Giang Hồ Kỳ Tình Lục – Chương 26. Gặp gỡ tình duyên
Quả nhiên không thấy Đoàn Nhị lại tiêu cuộc nữa, Dương Thông biết lão đã rời khỏi Bắc kinh, bèn không lại chỗ Cái bang dò hỏi. Quá thêm vài ngày, Tống Thanh vâng lệnh lại tiêu cuộc chỗ Dương Thông đem nó cùng về nam đi Thái Sơn, Tống Thanh biết Dương Thông là kẻ Đoàn Nhị bồi dưỡng thành người kế thưa Cái bang sau này, do đó chiếu cố chu đáo cho nó, suốt dọc đường có đệ tử Cái bang tiếp ứng, do đó vào tới Sơn Đông thuận lợi không có chuyện gì để nói. Bấy giờ cách đại hội còn tói mấy ngày, Tống Thanh bèn nói:
– DưƠng huynh đệ, hiện tại còn cách rằm tháng bảy cũng xa, mình đi du lãm thắng cảnh ở Thái Sơn chơi, tới ngày bao chuyện phải làm sợ không có thì giờ nhàn rỗi mà đi đâu.
DưƠng Thông nghe gã nói hợp ý mình, cũng nói:
– Như thế thì quá hay!
Thật ra, Thái Sơn chỗ này Tống Thanh đã đi qua không biết bao nhiêu lần, chỉ vì gã thấy DưƠng Thông còn chưa biết tới, do đó bèn nói thuận theo ý của nó, tưƠng lai nó thành bang chủ còn có chỗ đưỢc tiện lợi. Thái Sơn đứng đầu bốn trái núi nổi tiếng, Khổng Tử có nói, “Đăng Đông Sơn nhi tiểu Lỗ, đăng Thái Sơn nhi tiểu thiên hạ” (lên Đông Sơn xem nưỚc Lỗ nhỏ, lên Thái Sơn xem thiên hạ nhỏ), Thái Sơn nổi tiếng là cao lớn hùng vĩ, các bậc đế vương đời đời lên ngôi là phải lên núi Thái Sơn tế trời.
Dương Thông và Tống Thanh hai người đến chân núi, thấy ở đó có mười mấy túp nhà xây quanh, như một cái thôn, gần bên là một cái quán rượu, phục vụ cho du khách lên núi chơi, Tống Thanh nói:
– DưƠng huynh đệ, bọn mình lại đó uống vài ly trưỚc, rồi lên núi được không ?
Dương Thông gật đầu nói:
– Vâng!
Hai ngưỜi bèn nhắm quán rưỢu đi lại. Quán rượu lúc đó chẳng thấy có một ai, chỉ có chưởng quỹ đang gầm đầu tính sổ, điếm tiểu nhị đang ngồi ngủ gà ngủ gật. Chưởng quỹ thấy hai người lại bèn tươi cười hỏi:
– Quý khách muốn dùng gì ?
Tống Thanh nói:
– Đem lại bình trà trưỚc, rồi sau đó gọi rưỢu thịt sau.
Chưởng quỹ bèn thúc điếm tiểu nhị đi đun bình trà nóng đem lại. Dương Thông và Tống Thanh ngồi chờ ươm trà một hồi, Tống Thanh cầm ly trà lên tính uống, bỗng chau mày lại, bỏ ly trà xuống. Dương Thông thấy trà nguội tính cầm lên uống.
Thình lình chân của Tống Thanh dưỚi bàn đá nhẹ vào chân nó một cái, rồi gã nhìn nó đưa mắt ra dấu, Dương Thông bèn hiểu có chuyện gì đó không được, ly trà cũng chao qua một cái đổ một chút trà ra. DưƠng Tho6ng bèn đặt ly trà xuống, chỉ nghe Tống Thanh cất tiếng:
– A … trà đã nguội rồi, nào! Dương huynh đệ, mình rót lại ly khác.
