Giang Hồ Kỳ Tình Lục – Chương 6. Người khách không mời
Quang âm thấm thoát, tuế nguyệt như thoi, mới chớp mắt mà hơn mười năm đã đi qua. Hôm ấy, Dương Oai tiêu cuộc trong ngoài chính đang bận bịu giăng đèn kết hoa, không khí vô cùng nhộn nhịp, đâu đâu cũng một vẻ vui mừng hớn hở, bởi vì đây là ngày sinh nhật bảy tuổi của Dương Thông, con trai của Dương Oai, các nơi phân cuộc phái người tới tấp về chúc mừng, mỗi năm Dương Oai cũng nhân cơ hội này đáp lễ cảm tạ các vị huynh đệ trong phân cuộc, mấy năm sau này Dương Oai tiêu cuộc làm ăn phát đạt, tài nguyên dồi dào, khắp toàn quốc đâu đâu cũng có phân cuộc, công việc làm ăn phát triển suốt một dọc từ nam ra bắc. Hiện giờ y đang nằm soài ra ghế thái sư chạm trổ công phu, nhắm mắt dưỡng thần, tay phải cầm hai quả thái cực cầu, một mình ngồi trong sảnh đường, ôn lại chuyện cũ đã trải qua mười mấy năm nay, trên mặt bất giác lộ ra một nụ cười đắc ý, lúc này y đã hơn ba mươi tuổi đầu, gương mặt đã thoáng có nếp nhăn, da dẻ trắng trẻo, thân thể hơi có bề phì nộn, dạo sau này y đã ít qua lại giang hồ, do đó, người đã muốn phát tướng, xem ra rất giống một đại tài chủ giàu xổi ở miệt vườn. Có điều, võ công tu luyện của y đã đạt đến mức đăng phong tạo cực, chỉ dựa vào chỗ Thái Dương huyệt nổi cao lên của y thôi là đã biết nội công của y đã đến mức nào.
Dương Oai bấy giờ chính đang nằm trên ghế thái sư nghĩ lại quá khứ huy hoàng của mình, thình lình tổng quản gia Lục Trang nhẹ bước tiến vào, khom người nói vào một bên tai y.
– Tổng tiêu đầu, Uông công công trong cung đem lễ vật lại, và đang cầu kiến ngoài tiền sảnh.
Lục Trang bấy giờ cũng đã hơn sáu mươi tuổi, tóc hai bên đầu đã bạc, nhưng bước chân lão vẫn còn cường kiện, tinh thần quắc thước, trong tiêu cuộc mọi chuyện lớn nhỏ đều do lão quản lý, trong ngoài thứ tự đâu vào đó. Dương Oai nghe lão nói, giật mình lật đật ngồi dậy hỏi:
– Lục sư phụ, lúc nãy ông nói ai lại bái phỏng ?
Lục Trang lại nói thêm lần nữa:
– Uông công công trong cung, đang chờ ở tiền sảnh đó.
Dương Oai giật mình hỏi:
– Có phải là kẻ quyền thế ngất trời trong triều đình lúc trước tên là Uông Trực không ?
Lục Trang trả lời:
– Đúng vậy, lão phu cũng đang băn khoăn, lão Uông công công này trước giờ không có giao tình gì với mình, hôm nay tự dưng đem lễ vật lại.
Dương Oai vội vã nói:
– Ông mau ra tiền sảnh tiếp khách, ngàn vạn lần không được đắc tội với ông ta, tôi thay y phục xong rồi ra ngay.
