm đã sớm ra khỏi vỏ, liên tiếp điểm vào Vân Môn, Kỳ Môn, Đan Điền mấy huyệt của Uông Trực, kiếm quang chớp chớp, ẩn ẩn như có sấm động. Lục Báo thấy Tả Dũng Cương trúng phải ám toán của Uông Trực, trong lòng vô cùng phẫn nộ, chống kiếm đâm tới Uông Trực. Vu Thiên Long cũng tùy theo Chử Thời Viễn công về mé phải của Uông Trực. Tam Giới hòa thượng khinh công kém hơn, gã nhảy xuống ngựa rồi, đề khí chạy lại cũng tới trước mặt Uông Trực, Trương Kiến vừa nhảy về hướng Tả Dũng Cương, thấy Minh Hạ Hạ đã ở bên cạnh lão, bèn xoay ngược người cũng chồm tới Uông Trực, có điều trễ hơn mấy người kia một chút. Uông Trực thấy Chử Thời Viễn, Lục Báo, Vu Thiên Long mấy người nhảy lại chỗ mình nhanh như điện, vội vã một chiêu Tảo Địa Bạt Hốt tung người lên cao một trượng, xoay ngược tay rút cây phất trần ra, ngay giữa không trung điểm tới Tam Lý huyệt trên cổ tay Chử Thời Viễn.

Cây phất trần này của lão là thứ mềm mại không sợ đao kiếm thông thường chém đứt, thêm vào nữa, lại dùng sợi Thiên Tàm trộn với bạch kim chế ra, vì vậy lại càng không sợ đao kiếm sắc bén. Chử Thời Viễn thấy phất trần của lão đánh lại, gió rít nóng bỏng, biết là lợi hại, thân kiếm chìm xuống, mủi kiếm lướt lên, tước tới phất trần. Trường kiếm của Chử Thời Viễn tước tới phất trần, thình lình phất trần trong tay Uông Trực bỗng tán ra như ngàn vạn con rắn nhỏ thè nọc, vô số luồng khí quang lạnh như cắt ồ ạt xông tới. Chử Thời Viễn cảm thấy bàn tay phải tê dại, thanh trưỡng kiếm trong tay cơ hồ muốn sút ra khỏi tay, vội vã nhảy lùi nhanh lại, đưa tay lên nhìn, thấy mu bàn tay mình đã có thêm bốn năm vệt máu tươi ri rỉ, sợ muốn lạnh cả người, may mà lão kiến cơ nhanh nhẹn không thì đã bị phất trần của Uông Trực đánh vào tới gân cốt.

Tam Giới hòa thượng thấy Chử Thời Viễn thoái lui bèn bước lớn lại, cây thiền trượng trong tay đẩy tới, đập vào Đại Duy huyệt phía sau Uông Trực, Uông Trực nghe sau lưng có tiếng gió rít, biết có người tập kích mình, lão chẳng thèm quay đầu lại, thân hình né qua bên trái, phất trẫn xoay ngược cuốn lại, tạt tới thiền trượng của Tam Giới. Cây phất trần nhanh như giao long, lại là thứ mễm nhũn, lập tức cuốn vào thiền trượng. Tam Giới bèn cảm thấy thiền trượng trong tay bị một lực lượng cực kỳ lớn lao kéo đi, chấn động hổ khẩu của gã đau nhói lên, thiền trượng cơ hồ muốn bay ra khỏi tay mình, có điều gã là kẻ cực kỳ hiếu thắng, khư khư giữ chặt thiền trượng không chịu buông ra. Uông Trực một chiêu giữ cứng thiền trượng Tam Giới, bèn lập tức quay người lại, cười hung dữ đánh một chưởng tới Thái Dương huyệt của Tam Giới, Chử Thời Viễn và Lục Báo thấy lão đang tính hạ độc thủ vào Tam Giới, song song chống kiếm lại cứu, hai người từ hai mé phân biệt đâm tới đan điền và yết hầu của Uông Trực. Uông Trực đành phải thả phất trần ra, nhả thiền trượng của Tam Giới, cây phất trần vung lên gạt trường kiếm của Chử Thời Viễn và Lục Báo hai người ra. Bốn người chỉ trong khoảnh khắc đã triển khai một màn tranh đấu sinh tử, Tam Giới sử nội lực tranh thiền trượng với Uông Trực, bây giờ lão thình lình tung phất trần nhả hết nội lực, Tam Giới hòa thượng bèn loạng choạng muốn ngã ngữa ra sau, thiền trượng cũng muốn đập ngược vào người, xém nữa là bị thương, làm gã tức giận la lên oai oái.

Trương Kiến bấy giờ cũng đã rượt tới kịp, thấy Tam Giới đang bị nguy ngập, cây đại kỳ trên tay cuộn lên đánh tới Uông Trực, lập tức cát vàng cuồn cuộn bay lên làm thành một luồng kình phong, như một con lốc xoáy hút mạnh, phủ trùm xuống đầu Uông Trực. Cây đại kỳ đó của Trương Kiến làm bằng thép ròng, mặt lá cờ dùng giây thép thêu lên, cũng giống như cây phất trần của Uông Trực, không sợ đao kiếm chém đứt. Gã thấy Tam Giới té ngửa ra bèn sử một chiêu Thái Sơn Áp Đỉnh đập xuống Uông Trực, Uông Trực thấy cây đại kỳ của gã cuộn lại hướng mình cuốn theo cát vàng ập vào mặt, như nếu bị đại kỳ quật trúng chắc chắn là sẽ bị trọng thương, đành phải vung chưởng gạt lá cờ và cán cờ qua một bên. Trương Kiến vũ công không phải vừa, đại kỳ hất một cái, cán cờ nhảy ngược lên, đâm tới bụng dưới Uông Trực. Gã đứng hàng thứ bảy trong các hộ pháp, vũ công tự nhiên là cao hơn Lục Báo và Tam Giới, Lục Báo đứng hàng thứ mười, thứ nhất là vì gã gia nhập Di Lặc giáo sau này, thứ hai là vũ công của gã cũng thấp hơn Trương Kiến một bực.

Tam Giới thừa cơ lồm cồm bò dậy, năm người lại bao quanh Uông Trực đánh nhàu một trận. Lục Minh Hạ Hạ quay người lại, chính lúc năm người đang đánh đến hồi kịch liệt. Trương Kiến và Lục Báo cùng nhau trấn giữ mé đông, Tam Giới và Chử Thời Viễn thì giữ mé tây, bốn người một kiếm một cờ, một trượng một đoản kiếm phối hợp, hỗ tương chiếu ứng không một chỗ hở giữ cứng Uông Trực chính giữa, còn Vu Thiên Long thì tay cầm phán quan bút đứng một bên tiếp ứng, Uông Trực mà lọt ra vòng vây của bốn người là lão cầm phán quan bút tùy cơ chận lại bức Uông Trực phải thoái lui. Bấy giờ, Uông Trực bị năm tay đại cao thủ quần công, cây phất trần vung ra thành một vòng tròn lớn, cây phất trần của lão bén nhọn vô cùng, lão lại dùng nội lực vào đó cho nên lợi hại không tả, không ai dám lại gần.