Nói rồi chỉ thấy gã xoay lưng lại chưởng quỹ và điếm tiểu nhị, cầm bình trà lên, ngón tay trỏ bên phải móng tay búng nhẹ tới bình trà, Dương Thông thấy có một lớp phấn màu hồng nhạt bay vào trong bình. Tống Thanh lắc cái bình mấy cái, đứng dậy đưa tay qua lấy ly trà của Dương Thông đổ cạn đi, rồi khom lưng rót lại cho Dương Thông một ly trà, thừa lúc đang cúi người, nói nhỏ với nó:
– Trong trà có mông hãn dược!
Rồi thản nhiên rót cho mình một ly. Dương Thông giật mình, thứ mông hãn dược này không mùi không sắc, tuy không phải là thuốc độc, nhưng cũng làm không biết bao nhiêu anh hùng hão hán mê đảo, là vì bỏ nó vào trong rượu hoặc trà, ngay cả ngân châm hoặc tượng nha đều không cách nào phân biện ra đưỢc.
Có điều Tống Thanh vốn nổi tiếng trong giang hồ là Diệu Thủ Độc Cái, vũ công tuy không cao, nhưng khinh công và bản lãnh sử độc và giải độc xuất chúng, cái túi gã đeo sau lưng là đầy những độc vật. Gã là đại hành gia sử độc, thứ mông hãn dược này mùi vị gã vừa nếm là ngửi nùi ra được ngay. Dương Thông lén nhìn điếm tiểu nhị và chưởng quỹ, thấy điếm tiểu nhị mặt mày trắng trẻo, hai bàn tay mềm mại trắng bóc, ngón tay búp măng, lập tức biết có điều trá ngụy, phải biết điếm tiểu nhị quanh năm làm bạn với bếp núc, chân tay ắt là bị ngâm cho đen đủi, suốt ngày rửa chén da tay ắt là sần sùi chai đá, ngón tay cũng vừa lớn vừa thô mới đúng. Lại nhìn kỹ chưởng quỹ, chòm râu dưới cằm, mặt mày lãnh đạm, cặp mắt lộ vẻ hung dữ, lại càng biết là có gì không đúng, phải biết, người buôn bán lấy hòa khí làm ăn, mặt mày lúc nào cũng tươi cười vui vẻ, lúc nào cũng hòa thiện mới phải, Dương Thông ngấm ngầm tự trách mình quá sơ ý, nếu không phải Tống Thanh phát hiện kịp thời, mình đã trúng phải ám toán của hai người này, chết cũng không biết làm sao mà chết, bụng nghĩ không lẽ đây là một gian hắc điếm hay sao ? Có điều hai người giả tảng như không có chuyện gì, trong bụng thầm tính không biết nên giải quyết chuyện này thế nào.
Tống Thanh lại ngồi nói chuyện gẫu với Dương Thông một hồi, nâng ly trà lên tán tụng:
– Trà ngon! Trà ngon!
Dương Thông thấy gã uống hết ly trà, cũng nâng ly lên uống một ngụm, tính giữ trong miệng chờ dịp nhổ ra. Có điều trà lọt vào miệng lập tức cảm thấy mùi vị khác lạ, có chút gì chua chua, bèn đưa mắt lên nhìn Tống Thanh một cái, Tống Thanh nhìn nó gật gật đầu, Dương Thông biết gã đã làm gì đó trong bình trà, bèn thản nhiên ực trà xuống cổ. Chưởng quỹ và điếm tiểu nhị thấy hai người uống trà, nhìn nhau một thoáng, mặt mày lộ vẻ đắc ý.
Tống Thanh, Dương Thông lại ngồi uống thêm vài ngụm trà với nhau, đang tính giả bộ té lăn ra xỉu, thình lình nghe ngoài cửa tiệm có tiếng một gã đại hán nói:
– Chủ tiệm! Mau mau chuẩn bị trà ngon, rượu thịt thượng đẳng đem lại!