Nói xong vội vàng đứng dậy vào trong nhà thay đồ, lão Uông Trực này y biết vốn là sủng thần của vua triều trước, Châu Kiến Thâm, tuy lão là thái giám, nhưng tay nắm đại quyền trong triều, không những vậy, còn chưởng quản cả đông quản tây quản hai cơ quan đặc vụ, ai mà đắc tội với lão hoặc không lễ lộc gì, lão cứ tùy tiện mượn cớ gán cái tội gì đó, đem giam vào ngục tra tấn một phen, có kẻ bi, chết ngang xương như thế, thậm chí còn bị nhà tan cửa nát, có điều trong triều đình, không ai dám đụng vào lão, bởi vì Châu Kiến Thâm giao hết quyền hành cho Uông Trực, còn mình thì chỉ cố nằm lì trong hậu cung hưởng lạc, rượu chè đờn địch, trong triều chuyện lớn chuyện nhỏ đều qua tay lão, ngay cả hoàng thái tử lúc đó là Châu Tá Đường cũng còn phải nhân nhượng lão ba phần, do đó, trung thần lương đống bị lão giết, bách tính không may bị lão hãm hại, con số không sao kể xiết. Sau này, Châu Kiến Thâm chết rồi, hoàng thái tử Châu Tá Đường lên tức vị, Uông Trực mới bị thất sủng.
Dương Oai nghĩ bụng:
– Lão Uông Trực này là thứ “Mèo đêm vào nhà … không có chuyện gì thì không lại”, không biết vì chuyện gì đây.
Y vội vội vàng vàng thay xong y phục, bèn hối hả chạy ra tiền sảnh. Chỉ thấy Lục Trang đang ngồi trong sảnh vẻ mặt chặm chú hầu chuyện một viên thái giám, viên thái giám đó đội một chiếc mũ bằng sa màu đen, trên người bộ quan phục cung đình màu đỏ sẫm, eo lưng thắt một giải lụa màu vàng, tóc hai bên đã bạc phếch, mặt mày hồng hào sáng láng như Phật Tổ Như Lai từ tây thiên hạ phàm vậy, tay phải cầm một cây phất trần, chầm chậm thưởng trà. Nếu không chứng kiến tận mắt, ai mà nghĩ ra được lão già mặt mủi hiền hòa kia lại là một tên đại ma vương tác oai tác phúc, giết người vô số như vậy. Bên cạnh lão còn có hai tên thái giám nhỏ tuổi đứng hầu, một đứa tay ôm một hộp đồ, còn đứa kia thì tay dắt một con chó, con chó, con chó khắp người lông trắng toát như tuyết, nhe hai hàm răng bén nhọn, đôi mắt chớp chớp màu xanh lục, vừa cao vừa lớn, đứng ngay đó còn cao tới nửa thân người, vừa thấy là biết đó là loại chó ở Tây vực chuyên dùng để chăn dê cừu.
Lục Trang thấy Dương Oai đã ra đến tiền sảnh, vội vàng đứng dậy khom lưng nói:
– Uông công công, vị này là tổng tiêu đầu của chúng tôi.
Dương Oai tuy biết lão Uông Trực này không còn được như thuở xưa, nhưng y cũng không dám lơ là, người ta thường nói: “Lạc đà chết đói còn lớn hơn ngựa”, lão Uông Trực này tuy đã mất đi quyền thế, nhưng bao nhiêu thân tín móng vuốt của lão còn đầy ở trong triều, vội vã bước lại thi lễ nói:
– Tiểu nhân Dương Oai thỉnh an Uông công công !
Uông Trực thấy Dương Oai đã đến, bèn đặt ly trà xuống, đưa mắt liếc qua gương mặt của Dương Oai, ánh mắt lạnh lẽo như điện, oai nghiêm uy hiếp ghê người, rồi thoáng chốc lãO đã cười tít mắt đứng dậy ra khỏi ghế, phất trần đặt lên cánh tay trái dùng lễ mạo giang hồ đáp lại:
– Dương tổng tiêu đầu, kính phục từ lâu ! Lão nô lâu nay hâm mộ đại danh Dương tổng tiêu đầu, có điều vô duyên không được gặp mặt, hôm nay được thấy cao hiền, thật là không uổng chuyến đi lần này vậy !