Uông Trực chỉ dựa vào cây phất trần, một bàn tay bằng da bằng thịt đánh với năm đại hộ pháp của Di Lặc giáo thành thế quân bình, Dương Oai thấy lão lợi hại như vậy, trong lòng nhuệ khí đã sớm tiêu tan không hình không bóng, mấy năm nay y vẫn khổ tâm mài luyện vũ công, vốn cho rằng mình trong giang hồ ắt là đã hiếm đối thủ, lúc nãy y bị Tả Dũng CưƠng đánh cho bị thương, trong lòng còn không phục gì cho lắm, đợi đến lúc Tả Dũng CưƠng đánh với Uông Trực, lộ ra vũ công kinh hồn, mới biết mình và lão vũ công cách nhau xa lắc xa lơ, bây giờ lại thấy Uông Trực vũ công cao thâm đến mức không sao đo lường được, mà trước giờ lại ẩn tàng không lộ ra, ngược lại còn nhờ mình hộ tống lão về Tây vực, bèn cảm thấy một thứ gì giống là bị người ta gạt như gạt một đứa con nít, y nhắm chặt mắt lại không nhìn mấy người đó đánh nhau nữa, tự mình vận công trị liệu thương thế, bụng nghĩ:

– Như nếu lần này bình an về tới Bắc Kinh, mình sẽ lập tức giải tán tiêu cuộc, chẳng bao giờ muốn hỏi đến chuyện giang hồ làm gì nữa.

Minh Hạ Hạ đứng một bên xem đánh nhau, trong bụng cũng ngấm ngầm kinh hãi, y cũng không ngờ đến chuyện Uông Trực lợi hại đến thế, bèn nắm chặt cây quạt trong tay, tập trung vào trận chiến. Y thấy cây phất trần của Uông Trực không những ngầm chứa Thiên Sơn kiếm pháp, mà còn ẩn tàng các chiêu số lợi hại trong kiếm pháp của các môn các phái khác, cây phất trần của lão khi thì sử như kiếm, khi thì sử như roi, có khi dùng điểm huyệt. Chỉ thấy trường kiếm của Chử Thời Viễn kiếm quang dày lên, như vô số vì sao chớp chớp trong màn đêm, Tam Giới hoà thượng thiền trượng ào ào tiếng gió, như cái chong chóng đang xoay tít, Lục Báo trường kiếm phiêu phiêu như có như không, xuất thủ như gió, nhẹ nhàng phiêu hốt, cây đại kỳ trong tay Trương Kiến tung bay, trên dưới phất phới, cây phán quan bút của Vu Thiên Long như con rắn thần. Năm người xoay quanh Uông Trực luân phiên tấn công, người ngoài nhìn vào mặt hoa mày váng, vậy mà vẫn không đụng được tới chéo áo của lão.

Uông Trực gặp chiêu nào đở chiêu đó, nhẹ nhàng thần tốc, không hề có vẻ gì là muốn thua, trong khoảnh khắc, mọi người đã qua lại thêm hơn năm mươi chiêu nữa, cao thủ tỷ thí, nội lực một ly một hào hơn thấp với nhau liên hệ trực tiếp đến chuyện sống chết, trong bốn người trong Di Lặc giáo, nội lực thì Lục Báo kém nhất, lúc nãy gã nóng lòng báo thù, đánh nhau với Uông Trực sớm nhất, do đó nội lực tiêu hao cũng có phần nhiều hơn, trường kiếm dần dần đã để lộ chỗ hở, may mà có cây đại kỳ của Trương Kiến tiếp ứng. Vũ công của Uông Trực cao cường quá mức độ tưởng tượng của Minh Hạ Hạ, Tam Giới hòa thượng thấy đánh lâu không thắng được trong bụng đã bắt đầu nóng nảy lên, gã vung cây thiền trượng tấn công liền mấy chiêu, rồi xông về phía trước, một chiêu Kim Cương Phục Ma đụng vào giữa ngực Uông Trực, Uông Trực thấy gã xông về phía trước, cây phất trần tạt qua, đẩy đầu cây thiền trượng qua một bên, thình lình thò tay trái chụp tới thiền trượng vừa kéo vừa dẫn thiền trượng đụng tới Lục Báo. Lục Báo thấy thiền trượng đẩy lại hung mãnh, đành phải nhảy về phía sau, Tam Giới hòa thượng bị thiền trượng kéo, không kịp giữ cứng chân, nguyên cả thân hình phì nộn ập tới Uông Trực Chữ Thời Viễn thấy tình thế nguy hiểm, biến hẳn sắc mặt, trường kiếm vội vã điểm dứ tới Uông Trực, bàn tay trái thò ra, chụp vào tấm áo bào sau lưng Tam Giới, soạt một tiếng, áo bào của Tam Giới đã bị lão xé rách, còn Tam Giới cũng phịch một tiếng quỳ ngay xuống đất, đại khái là cũng giữ vững lại được thân mình. Uông Trực thừa lúc Chử Thời Viễn ra tay cứu trợ Tam Giới, lão bèn xông lại, phất trần điểm một cái, tán ra như ngàn vạn lưỡi kiếm bén nhỏ tập kích vào Chữ Thời Viễn. Chữ Thời Viễn thình lình thấy trước mặt có làn gió thoảng qua, kiếm quang chớp chớp, giật bắn người lên, trước mắt vô số mủi kim độc đang bắn lại, vội vã hất mủi kiếm lên, nhảy lùi về phía sau, đã như vậy rồi lão còn cảm thấy cổ tay mình mát lạnh, ống tay áo bị cây phất trần của Uông Trực tước đi mất một mảng, sợ toát cả mồ hôi lạnh.

Uông Trực thấy Chử Thời Viễn thoái lui, thừa cơ đưa tay lên chém tới Tam Giới hòa thượng đang quỳ nằm dưới đất, Tam Giới hòa thượng bấy giờ đang nằm phục xuống, thiền trượng tuy còn trong tay, có điều gã chưa kịp làm gì được, đành đưa mắt trân trân chờ bị đánh. Lục Báo lúc nãy cũng bị bức bách phải lùi ra sau, chỉ còn thừa Trương Kiến ở một bên Uông Trực, gã thấy tính mạng Tam Giới đang nguy cơ trong phút chốc, vội vã cuốn cây đại kỳ lên, lá cờ trải ra đở tới trước mặt Tam Giới, Vu Thiên Long cũng từ bên kia lại cứu Tam Giới. Uông Trực đang tính hạ độc thủ vào Tam Giới, thấy đại kỳ của Trương Kiến cuốn lại, một chưởng đánh vào lá cờ, Tam Giới thừa khỏanh khắc nhỏ bé đó lăn qua một bên. Uông Trực đánh tới mặt lá cờ của Trương Kiến, thình lình đảo ngược phất trần, tay trái chụp lấy lá cờ nhảy vụt lên, đứng trên lá cờ, phất trần trong tay phải thình lình quạt tới Trương Kiến. Trương Kiến thấy lão nắm lá cờ nhảy lên, hai bàn tay hất qua tính hất lão ra, thình lình thấy trước mắt kim quang lóe lên, biết là không xong, lập tức buông tay, nhảy lui mấy bước, Uông Trực thấy Trương Kiến buông tay bỏ đại kỳ, tựa hồ đã sớm liệu trước, một chiêu Áp Tử Phiên Thân nhanh như sao xẹt, nhảy qua đầu Trương Kiến, tay trái xoay như chong chóng đánh xuống thiên linh cái của gã. Biến cố trong khoảnh khắc, Trương Kiến cũng ngàn vạn lần không liệu được trong chớp mắt lão đã sát lại người mình, không những vậy còn nhảy tới sau lưng mình ám toán xuống đỉnh đầu, Trương Kiến la thầm trong bụng: “Mạng mình đã xong!”, bấy giờ gã chỉ còn cách tận sức chồm tới phía trước, hy vọng may mà thoát khỏi một phen kiếp nạn chăng, có điều độgn tác của Uông Trực nhanh như điện, cho dù gã có nhào xuống đất, Uông Trực cũng còn có thể đánh vào lưng gã.