Tống Thanh và Dương Thông giật mình, quay đầu lại nhìn, thấy có một gã đại hán vạm vỡ mặc áo xám bước vào tiệm, thanh trường kiếm một bên hông, vừa nhìn là biết người có vũ công, gã đại hán nhìn thoáng qua Tống Thanh và Dương Thông hai người, thấy chỉ là hai kẻ bình thường, lại thấy quần áo Tống Thanh còn vá víu mấy chỗ, bèn không để ý tới. Gã đại hán vừa mới lên tiếng xong, thì đã có một cái kiệu dừng ngay trước cửa tiệm. Trước kiệu có hai gã đại hán, phía sau còn có hai ả nha hoàn và một lão già, ăn mặc một kiểu giống như gã đại hán vừa bước vào, Dương Thông vừa thấy đám người đó đã kinh ngạc thộn mặt ra, lão già kia chính là Vu Thiên Long đã từng gặp qua nhiều lần, còn hai ả nha hoàn là người hầu cận của vị cô nương thần bí kia.
Chỉ nghe một đứa a hoàn nói:
– Tiểu thơ, mình ở đây nghỉ một lát rồi lên núi đi nhé!
Vị cô nương kia ừm lên một tiếng, tiếp theo đó, hai đưa a hoàn mở tấm màn che trước kiệu, dìu một cô nương đội mũ rộng vành che tấm sa mỏng ra, chính là vị cô nương mà Dương Thông đã gặp mấy lần trước, Dương Thông thấy bọn họ đang bước vào trong tiệm, bèn nói:
– Mệt quá! Mệt quá!
Rồi giả bộ nằm gục xuống bàn ngủ, Tống Thanh cũng y dạng ngủ gục xuống bàn. Điếm tiểu nhị và chưởng quỹ thấy một hàng người tiến vào bàn không đếm xỉa gì tới hai người, vội vã chạy lại tiếp đón mấy người khách mới lại, lại đem trà đem nưỚc rồi rượu thịt lại. Đám người đó chia ra ngồi hai bàn, lão già và hai đưa a hoàn ngồi với vị cô nương một bàn, còn mấy gã đại hán thì ngồi bàn bên kia. Điếm tiểu nhị đều đem trà lại hết cho mọi người, rồi lui về sau, chỉ có chưởng quỹ ngồi sau quầy. Đám đại hán ai nấy đều khát nước, trà chưa nguội đã có mấy người cầm lên uống vài ngụm.
Vị cô nương và lão già cũng cầm ly trà lên tính uống, Tống Thanh gục đầu trên bàn nói nhỏ với Dương Thông:
– Trong trà đó cũng có mông hãn dược!
Dương Thông nghe nói giật nảy mình, len lén nhìn qua thấy vị cô nưƠng kia chính đang chuẩn bị uống, trong lòng khẩn cấp, vội vàng ngồi thẳng người dậy, cười lớn nói:
– Tống đại ca, như nếu có người bỏ thuốc mê trong trà đại ca nói mình làm sao bây giờ ?
Tống Thanh thấy nó thình lình ngồi dậy, cũng ngồi dậy cười ha hả nói:
– Thì bị người ta làm thịt như làm thịt một con heo thôi chứ sao!
Vị cô nương và lão già thấy Dương Thông thình lình xuất hiện nơi này, trước hết là kinh ngạc, sau đó nghe hai người một hỏi một trả lời như vậy, đều không hẹn mà cùng để ly trà xuống, rồi quay lại nhìn chưởng quỹ một cái.
Chưởng quỹ thấy tình hình như vậy, cũng biến hẳn sắc mặc, vội vã nói:
– Khách quan đừng có nói bậy! Quán chúng tôi trước giờ chưa hề làm chuyện hại người như thế!
Lão già họ Vu nhìn vẻ mặt chưởng quỹ lại thấy Dương Thông có mặt, lập tức nổi lòng nghi ngờ, cầm ly trà bước lại chỗ chưởng quỹ nói:
– Chưởng quỹ! Lão phu mời ngươi uống trà!
Chưởng quỹ xua tay liền miệng nói:
– Không không không! Khách quan đừng khách khí, tiểu nhân không uống đâu!
Lão già làm gì để cho gã từ chối, bước lại tay trái nhanh như chớp chụp lấy bàn tay mặt của chưởng quỹ, chưởng quỹ la lên một tiếng lớn, lão già đã thừa cơ đổ ly trà vào miệng gã. Chưởng quỹ bị lão già ép uống ừng ực một hồi mới ngừng lại, chưởng quỹ thở ra được một hơi nói:
– Khách quan … bây giờ đã tin tiểu nhân rồi chứ!