Dương Oai vội vã đáp:
– Không dám, công công quá khen, tại ha, chỉ là một tên thất phu vô danh tiểu tốt, công công đài cử quá đáng.
Uông Trực cười nói:
– Dương tổng tiêu đầu khiêm tốn quá, đại danh của ngài ngay cả đương kim thánh thượng còn biết tới, sao lại là vô danh tiểu tốt được ? Lão phu lại càng “như sấm trong tai” !
Dương Oai đáp lễ nói:
– Công công phục thị thánh thượng của hai triều, là đại thần cột trụ triều đình, hôm nay ghé qua hàn xá, quả thật là sáng rạng nhà cửa từ trong ra ngoài.
Hai người phân chia vị trí chủ khách ngồi xuống, Uông Trực bèn sai đem lễ vật lại, Dương Oai lại một phen cảm tạ, Uông Trực cười nói:
– Hôm nay là sinh nhật của lệnh lang, sao không thấy cậu ấy đâu nhĩ ?
Dương Oai nói:
– Khuyển tử đang ở sau nhà, nó từ nhỏ thiếu dạy dỗ, không biết lễ số chu đáo, sợ hỗn hào công công.
Uông Trực cười nói:
– Không sao cả, Dương tổng tiêu đầu cứ đem lệnh lang ra đây, lão nô còn có một thứ lễ vật nho nhỏ biếu cho cậu ấy.
Dương Oai nghe nói vội vã đáp:
– Tại hạ kêu người đem nó lại bái kiến công công là được rồi, không dám để công công uổng phí.
Uông Trực cười nói:
– Một món đồ chơi bé tý, không đủ lòng thành kính, mong tổng tiêu đầu đừng chê cười là được rồi.
Dương Oai bèn để Lục Trang vào trong kêu con trai ra, chỉ trong chốc lát, Lục Trang đã đem Dương Thông ra ngoài, Uông Trực thấy Dương Thông tuy tuổi còn nhỏ nhưng phong thái đã khác thường, cốt cách thanh tú, dung mạo đẹp đẻ, tóc búi cao, mặc bộ đồ lễ vừa xanh vừa đỏ, lưng thắt vòng kiểu đầu rồng, chân mang đôi giày màu đỏ viền đen. Chỉ thấy Dương Thông mặt mày hớn hở chạy a vào lòng Dương Oai, nũng nịu nói:
– Ba, sao ba không chơi với con vậy ?
Dương Oai vỗ vỗ vào đầu thằng nhỏ, cười nói:
– Ba đang bận việc, con chơi với mẹ một lát ! Đợi chút nữa ba sẽ chơi với con. Con cưng lại đây! Cúi đầu chào vị công công này đi.
Dương Thông tuy còn nhỏ tuổi, nhưng từ bé đã được dạy dỗ kỹ lưỡng, rất biết lễ số, lập tức ngay ngắn quỳ xuống cung cung kính kính lạy Uông Trực ba lạy. Uông Trực cười ha hả đở Dương Thông dậy, từ trong tay áo lấy ra mộttấm ngọc bội lớn chừng bàn tay nói:
– Đây, công công không có lễ vật kiến diện gì cho đáng, tấm ngọc bội này làm lễ kiến diện đi vậy!
Nói rồi giúp Dương Thông đeo vào eo lưng, Dương Oai và Lục Trang thấy vậy giật nảy mình lên, hai người đều là hành gia có mắt, thấy tấm ngọc bội sáng loáng tinh doanh, từ xa nhìn tới đã thấy rõ mồn một, cho dù giá trị chẳng phải liên thành gì, cũng là một thứ báu vật, chỉ nhìn vào ánh sáng ngọc bội thôi cũng đã biết là thứ ngọc quý nổi danh Tây vực Hòa Điền. Dương Oai vội vàng nói:
– Công công, ngài tùy tiện thưởng cho chút gì đó là được rồi, thứ ngọc quý này thật không dám thu nhận, Thông nhi, con mau mau trả ngọc bội này lại cho công công.