Mọi người còn chưa rõ ràng chuyện ra thế nào là đã thấy Uông Trực nhảy đến sau lưng Trương Kiến. Bọn Di Lặc giáo bấy giờ đồng thời la ó lên kinh hãi, Dương Oai nghe mọi người la hoãng lên cũng vội vàng mở bừng mắt ra, thấy tình cảnh như vậy bất giác trong lòng mừng rỡ, như nếu Uông Trực đánh Trương Kiến trọng thương, năm tay cao thủ Di Lặc giáo thế đang vi công sẽ tự động phá giải. Mắt thấy Uông Trực đã muốn thành công, trong bụng lão cũng ngấm ngầm hứng chí, thình lình nghe trên đầu có một trận gió cuốn qua, lão liếc mắt nhìn lên, chỉ thấy Minh Hạ Hạ thân hình như con vụ, từ trên đầu mình hạ xuống, cây quạt trong tay phải đang điểm tới Mện Môn huyệt sau lưng mình. Như nếu lão đánh một chưởng xuống đầu Trương Kiến, gã sẽ chết chắc không nghi ngờ gì, nhưng cây quạt của Minh Hạ Hạ cũng điểm trúng người mình, không chết cũng bị trọng thương. Uông Trực đành phải lộn tung người hạ xuống. Trương Kiến thừa cơ chồm về phía trứớc, lộn một vòng qua một bên, bấy giờ mới thoát được một lần ra khỏi Quỹ Môn Quan.

Uông Trực hai chân chạm đất, bàn tay phải cây phất trần phất một cái, tạt tới Minh Hạ Hạ đang ở trên không hạ xuống, Minh Hạ Hạ bấy giờ còn đang giữa chừng trời, thấy phất trần đột nhiên đánh lại mình, y mắt thấy thật không còn cách nào tránh nổi, đành phải búng ngón áp út, cây quạt soạt một tiếng mở ra, cánh quạt như con khổng tước xòe cánh, chận lấy phất trần của Uông Trực, thân hình vẫn tiếp tục hạ xuống, Uông Trực thấy đánh không được, bàn tay trái đã sớm phách ra, đánh tới giữa ngực Minh Hạ Hạ, thanh thế ào ạt sấm sét, Minh Hạ Hạ người còn chưa chạm đất, tay trái cũng phách ra, trên không đánh xuống, chỉ nghe phách lên một tiếng nhỏ, hai người song chưởng đụng vào nhau, Uông Trực thoái lui liên tiếp mấy bước mới đứng vững chân lại, còn Minh Hạ Hạ thì bị chưởng lực của Uông Trực đánh bật như một chiếc lá, phiêu phiêu bay ra ngoài xa, bọn giáo chúng Di Lặc giáo thấy vậy, nhao nhao la ó lên kinh hãi, ai cũng rút binh khí ra, chuẩn bị xông vào liều mạng với Uông Trực, bọn Trương Kiến, Lục Báo và Chữ Thời Viễn cũNg đang tính chồm tới quần công Uông Trực.

Lại thấy Minh Hạ Hạ nhẹ phiêu phiêu đáp xuống đất, áo bào phất phới, vô cùng tiêu sái, chẳng có chút gì vẻ thương tích, y thấy bọn Trương Kiến đang nhào tới Uông Trực, bèn thu quạt lại, hét lên:

– Mau lui lại!

Mọi người nghe y ra lệnh, ai nấy đều vội vã lùi lại yên tĩnh đứng đợi. Uông Trực bấy giờ trong lòng cũng kinh hãi không ngớt, lão cảm thấy bàn tay rát bỏng đau nhức, đưa tay trái lên nhìn, bèn thấy còn muốn đỏ cả lên, bất giác biến sắc mặt, la lên một tiếng:

– Vô Tướng thần công!

Mọi người thấy lão lộ vẻ sợ hãi, không ai biết lão đang nói gì, bỗng nghe Minh Hạ Hạ cười nhạt một tiếng nói:

– Quả nhiên Kim Cương kinh nằm trong tay ngươi!

Uông Trực nghe nói cười nhạt nói:

– Đúng vậy, Kim Cương kinh nằm trong tay lão phu, xem các ngươi có bản lãnh thì lại đây mà lấy, các ngươi hết thảy lại đây thôi! Hôm nay lão phu thử lãnh giáo tuyệt kỹ của mấy tên cao thủ Di Lặc giáo các ngươi thế nào cho biết.

Lúc này, tuy mặt mày lão ra vẻ trấn định, nhưng trong lòng thì không ngớt kinh hãi, mười mấy năm nay lão vẫn cần cù tu luyện tuyệt thế thần công của phái Thiên Sơn, những tưởng trong giang hồ đã chẳng còn ai là đối thủ, lúc nãy lão tính thừa cơ Minh Hạ Hạ thân hình còn đang trên không, đánh cho y trọng thương một phát cho xong, do đó mà nhát chưởng đó của lão đã dùng đến bảy thành nội lực, nào ngờ rằng Minh Hạ Hạ đang lơ lững đối chưởng với mình, không những không bị thụ thương, ngược lại từ nhát chưởng của y còn truyền lại một luồng nội lực rát bỏng bức tới người mình, trong lòng cực kỳ chấn động, thình lình lão sực nhớ ra điều gì đó, bèn bất giác la lên một tiếng.

Minh Hạ Hạ nghe ra được cái ý mỉa mai trong lời nói của Uông Trực, bèn phe phẩy cây quạt cười nói:

– Uông đại nhân quả nhiên công phu cao cường, liên tiếp đánh bại sáu đại hộ pháp của tệ giáo. Bội phục! Bội phục! Bản tòa tính đơn độc thỉnh giáo với Uông đại nhân vài chiêu.

Lúc này, y cũng giống như Uông Trực, không hề dám lơ là chút nào. Lúc nãy y đối một chưởng với Uông Trực, đã sử dụng tới tuyệt thế thần công của lịch đại tương truyền trong Di Lặc giáo mà mình đã tu luyện hơn hai mươi năm nay, vậy mà Uông Trực chỉ thoái lui có mấy bước, đủ thấy nội lực của lão đã đạt đến mức cao thâm khôn lường. Minh Hạ Hạ thu quạt lại cười nói:

– Uông đại nhân, chỉ cần bây giờ ông giao bí cấp bảo vật ra, chúng tôi vẫn có thể mở rộng đường cho ông, bao nhiêu thứ tài vật này của ông, chúng tôi không lấy một thứ gì, ông còn tấm thân tàn phế đó, cần chi đến bí cấp ? Tôi nghĩ ông nên suy nghĩ kỹ lại đi!