Lão già thấy chưởng quỹ đứng đó một hồi không thấy có chuyện gì, bèn quay qua trừng mắt nhìn Dương Thông hằn học một cái, rồi quay lại nói với chưởng quỹ:
– Đắc tội quá!
Rồi thả chưởng quỹ ra về lại bàn của mình, lão còn chưa kịp ngồi xuống, mấy gã đại hán uống trà lúc nãy trước sau thình lình ngã lăn ra, lão già lập tức biến sắc, vị cô nương và hai đứa a hoàn cùng mấy gã đại hán còn chưa kịp uống trà vội vã rút binh khí ra đứng lên một loạt. Lão già đang tính xông lại chỗ chưởng quỹ thì thấy gã cũng mềm người té lăn xuống đất.
Hai gã đại hán đang chạy lại chỗ chưởng quỹ tính chận bắt gã, thình lình phía sau hậu đường quán ăn có mấy tràng cười ha hả vọng lại, một giọng nói cất lên:
– Vu Thiên Long! Thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục không có đường ngươi cũng tìm vào!
Tiếp theo đó, một đám người lũ lượt từ trong ùn ra, Dương Thông thấy tình cảnh cũng kinh hãi, đám người đó đa phần là bọn đạo sĩ phái Côn Luân, vừa ra khỏi hậu đường là chận ngay chỗ cửa ra vào, bao cứng đám người của vị cô nưƠng kia lại. Chỉ thấy lãnh đầu đám đạo sĩ chính là Thiên Hồng đạo nhân và Thiên Hà đạo nhân, phía sau lưng họ còn có hai lão già, một lão đạo sĩ và một hán tử trung niên. Dương Thông thấy lão đạo sĩ ăn mặc có khác với đám đạo sĩ phái Côn Luân, áo tía mũ cao quan, mặt mày trắng trẻo, râu ria đen nhánh, tuổi tác chừng hơn năm mươi, diện mạo hiền từ, cặp mắt như điện, tay cầm phất trần còn thanh trường kiếm thì giắt sau lưng. Hai lão già một người thì áo vải bố, mặt mày vàng khè, cặp mắt như cá chết ảm đạm, lông mày lưa thưa, đầu tóc thưa thớt và bạc phết hầu như trọc, ước chừng hơn bảy chục, tay cầm một cái dọc tẩu, dài hơn bình thường có cả mấy tấc, người am hiểu lập tức biết ngay đó là binh khí của lão. Còn lão già kia thì cũng chừng hơn bảy chục, mi rậm mắt tròn, mủi sư tử, cặp mắt như hai hòn bi ve trừng trừng hung dữ. Còn gã hán tử trung niên thì mặt mày trắng trẻo, ước chừng hơn bốn mươi, một thân bào trắng, thanh đao giắt ngang hông, vỏ đao thật hoa mỹ, dáng điệu tỏ ra vô cùng phong lưu điệu đảng. Mấy người đó chểm chệ bước ra, lão già mặc áo vải bố bước lại gần trước mặt Dương Thông và Tống Thanh, trợn ngược cặp mắt cá chết lên nhìn một hồi, rồi hướng về Tống Thanh nói:
– Ta cứ tưởng là ai! Thất kính! Thất kính! Thì ra là Diệu Thủ Độc Cái của Cái bang.
Tống Thanh thấy hai lão già đó, mặt mày cũng biến sắc, cười nói:
– Không dám! Không dám! Thì ra là Lục tiền bối và Lôi tiền bối của phái Không Động.
Dương Thông thấy Tống Thanh vừa thấy mặt hai lão già đó đã biến sắc mặt, bụng nghĩ:
– Hai lão già này là nhân vật nào lợi hại, ngay cả Tống Thanh cũng sợ họ.
Có điều nó cứ ngồi ngay thẳng trước bàn, chẳng hề ngó đến đám ngưỜi đó, trong lòng thì lo lắng vạn phần.
Lão già tên Vu Thiên Long cười nhạt một tiếng nói:
– Ta ngỡ là ai làm chuyện tồi bại thế này! Thì ra là chúng vị anh hùng phái Côn Luân!