Uông Trực cười nói:
– Một tấm ngọc bội cũ kỹ đó được bao nhiêu tiền ? Tổng tiêu đầi đừng có làm khách.
Nói rồi quay lại chỗ cũ ngồi uống trà, Dương Oai đành phải kêu Dương Thông cảm tạ thêm lần nữa, trong bụng ngấm ngầm băn khoăn không ngớt. Lão Uông Trực này đưa tặng lễ vật quý trọng như vậy, không biết lần này lại nhà bái phỏng có chuyện gì đây.
Dương Thông là một đứa bé ham vui hiếu kỳ, thấy Uông Trực đem lại con chó chăn dê trắng toát từ đầu đến chân, vừa cao vừa lớn, nó hiếm khi gặp được một con chó như vậy, bèn đến bên cạnh con chó, thò tay tính vuốt ve, con chó chăn dê là thứ chó dữ, há miệng ra tính cắn Dương Thông, Dương Oai và Lục Trang hai người giật bắn người lên, la lớn:
– Thông nhi cẩn thận! Đừng đụng vào nó! Coi chừng nó cắn đó!
Uông Trực cũng nạt lớn:
– Tuyết nhi! Không được làm càn!
Con chó chăn dê nghe Uông Trực la hét, bèn ngoan ngoãn nằm yên ra đó, mặc tình cho Dương Thông vuốt ve, còn thỉnh thoảng thè lưỡi ra liếm vào bàn tay Dương Thông, làm như bạn bè từ lâu lắm. Uông Trực thấy vậy cười nói:
– Xem ra nó cũng có duyên với lệnh lang lắm đó, tiếc là lão nô không con trai con gái, đành nuôi nó làm con cái, nếu không đã cho lệnh lang rồi.
Dương Oai nghe nói vội vã đáp:
– Công công đã tặng lễ vật quá sức quý trọng như thế, chúng tôi thật không dám còn cứa đao chiếm đoạt gì thêm báu vật người khác.
Uông Trực vừa uống trà vừa bàn chuyện mình ở trong cung, Dương Oai ngồi một bên liên thanh dạ dạ. Dương Oai biết lão Uông Trực này là sủng thần của hoàng đế triều trước Minh Tiên Tông, nửa đời mới tự thiến mình vào trong cung làm thái giám, lão vốn chỉ là một tên thái giám vô danh không ai biết đến. Viên hoạn quan sủng tín của hoàng đế triều trước nữa Minh Anh Tông Châu Trịnh Trấn, là Vương Chẩn, triều chính bị Vương Chẩn phá hoại cho xú khí tung hoành, bấy giờ gặp lúc triều Minh đang đánh nhau với Ngõa Thích, Vương Chẩn vì muốn tranh giành ân ủng, bèn kỳ kèo Minh Anh Tông ngự giá thân chinh, kết quả là mười vạn quân bị lão ta chỉ huy bậy bạ, tại Thổ Mộc Bảo toàn quân bại trận, ngay cả Minh Anh Tông cũng bị Ngõa Thích bắt làm tù binh, còn Vương Chẩn thì bị loạn quân giết chết. Minh Anh Tông bị bắt rồi, triều đình nhà Minh dưới sự ủng hộ của Vu Khiêm và các đại thần, phò em của Minh Anh Tông là Châu Trịnh Ngọc lên ngôi hoàng đế, sử xưng là Minh Đại Tông, đồng thời lập con của Minh Anh Tông là Châu Kiến Thâm làm hoàng thái tử, từ chối không điều đình với Ngõa Thích đang có dã tâm dùng Minh Anh Tông oai hiếp đặng chiếm đọat toàn bộ giang san nhà Minh, và đồng thời thống lãnh quân dân bảo vệ được Bắc kinh lúc đó.