Uông Trực hận nhất là người khác nói tới cái sở đoản của mình, năm xưa lão bất đắc dĩ mới trong tình huống khẩn cấp tự thiến mình làm thái giám, xong rồi cũng rất hối hận, do đó đối với bọn đệ tử phái Thiên Sơn cũng thù hận thấu xương, bây giờ nghe Minh Hạ Hạ đang trêu chọc vào chỗ khó coi của mình, trong lòng vô cùng phẫn nộ, thét lớn lên:

– Khỏi nói nhiều lời! Xem chiêu đây!

Nói rồi một chưởng chém tới trước ngực Minh Hạ Hạ.

Minh Hạ Hạ thoái nhượng mấy bước, cười nhạt nói:

– Uông đại nhân, vũ công của ông tuy cao cường, nhưng chắc gì đã thắng được bản tòa, mà cho dù có thắng được bản tòa, cũng chắc gì đã xông ra khỏi Phục Ma La Hán trận do ngàn người sau lưng ta dàn ra đây.

Nói rồi cây quạt điểm một cái, tung người nhảy lên trực tiếp giao thủ với Uông Trực. Mọi người thấy bọn họ hai người quyền qua cước lại, ra chiêu vừa nhanh vừa độc, tấn công đều vào chỗ yếu hại của đối phương. Minh Hạ Hạ thân thủ nhanh nhẹn, còn Uông Trực thì ra chiêu trầm ổn, hai người chồm lên hạ xuống thoáng chốc đã đánh ra hơn hai mưƠi chiêu, mọi người chỉ thấy hai người như hai cái bóng qua lại bay lượn, chẳng còn phân biệt được ai là ai. Phất trần của Uông Trực như con rồng múa lượn, thế trầm lực mãnh, thanh thế vô cùng hung dữ, ra tay độc ác ngụy bí, mỗi chiêu đều ám tàng sát thủ vô cùng lợi hại. Còn cây quạt của Minh Hạ Hạ thì linh hoạt như con rắn thần, điểm, đâm, tạt, đánh, chiêu nào cũng nhanh nhẹn không tả, chỉ đông đánh tây, hư hư thực thực, chiêu thức liên miên dày đặc, phương vị đều nhắm vào chỗ không sao nghĩ tới làm Uông Trực không ngớt gạt đở. Minh Hạ Hạ cây quạt này làm bằng thép ròng, vô cùng kiên cố, mặt quạt làm bằng sợi kim thuộc trộn với một thứ mạng nhện độc rất bền chắc, có thể dùng làm kiếm, cũNg có thể dùng để điểm huyệt, lại còn có thể đở ám khí. Hai người đánh nhau được hơn trăm chiêu vẫn còn chưa phân thắng bại. Chỉ thấy Minh Hạ Hạ cây quạt điểm ra, thân hình tạt bên trái lướt bên phải mấy bước đã công đến trước mặt Uông Trực, bàn tay trái một chiêu Mãnh Hỗ Hạ Sơn đánh mạnh tới ngực Uông Trực, bàn tay phải cây quạt điểm tới, nhắm vào Thần Đình huyệt của lão. Dương Oai thấy Minh Hạ Hạ xông tới Uông Trực, dùng bộ pháp y hệt như lúc nãy Tả Dũng Cương đã thi triển, không những vậy, lúc này y sử ra còn tinh diệu thuần thục hơn cả Tả DũNg Cương.

Uông Trực thấy Minh Hạ Hạ lúc này lòng bàn tay trái đỏ hồng lên như mặt trời, bèn không dám trực tiếp đối chưởng, một chiêu Loan Cung Xạ Hỗ, hai tay đẩy ngược ra, bàn tay trái sử chiêu số cầm nã Thiên Sơn Tuyết Ưng Trảo, chụp ngược tới mạch môn của Minh Hạ Hạ, bàn tay phải cây phất trần xoay một cái, cuốn ngược vào cổ tay Minh Hạ Hạ. Minh Hạ Hạ thấy bàn tay phải của Uông Trực chụp nhanh lại, làm sao để lão chụp trúng, cây quạt thu lại, tiếp theo đó lập tức tung người đá lên tới đầu gối lão, bàn tay phải cây quạt nhứ một cái, phách lên một tiếng đâm tới Mi Tâm huyệt của Uông Trực. Uông Trực thấy vậy, phất trần hất lên, tua phất trần tán ra như ngàn vạn mủi thương trùm lên Minh Hạ Hạ. Minh Hạ Hạ thấy cây phất trần của lão hung mãnh quá chừng, đành phải lùi lại, tiếp theo đó một chưởng đánh ra, thanh thế như lôi đình chớp giật, tuy cách nhau cả mười bước, y thôi động nội lực ra, lập tức cát vàng cuồn cuộn như một đường dẫn tuyến hỏa dược đang cháy, soẹt soẹt tấn công lại. Nhát chưởng đó của y đã được thôi động bằng nội lực, sỏi đá bị hút lên làm thành vô số viên đạn bay ào ào dày đặc như mưa rào lại.

Uông Trực thấy Minh Hạ Hạ tùy tiện vung tay lên, thình lình đã cảm thấy có một luồng gió rát bỏng ập tới mình, lão biết Minh Hạ Hạ đang tính dùng nội lực để thủ thắng, bèn hú lên một tiếng dài, cũng một chưởng đánh tới mặt đất trước mặt, mọi người thấy lập tức cát vàng trước mặt lão tựa như nước hồng thủy phá vỡ đê, bài sơn đảo hải ập tới Minh Hạ Hạ, so với nội lực Minh Hạ Hạ vừa tấn công lại còn cương mãnh hơn. Minh Hạ Hạ thấy vậy, bàn tay phải cây quạt nhét nhanh vào eo lưng, một chưởng cũng đẩy ra, lập tức cát vàng như nước sông Hoàng Hà hùng dũng ồ ạt ụp tới Uông Trực. Uông Trực thấy lại có một luồng cát vàng tập kích lại, cũNg không chịu kém, nhét phất trần vào sau lưng, gầm lên một tiếng, bàn tay phải cũng đẩy mạnh ra, chỉ thấy chưởng phong cuốn cát càng lên thành một bức tường vô hình chặn đứng đám sỏi đá đang ập lại. Bấy giờ, hai người đã dùng hết toàn lực quyết chiến, nội lực liên miên không ngớt đẩy ra, chu vi làm thành một luồng khí nóng bỏng vô hình, hất tung vô số cát bụi mù mịt bắn vào thân thể mọi người như kim chích, ai nấy đều sớm đua nhau thoái lùi lại. Uông Trực và Minh Hạ Hạ hai người mỗi bên dựa vào nội lực đối chưởng với nhau, bấy giờ đã đến lúc sinh tử quyết chiến. Hai người không ngớt đẩy chưởng ra, khoảng cách cũng càng lúc càng xa ra, cát vàng bị cuốn lên giống như hai con rồng vàng đang hỗ tương cắn xé nhau một cách tàn bạo.