Lão cố ý dằn giọng nói hai chữ “anh hùng” lớn hẳn lên. Thiên Hồng đạo nhân nghe xong vẫn tĩnh bơ nét mặt, lớn tiếng nói:
– Vu Thiên Long, ngươi tàn sát phái Côn Luân của chúng ta mười mấy mạng người, còn làm chuyện xấu xa trong giang hồ, lạm sát nhân sĩ vũ lâm, những món nợ máu đó phải trả lại bằng máu, hôm nay chúng ta sẽ diệt trừ đám tà ma ngoại đạo lão ma đầu nhà ngươi.
Lão già tên Vu Thiên Long cười lên ha hả nói:
– Lão phu bình sinh giết người vô số, như nếu ai ai cũng đòi thường mạng, Vu mỗ dù có cả trăm cái mạng cũng đền không hết, chúng ta là người trong giang hồ, ai là kẻ chưa từng giết người ? Lão phu kiếp này giết không biết bao nhiêu mạng người, nhưng lão phu cho là chưa từng giết lầm một ai, bọn họ cứ đến chỗ Diêm La Vương dưới âm tào địa phủ mà kiện, không như Thiên Hồng đạo trưởng …
Vu Thiên Long còn chưa kịp nói hết, chỉ thấy lão đạo sĩ mặc áo tía đội mũ cao bước tới trước nói:
– Vô lượng thọ Phật! Phái Vũ Đương chúng ta đệ tử nghiêm thủ giới luật, tụng kinh niệm Phật, đệ tử của bần đạo là Tử Vân chết dưới tay ngươi mười năm về trước, không biết nó đã phạm tội gì ?
Dương Thông thấy lão bước tới, đang thắc mắc không biết lão là đạo sĩ chỗ nào, thình lình nghe lão đề xuất hai chữ Vũ Đương bất giác kinh hãi trong bụng.
Chỉ nghe Vu Thiên Long cười nói:
– Thanh Mộc đạo trưởng, quý phái điều tổ huấn thứ năm không biết đạo trưởng còn nhớ không ?
Dương Thông nghe Vu Thiên Long gọi lão đạo sĩ là Thanh Mộc đạo trưởng, nghĩ bụng:
– Lão đạo trưởng này thuộc hàng chữ Thanh, cùng bối phận với chưởng môn Thanh Tùng đạo trưởng, xem ra vai vế không nhỏ tý nào trong phái Vũ Đương, tính ra ông ta với sư phụ là sư huynh đệ đấy!
Thanh Mộc đạo trưởng nghe vậy, cúi đầu chắp tay lại nói:
– Vô lượng thọ Phật! Bây giờ người đã bị ngươi giết rồi, gọi là muốn ghép tội gì, còn sầu không kiếm ra lời sao, ngươi giết đệ tử của chúng ta, còn muốn nhục mạ thanh danh của phái Vũ Đương, bần đạo phải đòi ngươi một lời giải thích.
Thì ra điều thứ năm trong môn quy phái Vũ Đương là không được gian dâm cướp bóc, lão không tiện nói thẳng ra. Vu Thiên Long cười nói:
– Lão phu kính các ngưƠi là phái Vũ Đương trước giờ hành hiệp trượng nghĩa, thay thế các ngươi thanh lý môn hộ, các ngươi lại ngược lại muốn tìm lão phu trả thù, thật không ngờ lão mủi trâu nhà ngươi man dã hoạnh họe không giảng đạo lý, ngươi muốn trả thù cho đệ tử của ngươi thì cứ việc xông lại đi thôi.
DưƠng Thông nghe hai người nói chuyện với nhau bèn hiểu ra đệ tử đắc ý của Thanh Mộc đạo nhân bị chết dưới tay Vu Thiên Long mười năm về trước do đó lão muốn lại tìm Vu Thiên Long trả thù. Dương Thông đối với lão già tên Vu Thiên Long rất là chán ghét, nghĩ bụng:
– Tốt nhất là Thanh Mộc đạo trưởng giết quách lão già khốn kiếp này.