Dã Tiên thấy Minh Anh Tông chẳng còn giá trị để lợi dụng, quân của Ngõa Thích lại nhiều lần bị viện quân triều đình đánh bại khắp nơi, bèn áp giải Minh Anh Tông thoái lui về phương bắc. Mấy năm sau đó, Dã Tiên thấy giang san nhà Minh khó còn cách nào lay chuyển nổi, bèn dùng kế “Cách sơn quan hỗ đấu” (đứn xa nhìn hai con cọp đánh nhau), lung lay chính trị nội bộ nhà Minh, chủ động nghị hoà với triều đình, sau khi đòi một số tiền lớn, cố ý thả Minh Anh Tông về, Minh Anh Tông bấy giờ mới về lại được Bắc kinh.
Nhưng lúc này Minh Đại Tông Châu Trịnh Ngọc không còn chịu nhường ngôi cho ông anh, ông ta phong cho ông anh một chức Thái Thượng Hoàng, tống ông ta xuống Nam kinh, áp giải như một kẻ tù đồ, đồng thời phế luôn hoàng thái tử Châu Kiến Thâm, đổi thành con mình là Châu Kiến Tế làm thái tử, đem Châu Kiến Thâm cũng giam luôn vào ngục.
Thái giám trong cung thấy cha con Châu Trịnh Trấn đã mất hết quyền hành, không ai thèm lại phục thị bọn họ, chỉ có Uông Trực thấy Châu Kiến Thâm vẫn còn có cơ khôi phục, bèn chủ động xin đi phục thị phế thái tử. Cha con Châu Trịnh Trấn tuy bị tù trong cung, nhưng vẫn còn ngấm ngầm liên lạc cựu bộ và những người không được trọng dụng lại ham thăng quan phát tài, mãi đến năm đầu Thiên Thuận, lúc đó cha con Châu Trịnh Trấn đã bị tù mất bảy năm trời, tấu xảo bấy giờ Châu Trịnh Ngọc bị bệnh nặng, trong cung phòng bị không được chặt chẻ, ngự sử Từ Hữu Trinh, Đề đốc Thạch Hanh, thái giám Tào Kết Tương một bọn, thừa cơ đột nhập vào Nam cung, dùng gỗ lớn đụng sập cửa cung, giết chết bọn thủ vệ, đón Châu Anh Tông ra, tiếp theo đó ào vào Phụng Thiên điện đánh trống gióng chuông, chiêu tập văn võ bách quan vào triều, tuyên bố khôi phục ngôi vị cho Châu Anh Tông.
Sau đó, Minh Anh Tông dùng thuốc độc giết chết cha con Châu Trịnh Ngọc Châu Kiến Tế, còn giết luôn cả đám đại thần chính trực Vu Khiêm đã phò lập Minh Đại Tông lúc trước. Không lâu sau đó, Minh Anh Tông bị bệnh chết đi, Châu Kiến Thâm bèn kế ngôi hoàng đế, chính là Minh Tiên Tông.