Lúc này gió cũNg đang nổi lên, từng trận từng trận, cát vàng mịt mù trời đất, thổi cho mọi người không mở mắt ra nổi, chân trời xa xa tịch dương đỏ hồng như máu, lồ lộ vừa lớn vừa tròn. Dưới ánh tịch dương, Dương Oai thấy Uông Trực tóc trắng phau phau, thân hình vươn ra đặc biệt vừa cao vừa lớn như một pho tượng. Còn Minh Hạ Hạ thì áo bào trắng phất phơ, mỗi đánh một chưởng đều tiêu sái tự tại, từng bước từng bước tiến lại Uông Trực. Bọn giáo đồ Di Lặc giáo trước giờ chưa hề thấy thiếu giáo chủ xuất thủ, hôm nay thấy y đại chiến Uông Trực, rõ ràng đang chiếm thượng phong, ai nấy đều hoan hô cả lên, một bên la ó trợ oai. Thình lình, mọi người bỗng nghe bình lên một tiếng lớn, làm như đang có động đất, chỉ thấy Uông Trực và Minh Hạ Hạ hai người đều đứng trân ra không động đậy, song chưởng chéo nhau, hỗ tương dính cứng một chỗ, mọi người biết hai người đã đi đến chỗ quyết đấu sống chết, ai nấy đều im lìm nín thở, chăm chú nhìn tình huống trong đấu trường, chỉ nghe có tiếng gió đang gào thét lên như quỹ khóc sói gào. Hai người hỗ tương thôi đẩy nội lực công tới đối phương, mọi người thấy hai chân của hai người dần dần lún xuống cát vàng và mọc rễ ngay tại đó. Quá chừng nửa trụ hương, trên đầu hai người bắt đầu có một làn khói trắng bốc lên, Dương Oai biết hai người lúc này đã đến chỗ khẩ yếu lập tức phán quyết sinh tử. Chỉ thấy Minh Hạ Hạ song chưởng đỏ lòm như sắt đang nung trong lò, còn Uông Trực thì mặt mày như đang uống rượu say vậy, hai chân của mỗi người đã lún xuống cát vàng chừng nửa thước, chu thân của Uông Trực như có bầu khí tím nhạt bao phủ, còn Minh Hạ Hạ thì thân hình như có một làn vụ màu tím đỏ mơ hồ chạy quanh.

Lục Báo nóng lòng báo thù, lại thấy hai người đã đến chỗ khẩn yếu sống chết, bèn chẳng kể gì đến quy cũ giang hồ, móc ra một mủi phi tiêu, dùng sức ném tới sau lưng Uông Trực, phi tiêu xé gió bay thẳng lại lưng Uông Trực. Mọi người thấy vậy đều la hoảng lên, Chữ Thời Viễn thấy Lục Báo ném phi tiêu ra, vội vã la lớn:

– Cẩn thận!

Chỉ thấy phi tiêu bay vụt tới Uông Trực còn cách chừng chỉ một tấc, làm như đụng phải một bức tường, thình lình dội ngược lại, lực đạo nhanh cực kỳ, còn gấp mấy lần Lục Báo ném, phi tiêu bay thẳng lại trước mặt Lục Báo. Lục Báo ngàn vạn lần không ngờ được phi tiêu lại bay ngược tới mình, không những vậy, còn nhanh hơn tốc độ mình ném gấy mấy mươi lần, gã mở trừng mắt nhìn phi tiêu bay lại mi tâm của mình, kinh khủng không sao tả nổi. Chính ngay lúc khẩn cấp đó, chỉ thấy cây đại kỳ của Trương Kiến cuốn lên, bọc mủi phi tiêu đang bay tới Lục Báo vào trong lá cờ, cứu được gã một mạng. Lục Báo bấy giờ còn chưa hết kinh hồn, thấy Trương Kiến cứu mạng cho mình, thật là vừa tức vừa hận, gã nuốc ực một hơi vào cổ họng, thình lình xách trường kiếm tung người nhảy lên, đẩy một kiếm đâm tới Linh Đài huyệt sau lưng Uông Trực, chiêu thức vừa nhanh vừa chuẩn.

Chữ Thời Viễn thấy vậy lập tức biến hẳn sắc mặt, vội vã lớn tiếng la lên:

– Lục hộ pháp! Ngàn vạn lần không được! Mau mau lùi lại!

Nhưng Lục Báo lúc này đang trong cơn thịnh nộ, toàn lực đâm tới đã sát sau lưng Uông Trực. Mọi người chỉ nghe soẹt lên một tiếng, thanh trường kiếm của Lục Báo đã đâm vào sau lưng của Uông Trực, lưng Uông Trực chỉ thấy hơi run lên một chút, Dương Oai giật mình, thầm nghĩ:

– Xong rồi! Uông Trực chỉ e đương trường đổ máu mất mạng thôi.

Y không nỡ nhìn Uông Trực máu phun tung tóe, bèn nhắm mắt lại. Thình lình y nghe phách lên một tiếng nhỏ, tiếp theo đó, Lục Báo phát ra một tiếng gào thảm thiết, Dương Oai vội vã mở bừng mắt ra nhìn, chỉ thấy Lục Báo lúc này đã bị văng ra ngoài một trượng, miệng mửa ra máu tươi, đang loạng choạng bò dậy, còn Uông Trực thì vẫn y dạng bất động, cùng Minh Hạ Hạ vẫn đang tỷ thí nội lực, làm như chẳng có chuyện gì xảy ra vậy, phía sau lưng lão, thanh trường kiếm của Lục Báo đã gãy ra làm đôi rớt trên mặt đất. Minh Hạ Hạ và Uông Trực lúc này trên đầu đều có làn vụ trắng bốc lên mù mịt, mặt mày Uông Trực mồi hôi không ngớt nhỏ long tong xuống, Minh Hạ Hạ tuy không thấy rõ mặt mày, nhưng mồ hôi cũng không ngớt ứa ra hai bên thái dương.

Y lập tức hiểu ngay chuyện gì đã xảy ra, thì ra, Lục Báo một kiếm đâm vào sau lưng Uông Trực, Uông Trực khẻ run lên một cái, Lục Báo thình lình cảm thấy trường kiếm như đâm vào miếng bông gòn, đang kinh ngạc, bỗng một luồng lực lượng vô cùng lớn lao từ trong người Uông Trực dội ngược ra, như bài sơn đảo hải, phản công vào trường kiếm của gã, chấn cho hổ khẩu gã đau buốt tận xương tủy, ngũ tạng chấn động kịch liệt, trường kiếm phách lên một tiếng gãy ra làm đôi, luồng nội lực hùng mạnh đó còn đẩy cho gã bay ra ngoài một trượng, thụ thương thật tình trầm trọng. Mọi người đều kinh hãi không xiết, không ngờ Uông Trực lại lợi hại dường đó, không lẽ lão đã luyện được công phu Kim Chung Trí Thiết Bố Sam, thân thể đao thương không đâm vào được sao ? Dương Oai và một số người thì hiểu nguyên do thế nào. Bởi vì, lúc này Uông Trực và Minh Hạ Hạ hai người đang quyết đấu đến mức sống chết, nội lực của hai bên đều toàn bộ này bố ra chu thân, vận dụng đến mức độ tận cùng, gặp phải công kích bên ngoài, càng lớn chừng nào, phản lực càng lớn chừng đó, Lục Báo một kiếm đâm vào người Uông Trực, nội lực của hai người đồng thời phản công lại vào thanh kiếm, Lục Báo bèn bị chấn cho bay ra ngoài.