Trong đầu nó khẳng định là Vu Thiên Long vô lý giết người, phái Vũ Đương mới lại tìm lão, phái Vũ Đương trong giang hồ oai vọng rất cao, đệ tử của Vũ Đương trước giờ vốn hành hiệp trượng nghĩa, nhất định không hề làm nhừng chuyện tồi bại như thế.
Thiên Hồng đạo nhân cười nhạt một tiếng nói:
– Thanh Mộc đạo huynh, đệ tử của quý phái đã chết dưới ma chưởng của hắn từ lâu, bây giờ hắn có nói đệ tử quý phái là gian dâm cướp bóc là cưỚp của giết người thì cũng người chết không chứng cớ, không lẽ ngài để cho hắn mặc tình lăng nhục quý phái sao ?
Thanh Mộc đạo trưởng nói:
– Đúng vậy, phái Vũ Đương chúng tôi trưỚc giờ môn quy nghiêm ngặt, môn hạ đệ tử tuân thủ tổ huấn, cho dù bọn họ có phạm lỗi lầm gì cũng có chúng tôi tự mình xử lý, không cần phải nhờ đến người ngoài.
Vu Thiên Long cười nhạt nói:
– Ngươi muốn động thủ với ta, cứ việc lại đây, khỏi cần phải nhiều lời.
Thanh Mộc đạo trưởng nói:
– Được, ta sẽ dùng kiếm háp Vũ Đương lãnh giáo Thiết Sa chưởng và Thiết bút công phu độc bộ vũ lâm của các hạ.
Nói xong chỉ thấy Thanh Mộc đạo trưởng chầm chậm rút thanh kiếm đeo sau lưng ra, tay trái thì đổi qua cầm phất trần. DưƠng Thông thấy thanh trường kiếm của Thanh Mộc đạo trưởng vừa ra khỏi võ đã chớp chớp một làn sáng tím, khí lạnh tỏa ra, biết đó là một thanh bảo kiếm. Thanh kiếm đó của Thanh Mộc đạo trưởng có tên là Ỷ Thiên kiếm, là bảo kiếm mà Tào Tháo nước Ngụy thời Tham Quốc đã đeo bên người, Tào Tháo có hai thanh bảo kiếm đều là thứ chặt sắt như bùn, bén ngót không tả, một là Ỷ Thiên kiếm lão thường hay đeo, còn một là Thanh Hồng kiếm, tặng cho Hạ Hầu Ân, Tào Tháo chết rồi, thanh kiếm này quanh quẫn truyền về sau, rồi cuối cùng lọt vào tay phái Vũ Đương. Bấy giờ Vu Thiên Long đã cầm trong ay cây phán quan bút, lão vừa thấy trường kiếm của Thanh Mộc đạo nhân ra khỏi võ là biết đó là thứ binh khí bén nhọn, bèn không dám lơ đễnh, ngưng thần chuẩn bị nghinh địch.
Nguyên tác: A Chí
Dịch giả: Lê Khắc Tưởng
Bài Cùng Tác Giả:
- Bi Ca Hành trong nhạc cổ điển
- Hoàng Hạc Lâu – Thôi Hiệu
- Tương Tiến Tửu – Lý Bạch
- Đăng Quán Tước lâu – Vương Chi Hoán
- Vọng nguyệt hòai viễn – Trương Cửu Linh
- Cận thí thượng Trương thủy bộ – Chu Khánh Dư
- Khiển hòai – Đổ Mục
- Lương Châu từ – Vương Hàn
- Phong kiều dạ bạc – Trương Kế
- Dạ vũ ký bắc – Lý Thương Ẩn
- Đăng Lạc Du nguyên – Lý Thương Ẩn
- Xuân hiểu – Mạnh Hạo Nhiên
- Hành lộ nan – Lý Bạch
- Phú đắc cổ nguyên thảo tống biệt – Bạch Cư Dị
- Dạ tư – Lý Bạch
- Hiệp Khách Hành – Lý Bạch
- Tặng Vệ bát xứ sĩ – Đỗ Phủ
- Kim Lũ Khúc – Nạp Lan Tính Đức
- Trường Can Hành – Lý Bạch
0 Bình luận