Uông Trực bơi vì đã bao nhiêu năm đi theo Châu Kiến Thâm có công lao, Minh Tiên Tông bèn để cho lão chưởng quản đặc vụ cơ cấu đông tây hai quảng. Uông Trực tuy không vào triều làm quan, nhưng lão muốn gió là có gió, muốn mưa là có mưa, ai mà đắc tội với lão, lão sẽ tùy tiện vu cáo cho cái tội mưu đồ tạo phản, chụp bỏ vào tù tra khảo, đánh đập cho đến khi nào chết thì thôi, do đó, lão ở trong triều quyền lực thâu gồm cả vòm trời, đụng đâu được đó. Minh Tiên Tông là tay mê tín hiếu sắc, suốt ngày không lo chuyện triều chính, bao nhiêu công chuyện đều do Uông Trực phê duyệt, Uông Trực do đó một mình chiếm cứ đại quyền. Vì Châu Tiên Tông mê tín và hiếu sắc, lão bèn đem vào cung bao nhiêu là thứ yêu tăng đạo sĩ, còn thỉnh về vô số Phiên tăng từ Tây tạng. Minh Tiên Tông mê tín chuyện tà thuật bùa ngãi, suốt ngày trầm mê trong cung cấm, không phải là chuyện hoan lạc thì là chuyện yêu tăng tà đạo, làm pháp sự, đại quyền hoàn toàn lọt vào tay Uông Trực, một khoảng thời gian uy quyền của Uông Trực khuynh đảo cả triều đình. Uông Trực tác oai tác phúc trong triều được hơn được hơn mười năm, đắc tội với người khác không ít, đám người đó ngấm ngầm tố cáo tội trạng với Minh Tiên Tông, Minh Tiên Tông cũng thấy ra được Uông Trực quyền lực quá lớn, đối với mình cũng có chỗ bị oai hiếp, bèn kiếm cớ phạt lão ra tận Tân Cương, đồng thời loại trừ thế lực lão đã bỏ công bồi dưỡng bấy lâu nay. Có điều, Uông Trực trên đường đến Tân Cương, dâng lên cho Minh Tiên Tông một lá thư, trong thư lời lẽ thê lương, chỗ nào cũng bộc lộ sự quan tâm và trung nghĩa của lão với Minh Tiên Tông, Minh Tiên Tông đọc xong bất giác nước mắt nhỏ xuống ròng ròng, ông ta lại nhớ đến những ngày bị tù lúc xưa, chỉ có Uông Trực, một người tấm lòng sắc son đi theo mình, lúc mình phục lại ngôi vị cũng có công lao, bèn động lòng trắc ẩn, miễn tội cho lão, trả lại hết tài sản đã tịch thu, có điều không còn trọng dụng lão nữa.
Minh Tiên Tông không vì tin thần tin quỹ mà được trường sinh bất lão, ngược lại, bởi vì tửu sắc quá độ mà phải sớm chầu trời, năm hai mươi ba Thành Hóa, Châu Kiến Thâm bị bệnh chết, thái tử Châu Tá Đường lên tức vị, sử xưng là Châu Hiếu Tông. Tuy Châu Tá Đường chỉ mười tám tuổi, ông ta đã là một người tinh minh năng cán, mẹ của ông ta vốn là con gái của thổ ty Lý Phúc Quý, một bộ tộc thiểu số tên là Bao tộc ở huyện Quế Linh, quận Hạ Châu Lĩnh Nam. Bà ta tên là Lý Đường Muội, bởi vì nam bắc tiếng nói lẫn lộn, Lý Phúc Quý bị sử quan chép lộn thành ra Kỷ Phụ Quý, Lý Đường Muội cũng bị chép thành tính Kỷ, do đó lịch sử xưng bà ta là Kỷ Thục phi. Lý Đường Muội lúc còn mười tuổi, nhà Minh đem quân trấn áp dẹp loạn đám dân tộc thiểu số ở Lĩnh Nam, bà ta cũng bị bắt đem vào trong cung, lớn lên rồi do bà ta xinh đẹp thông minh hiền hậu, lại còn biết đọc sách, bèn được sai lại thư phòng làm quản lý. Minh Tiên Tông có lần gặp chuyện ngẫu nhiên đi lại thư phòng, thấy cô thiếu nữ miền nam da dẻ mềm mại trắng tinh như ngọc, dung mạo xinh đẹp, cử chỉ ôn nhã, trên người thoảng mùi lan huệ, nhan sắc tuyệt trần, ông ta lập tức mặt rồng hớn hở, lập tức ngay tại thư phòng ân sủng một đêm với bà ta, Minh Tiên Tông sau đó cũng quên bẳng đi chuyện đã qua. Không lâu sao đó, Kỷ thị phát hiện mình có thai, bà ta kinh khủng vạn phần, lập tức đi cầu cứu với thái giám Trương Mẫn, đồng thời báo với người trong cung mình có bệnh, sợ Vạn quý phi biết.