Chữ Thời Viễn kinh nghiệm phong phú biết chuyện bề trong lợi hại do đó mà mở miệng cảnh cáo, có điều đã trễ, Lục Báo lúc đó đã đâm tới lưng Uông Trực rồi. Tam Giới hòa thượng thấy Lục Báo thụ thương nằm lăn ra đất, lập tức nổi khùng lên, xách cây thiền trượng bước sải nhanh về phía trước, rống lên một tiếng lớn đập thiền trượng vào lưng Uông Trực, mọi người muốn kêu gã dừng lại đã không kịp, chỉ nghe bình lên một tiếng, tiếp theo đó mọi người nghe Tam Giới hòa thượng cũng la lên một tiếng thảm thoe^’t văng ra ngoài ba trượng lập tức hôn mê bất tỉnh. Vu Thiên Long vội vã nhảy lại bên cạnh Tam Giới hòa thượng, đở gã ngồi dậy, tay phải lập tức áp vào Linh Đài huyệt vận khí liệu thương cho gã.

Cây thiền trượng của gã đập vào lưng Uông Trực như đập vào tảng đá cứng, dội ngược lại, thiền trượng cong lại như một cây cung bay lên không trung, xoay vòng vòng như chong chóng về hướng bọn giáo chúng Di Lặc. Chỉ nghe “ui dao”, “ái da” mấy tiếng thảm thiết, cây thiền trượng đánh vào trong đám người Di Lặc giáo, khoảnh khắc đã có mấy kẻ biến thành oan hồn vì nó.

Mọi người còn đang kinh hồn, thình lình lại thấy Uông Trực hét lên một tiếng thảm thiết, miệng mửa ra mấy búng máu tươi ngã bật ra đằng sau, chẳng thấy động đậy chút nào nữa, mọi người thấy lão thất khiếu đều rỉ máu, mặt mày vô cùng khủng bố, ai nấy đều không dám nhìn thêm, nghĩ chắc là đã táng mạng đương trường. Thì ra Uông Trực bị Tam Giới đập cho một trượng, tuy chấn cho Tam Giới thụ thương trầm trọng, nhưng Tam Giới trời sinh thần lực, cú đập đó có sức lực lôi đình vạn cân, chân khí trong người lão bị phân tán, nội lực của Minh Hạ Hạ bèn tấn công mãnh liệt lại, lão còn chịu sao nổi ? Tâm mạch lập tức bị chấn đoạn, rồi mửa máu ra mà chết. Minh Hạ Hạ thấy Uông Trực ngã ra chết, lập tức xếp bằng ngồi xuống nhắm mắt điều tức. Chữ Thời Viễn và Trương Kiến thấy Minh Hạ Hạ vận công liệu thương, hai người lập tức nhảy lại bên cạnh y, mỗi người mỗi bên cầm binh khí hộ vệ, mọi người thấy Uông Trực chết thảm dưới tay Minh Hạ Hạ không ai dám động đậy gì.

Qua một nửa trụ hương, Minh Hạ Hạ bèn mở trừng mắt ra, tung người đứng dậy, làm như chẳng có gì xảy ra, y thấy Uông Trực đã chết, bèn nói với Chữ Thời Viễn:

– Lục soát người lão!

Chữ Thời Viễn tay phải cầm kiếm, đá một cái vào người Uông Trực, thấy người lão đã cứng lại và lạnh ngắt, thất khiếu ra máu, mặt mày nhăn nhó, quả thật đã chết từ lâu, bèn khom người xuống lục soát vào người lão, chỉ thấy lão lấy từ trong người Uông Trực ra bình lọ ngân phiếu đá lửa mấy thứ tạp vật, nhưng chẳng thấy sách vở gì, Chữ Thời Viễn quay đầu lại nói với Minh Hạ Hạ:

– Thiếu giáo chủ, không có gì cả!

Minh Hạ Hạ thét lên:

– Lục soát kỹ càng thêm lần nữa!

Chữ Thời Viễn lại lục soát thân thể Uông Trực từ trong ra ngoài thêm lần nữa, ngay cả lưng quần cũNg xem xét một phen, rồi đứng dậy cung kính nói:

– Thiếu giáo chủ, vẫn không thấy gì!

Minh Hạ Hạ nghe nói bèn quay người bước nhanh lại hai tên tiểu thái giám. Hai tên tiểu thái giám thấy y bước lại chỗ mình, sợ quá hai chân không ngớt ru lẫy bẫy, Minh Hạ Hạ hướng về hai gã thét lớn:

– Bản đồ kho tàng và bí cấp ở đâu ? Mau mau nói ra!

Một tên tiểu thái giám sụm chân phịch một cái cả người rủ xuống, gã tiểu thái giám đó vốn đang giữ con chó chăn dê, con chó chăn dê thấy Minh Hạ Hạ bước lại bèn hướng về Minh Hạ Hạ sủa lên, tướng mạo vô cùng hung ác, tiểu thái giám buông tay ra, con chó chăn dê bèn nhảy chồm tới Minh Hạ Hạ, Minh Hạ Hạ thấy con chó xông lại cắn mình, nổi giận lên, thân hình nghiêng qua một bên, một chưởng đánh tới con chó miệng mắng:

– Súc sinh! Muốn chết!

Con chó chăn dê vô cùng cơ linh, thấy Minh Hạ Hạ phách chưởng đánh tới mình, thân hình xoay qua, tính cắn vào tay Minh Hạ Hạ, như nếu là kẻ tầm thường, chắc chắn vạn lần tránh không khỏi nó cắn trúng. Nhưng Minh Hạ Hạ thân phận thế nào, làm sao để nó cắn trúng mình được, chỉ thấy y rụt tay như chớp, đánh vào mông con chó, con chó chăn dê bèn bị y đánh cho văng ra ngoài mấy trượng, con chó chăn dê sủa lên mấy tiếng oẳng oẳng kinh hoảng chồm người dậy, nhắm bọn giáo chúng Di Lặc giáo xông lại, nó chạy lại ngay chỗ lúc nãy cây thiền trượng của Tam Giới hòa thượng rớt xuống, con chó chăn dề này là loại mục dân ở núi Thiên SƠn chuyên muôn nuôi dưỡng để coi súc vật, thân hình cao lớn cường kiện, ngay cả chó sói còn dám cắn lộn, hung mãnh phi thường, tuy nó bị thương, nhưng vẫn còn linh hoạt không tả, nhịn đau bò dậy, nhắm bọn giáo chúng Di Lặc giáo cắn loạn xạ vào chân, chạy qua đông tạt qua tây, bọn giáo chúng Di Lặc giáo lập tức bị nó làm cho lính quýnh tay chân, trong khoảnh khắc, nó đã xông ra khỏi vòng vây, nhắm hướng Ngọc Môn quan chạy tới, thoáng chốc đã biến mất vào đám cát vàng mênh mông. Minh Hạ Hạ thấy con chó chăn dê chạy mất rồi, cũng không để ý, đá một cái vào tên tiểu thái giám đang nằm lăn ra mặt đất, rồi thét lên:

– Nói! Bản đồ kho tàng và bí cập ở đâu ?

