Dương Thông nghe nói, biết đều là do mình gây tai họa, làm cho Đoàn Nhị phải bị thương, y nghe nói Đoàn Nhị trúng độc, hồi tưởng lại tình cảnh lúc mình bị thương lúc trước, lấy làm nôn nóng, bèn hỏi:

– Liễu đường chủ, sư phụ tôi đang ở đâu, tôi tính lại đó xẹm

Liễu Thiết Sinh cười nói:

– Cái đo thuộc hạ không biết được, hiện giờ chỉ có Ngô trưởng lão và Bành trưởng lão là biết thôi, còn không ai khác được biết.

Dương Thông nghe nói vậy bèn nói:

– Thế thì ngày mai tôi phải đi nhanh tới tổng đà ở Sơn Đông hỏi Ngô trưởng lão xem sư phụ tôi đang ở đậu

Liễu Thiết Sinh xua xua tay nói:

– Không được! Bang chủ lão nhân gia lúc trước khi đi đã có dặn dò ba lần bảy lượt chúng tôi, nói là nếu như chú về đây, kêu chúng tôi phải nhất định đem chú dấu kín, bọn phái Côn Luân và Đường gia chắn chắn không chịu để yên, tôi chính đang cùng Tống đường chủ thương lượng chuyện này đấy! Thương lượng làm sao đi tìm được chú, nào ngờ chú đã tìm được tới đây trước, trước mắt hai người ngàn vạn lần không được lộ mặt ra ngoài.

Dương Thông nói:

– Lần này tôi ở một nơi một vị cao nhân tiền bối dưỡng thương, vị tiền bối này dùng thuật kim châm giải trừ chất độc trên người của tôi, vị tiền bối này còn dạy cho tôi chút phương pháp giải độc bằng kim châm, do đó tôi nhất định phải tìm tới sư phụ, không chừng những điều tôi học có thể giúp sư phụ tôi hóa giải được chất độc trong ngượi

Y nói đến vị vũ lâm kỳ nhân Tống Thanh bèn biết là Kim Châm Thánh Thủ, có điều Liễu Thiết Sinh thì không biết là ai, gã cũng không buồn hỏi thêm, gã nghe Dương Thông nói vậy, lập tức đáp ứng:

– Thế thì tốt quá! Tôi theo chú đi tổng đà một chuyến, có điều Dương huynh đệ chú phải chịu khó hóa trang một chút mới xọng

Dương Thông gật đầu nói:

– Được!

DưƠng Thông nghĩ qua chuyện khác, hỏi Liễu Thiết Sinh:

– Liễu đà chủ, trong thành Trường An có phân hiệu của Tây Thục tiền trang không ?

Liễu Thiết Sinh cười nói:

– Có! Dương huynh đệ cần tiền lộ phí sao ? Chú yên tâm! Dọc đường sẽ có Cái Bang chúng mình lo liệu, Cái Bang sản nghiệp cũng không nhỏ đâu, chuyện đó chú không cần phải lọ

Dương Thông đỏ mặt nói:

– Không phải chuyện đó, tôi chỉ muốn hỏi thăm tin tức một người.

Tống Thanh thấy Dương Thông một mình trở về, biết là y đang muốn hỏi thăm tin tức của Hạ Mẫn, gã cũng không nói ra, trong bụng thì nghĩ:

– À ha! Hai tên này ở lâu sinh ra tình cạm

Ngoài mặt gã chỉ cười tủm tỉm, Liễu Thiết Sinh nghe nói cũng không hỏi thêm, gã nói:

– Ngày mai tôi đem Dương huynh đệ lại, luôn tiện bàn giao chuyện trong Cái Bang cho các anh em, ngày mốt chúng ta sẽ khởi hành.

Ba người ngồi uống rượu thêm một chút rồi giải tán đi nghỉ ngơi.

Sáng hôm sau, Liễu Thiết Sinh và Tống Thanh cải trang Dương Thông thành một đại hán râu rìa, rồi Liễu Thiết Sinh đem Dương Thông lại phân hiệu của Tây Thục tiền trang ở Trường An, rồi đứng ngoài đó chờ y. Dương Thông thấy phân hiệu này cũng là một toà trang viện quy mô, phía trước cửa có bốn gã gia đinh tay cầm đơn đao đứng gác, người vào kẻ ra làm ăn rất là thịnh vượng, trong quầy mười mấy người đang bận rộn làm viêc. Dương Thông bấy giờ đã suy đoán rằng cha của Hạ Mẫn nhất định là hậu duệ của Thục Vương hồi thời kỳ Chu Nguyên Chương chia đất phong hầu, nếu không đã không có tài lực mở ra một tiền trang đồ sộ nổi tiếng khắp nước như vậy, có điều ông ta không lộ mặt ra thế thôi. Dương Thông nhắm một gã gia đinh ăn mặc ra vẻ quản sự nói:

– Phiền đại ca đem tôi lại gặp đại chưởng quỹ các người, tôi có công chuyện làm ăn muốn ông ta đích thân lại thương lượng.

Gã quản sự nhìn lên nhìn xuống đả lượng Dương Thông một hồi rồi nói:

– Công tử ở đâu lại ?

Dương Thông trả lời:

– Từ nơi đó lại.

Gã quản sự lại hỏi:

– Rồi đi tiếp nơi nào nữa ?

Dương Thông trả lời:

– Đi tới nơi đi tới.

Gã quản sự lại hỏi:

– Có thứ gì đem vào gởi ?

Dương Thông trả lời:

– Vàng thật bạc trắng!

Gã quản sự lập tức nói với Dương Thông:

– Mời công tử theo tôi.

Mấy câu hỏi và trả lời đều là do Hạ Mẫn trước khi từ biệt nói cho Dương Thông biết, do đó gã quản sự biết đó là người của mình. Gã quản sự đem Dương Thông vào nhà trong, quanh qua chuyển lại mấy hành lang, chỉ thấy hậu đường canh gác nghiêm ngặt, mấy gã gia đinh tay cầm binh khí qua lại tuần tiểu, gã quản sự dẫn Dương Thông vào một căn phòng, thấy có một lão già đang ngồi trước bàn bận rộn xem xét giấy tờ. Gã quản sự bước lại chỗ lão già, cúi người thầm thì nói với lão gì đó, lão già ngẩng đầu nhìn Dương Thông một cái, gật gật đầu với gã quản sự nói:

– Ngươi đi rót cho khách một ly trà.

 
Nguyên tác: A Chí
Dịch giả: Lê Khắc Tưởng

 

Bài Cùng Tác Giả:

0 Bình luận

Bình Luận