Có điều chẳng thấy tên tiểu thái giám động đậy gì cả, Minh Hạ Hạ đá cho tên tiểu thái giám lật ngửa lại, thấy mặt mày gã trắng bệch, hàm răng cắn chặt, hai mắt mở trừng trừng, đưa tay để hờ lên mủi gã, thì ra đã sợ quá chết mất rồi, còn tên tiểu thái giám kia thì quý xuống đất, đầu không ngớt cúi lạy van xin:

– Tiểu nhân thật tình không biết, đại nhân tha mạng cho! Tha mạng cho!

Minh Hạ Hạ quay đầu lại nói với Chữ Thời Viễn:

– Lục soát ngưỜi bọn chúng!

Chữ Thời Viễn tiến lại điểm vào huyệt đạo của tên tiểu thái giám, nhanh nhẹn lục soát trên người hai gã, cũng chỉ có mấy thứ đồ ngân phiếu, lão bèn nói với Minh Hạ Hạ:

– Thiếu giáo chủ, không có gì cả! Có thể giấu trên xe chăng ?

Minh Hạ Hạ gật đầu nói:

– Đem hết bọn chúng về tổng đàn.

Chữ Thời Viễn gật đầu quay người lại nhìn bọn tiêu sư một thoáng rồi quay qua giáo chúng Di Lặc giáo vung tay nói:

– Bắt hết bọn chúng!

Di Lặc giáo chúng nghe nói, bèn nhao nhao hò hét xông lại bọn tiêu sư, trong đấu trường lập tức vang lên một trận tinh tinh tang tang hỗn chiến, bọn tiêu sư tuy ai ai cũng vũ công bất phàm nhưng đối phương đông người thế mạnh, cũng toàn là những tay hảo thủ đã được chọn lựa, trong khoảnh khắc đám tiêu sư đều bị bắt giữ, có người bị điểm huyệt, có người còn bị thụ thương. Dương Oai xếp bằng ngồi trên mặt đất, mắt thấy bọn Di Lặc giáo xông lại hoặc điểm huyệt hoặc chém ngã bọn tiêu sư, lập tức nổi xung lên, tính đứng dậy ra tay cứu bọn họ, thình lình cảm thấy trong ngực một cơn đau nhói lên cơ hồ muốn xỉu đi, biết là mình thụ thương quá nặng, y thở ra một hơi dài, mắt trân trân nhìn bọn tiêu sư từng người một bị bắt giữ, may mà chỉ có một ít người bị thương, không ai bị giết chết. Chữ Thời Viễn cầm kiếm đứng giám sát động tĩnh canh giữ Dương Oai, y thấy cuộc thế đã xong, thở dài nhắm mắt lại không nỡ nhìn thêm.

Minh Hạ Hạ thấy đám tiêu sư đã bị cầm giữ, bèn vung tay ra hiệu lệnh:

– Mở rương đồ ra!

Chỉ thấy bọn Di Lặc giáo đã có mấy người bò lên tiêu xa, nhanh nhẹn mở các rương đồ trên tiêu xa ra, Minh Hạ Hạ phi thân lên tiêu xa, thấy rương đầu tiên đựng đầy những thứ dụng cụ làm bằng kim ngân, ly rượu, đũa ngà, đồ dùng bằng ngọc. Y nhảy qua cái rương thứ hai, lập tức lộ vẽ mừng rỡ, thì ra cái rương này đựng đầy những thỏi vàng lá sáng loáng, ít nhất cũng trị giá mấy trăm vạn lượng bạc. Y lại nhảy tới cái rương thứ ba, thứ tư, thấy trong hai cái rương đó đựng đầy những thỏi bạc, trị giá có tới hai trăm vạn lượng. Y mở tới rương thứ năm, bèn phát hiện ra trong rương đựng đầy những trân chậu bảo thạch, phỉ thúy nhan sắc đủ màu, còn có vô số kỳ trân dị bảo như những viên dạ minh châu lớn bằng trứng ngỗng, san hô dài ba thước, mắt mèo, tổ mẫu lục thứ gì cũNg có, không thứ nào là không giá trị liên thành, khó mà đoán được trị giá đến bao nhiêu. Minh Hạ Hạ nhìn tới rương thứ sáu thì lại là những thứ thuốc men trân quý như nhân sâm ngàn năm, cao thủ ô đã thành hình người, linh chi ngàn năm, lộc nhĩ vân vân. Y lật cái rương thứ bảy lên, phát hiện ra là mấy thứ lụa là áo hồ cầu vân vân, số lượng vừa nhiều, thứ loại đủ kiểu, đủ để gọi là phú khả địch quốc, có điều mọi người không ngờ là, đỏ au có vàng, trắng phau có bạc, tròn có trân châu, sáng có bảo ngọc, nhưng có được một tờ giấy, một bản đồ. Tội nghiệp cho Uông Trực, suốt đời cặm cụi đi hút máu mủ dân đen, cuối đời rồi tận số đều lọt vào trong tay Di Lặc giáo. Minh Hạ Hạ tuy tìm không ra thứ mình muốn tìm, nhưng lông mày chỉ hơi chau lại một chút, sau đó thì mặt mày hớn hở, y quay người bước lại Dương Oai, cười nói:

– Dương tổng tiêu đầu, đắc tội đắc tội! Gia phụ mời tổng tiêu đầu và các vị đến tổng đàn tệ giáo hàn huyên một phen.

Dương Oai thấy Minh Hạ Hạ bước lại chỗ mình, biết là y tìm không ra thứ y muốn tìm, tính áp giải mọi người về Di Lặc giáo khảo đả nghiêm hình một phen, thẩm vấn từng người một, hiện giờ y bị trọng thương, trong người không có chút sức lực, bụng nghĩ:

– Bị hắn áp giải đến tổng đàn Di Lặc giáo rồi, không biết còn phải chịu tra tấn đến ra sao ?

Y than dài một tiếng nói:

– Nghĩ Dương Oai ta mười lăm tuổi bắt đầu ngang dọc giang hồ, tung hoành hơn hai mươi năm nay, qua bao nhiêu trận sống chết, hôm nay lại chết dưới tay bọn Di Lặc giáo các ngươi, trời hại mạng ta! Trời hại mạng ta!

Nói rồi ám vận chút nội lực còn lại tối hậu trong người, tay phải nhanh như chớp đưa lên đánh xuống Bách Hội huyệt trên đầu mình một cái, lập tức đầu ngoẻo qua một bên mà chết.

Biến cố phát sinh trong khoảnh khắc, như một ánh lửa lóe lên rồi tắt, bọn tiêu sư thình lình thấy Dương Oai tính tự sát, ai nấy đều bi phẫn kêu lên:

– Tổng tiêu đầu không được!

Có điều mọi người bấy giờ ai nấy đều bị bắt giữ, kẻ thì bị điểm huyệt kẻ thì bị trói kẻ bị thương không ai động đậy gì được, lấy mắt trân trân nhìn Dương Oai tự sát, ai nấy đều bi ai khôn xiết. Dương Oai thường ngày tuy làm tổng tiêu đầu nhưng xem mọi người đều như huynh đệ, chưa bao giờ lên mặt với ai, đối đãi gia thuộc các tiêu sư bị giết hại rất tử tế, do đó bọn tiêu sư ai ai cũng đồng lòng góp sức làm việc cho y, Dương Oai tiêu cuộc mới được huy hoàng như ngày hôm nay, bây giờ mọi người thấy y tự sát, rất nhiều người muốn tuẫn tiết theo y, có điều khổ nổi không sao động đậy tay chân được, ai ai cũng nhắm tới bọn Di Lặc giáo mở miệng ra chưởi bới, có điều lập tức đã bị nhét dẻ vào miệng.

Minh Hạ Hạ cũng vạn lần không ngờ Dương Oai lại tự sát, y thấy Dương Oai thình lình đưa tay lên đánh mạnh xuống Bách Hội huyệt trên đầu mình, giật mình kinh hãi, vội vã bước nhanh tới trước nói:

– Dương tổng tiêu đầu! Ngàn vạn lần không được!

Có điều đã quá chậm, Dương Oai nhát chưởng đó đánh trúng xuống Bách Hội huyệt của mình, Bách Hội huyệt là một tử huyệt lớn trên thân thể con người, đánh trúng vào đó là lập tức táng mạng. Minh Hạ Hạ bước nhanh tới đở lấy Dương Oai, thấy khóe miệng và mủi đều rỉ máu ra, đã ngừng thở chết rồi, thở ra một tiếng dài, nhìn Chữ Thời Viễn nói:

– Lo liệu tử tế đưa ông ta về tổng đàn.

Y nói rồi đứng dậy nhìn quanh mọi người một thoáng, trầm tư một hồi rồi vung tay ra lệnh:

– Rút lui! Đem theo tất cả mọi thứ, không để lại gì cả!

Nói rồi nhảy lên ngựa từ từ thả cương, trong lòng vô cùng bực dọc. Minh Hạ Hạ không hiểu tại sao Dương Oai lại tự sát, Dương Oai chết rồi, bao nhiêu đưỜng dây có thể truy đưỢc từ y đã bị đứt đoạn, tuy lần này giết được Uông Trực, cướp được bao nhiêu đó tiền bạc châu báu, nhưng y không tìm đưỢc thứ mình muốn tìm, do đó trong bụng không khỏi buồn phiền. Y có biết đâu, Dương Oai thành danh thuở nhỏ, tính tình kiêu ngạo, thanh danh so với tính mệnh còn trọng yếu hơn nhiều, hôm nay bị Tả Dũng Cương đánh cho trọng thương, ngay cả tiêu xa cũng bị cướp mất, là một chuyện vô cùng nhục nhã. Thêm vào đó, lúc này kinh mạch của y đã bị tán loạn, côn gphu đã mất không khác gì một phế nhân, muốn hồi phục lại vũ công cũng chẳng còn là chuyện có thể được, cho dù Di Lặc giáo thả cho y về nhà, cũng coi như không khác gì đã giết y. Dương Oai đi bảo tiêu bao nhiêu năm nay trong giang hồ, đắc tội không biết bao nhiêu người hai bên hắc bạch, kết oán cũng vô số, như nếu kẻ thù biết được chuyện, thế nào cũng sẽ tìm lại nhà báo thù, rốt cuộc rồi cũng không khỏi cái chết. Thêm nữa, y còn sợ bọn Di Lặc giáo áp giải về tổng đàn sẽ còn chịu bao nhiêu điều khuất nhục khác, do đó vận nội lực còn sót lại tối hậu rự kết liễu đời mình.

Chữ Thời Viễn ôm xác Dương Oai lên tiêu xa rồi cũng tùy theo Minh Hạ Hạ thả ngựa chầm chậm đi về. Bọn giáo chúng Di Lặc giáo đua nhau thu dọn chiến trường, kẻ bị thương đở lên tiêu xa, dưới sự chỉ huy của Trương Kiến, áp giải tiêu xa và bọn tiêu sư đi theo sau, trong thoáng chốc rút lui sạch không còn thứ gì. Bấy giờ, gió bắc nổi lên gào hú, cát vàng cuốn tung mù mịt, trong thoáng chốc đã xóa hết dấu tích của trận chiến ác liệt lúc nãy, máu me, dấu chân thứ gì cũng bị phủ trùm hết sạch không còn gì cả. Nguyễn Hỗ và bọn tiêu sư tuy bị trói tay nhưng bọn Di Lặc giáo cũng không có ý lăng nhục, chỉ thỉnh thoảng la hét mấy tiếng, nhưng cũng để mọi người cưỡi trên lưng ngựa, đi về hướng tây. Nguyễn Hỗ thấy trời bây giờ cũNg sắp tối, vầng thái dương đỏ hồng chầm chậm chìm xuống một bên chân trời nối sa mạc, gió bắc cuồng hú, cát vàng mịt mờ, đồi cát sau lưng đã biến thành đen thẳm như một con mãnh thú không lồ, y không biết bọn Di Lặc giáo sẽ áp giải mình đến đâu, cũng không biết mệnh vận của mình và bọn tiêu sư sẽ ra thế nào, có điều thấy Dương Oai mất mạng nơi đất khách quê người, trong lòng cảm thấy thê lương vô hạn.

Minh Hạ Hạ nào biết, lúc đó phía sau đồi cát, có một cặp mắt sợ hãi kinh khủng đang nhìn chăm chăm vào toàn bộ mọi chuyện đã xảy ra từ đầu đến cuối, mà chính cặp mắt đó sẽ làm cho Di Lặc giáo sau này nhận lãnh một mệnh vận giáo phái toàn bộ bị tiêu diệt. Minh Hạ Hạ áp giải bọn tiêu sư về tổng đàn cũng là có ý phong tỏa tin tức, để tránh hậu hoạn về sau, nhưng y có biết đâu, sau lưng còn có người đã theo dõi mình.

Thì ra, lúc bọn Di Lặc giáo phái người từ Ngọc Môn quan giả trang đi theo bọn Dương Oai, đúng lúc đó cũng có một đám thương gia tính đi theo chung về Tây vực, có điều bọn họ ra khỏi Ngọc Môn quan rồi, phát hiện phía sau bọn Dương Oai có một số nhân vật khả nghi, bèn hoài nghi gặp phải cường đạo, do đó bọn họ lập tức trở về lại Ngọc Môn quan, nhưng trong bọn có người bạo gan len lén đi theo phía sau bọn Di Lặc giáo, đúng lúc song phương đánh nhau, sợ quá nằm im thin thít không động đậy, đến mãi khi bọn Di Lặc giáo áp giải các tiêu sư đi rồi, gã mới dám chạy hốt ha hốt hoảng về lại Ngọc Môn Quan, cũng chính gã là kẻ đã đem tin tức truyền lại trong chốn giang hồ, sau này các môn các phái cùng Di Lặc giáo nổi lên một trường can qua tranh chấp giết chóc đầy máu tanh cũng là từ đấy mà ra. Muốn biết bọn tiêu sư mệnh vận sẽ ra sao, xin xem tiếp đoạn tới.

 
Nguyên tác: A Chí
Dịch giả: Lê Khắc Tưởng

 

Bài Cùng Tác Giả:

0 Bình luận

Bình Luận