Thì ra, Minh Tiên Tông Châu Kiến Thâm lúc mười sáu tuổi tức vị, đi sủng ái một cung nữ, tên là Vạn Trinh Nhi, trên ông ta cả mười chín tuổi, hầu hạ bên cạnh tổ mẫu của mình là Tôn thái hậu, ông ta thậm chí có lần còn muốn phong bà ta làm hoàng hậu, chỉ vì thái hậu hai cung đều cực lực phản đối mới đổi ra thành quý phi. Vạn quý phi là con người cơ linh, lại giỏi chuyện dâm đảng phòng the, Minh Tiên Tông bị bà ta mê cho điên đảo thần hồn, lúc đó bà ta đã ba mươi lăm tuổi, đứa con của mình bị chết yểu rồi không sinh sản gì thêm, bà ta sợ các phi tần khác sinh con rồi “mẹ quý nhờ con”, bèn nghĩ ra một kế độc, nếu trong cung có ai mang thai, bà ta sẽ cưỡng bách họ uống thuốc trục thai, không uống lập tức bí mật bị ép uống thuốc độc chết. Hoàng hậu Ngô thị vì thấy chướng mắt hành động kiêu căng ngang ngược đó của Vạn quý phi, có lần nắm được cớ, đem bà ta ra đánh đập cho một phen, nào ngờ Minh Tiên Tông nổi giận lên, phế luôn hoàng hậu, từ đó, Vạn quý phi trong hậu cung một tay che lấp cả mặt trời. Minh Tiên Tông làm hoàng đế hơn mười năm mà Vạn quý phi vẫn còn chưa có đứa con nào. Vạn quý phi nghe cung nữ và thái giám báo cáo cũng cho là Kỷ thị mắc bệnh, bèn bỏ qua không tra xét gì thêm.
Không lâu sau, Kỷ thị sinh ra một đứa con trai, bà ta không dám để trong cung, bèn cầu thái giám Trương Mẫn đem đứa nhỏ ra ngoài, giao cho bách tính nuôi dưỡng. Trương Mẫn thấy Minh Tiên Tông đã hơn ba mươi tuổi vẫn còn chưa có con trai nối dõi, bèn lén đem đứa nhỏ giữ trong cung, giả thành con gái bí mật nuôi dưỡng, hoàng hậu bị phế biết chuyện đó cũng ngấm ngầm giúp đở nuôi đứa bé lớn lên. Như thế được sáu năm, một hôm, Trương Mẫn đang lúc chải tóc cho Minh Tiên Tông, ông ta thấy hai bên tóc mình đã muốn bạc và mình thì vẫn cha có đứa con trai nào, bất giác than dài nói:
– Ta đã muốn già rồi, mà còn chưa có đứa con trai nào nhĩ!
Trương Mẫn thấy thời cơ đã đến, bèn vội vã quỳ xuống tâu:
– Nô tài tội đáng chết, thật ra hoàng thượng đã có một đứa con trai rồi.
Châu Kiến Thâm nghe tâu giật nảy mình, vội vàng hỏi:
– Con của trẫm đang ở đâu ?
Trương Mẫn lập tức tâu:
– Nô tài nói ra hết sự tình rồi sợ là không sống nổi, cầu hoàng thượng bảo bọc cho hoàng tử!
Thế rồi lão bèn đem mọi sự từ đầu tới cuối kể ra từng chi tiết, Châu Kiến Thâm nghe kể lập tức mừng rỡ khôn xiết, lập tức sai người đi đón đứa con và cũng tức khắc lập Kỷ thị làm Thục phi, ban thưởng cho mọi người có công nuôi dưỡng đứa bé, lại còn phong cho đứa con làm thái tử giao cho thái hậu nuôi dưỡng, đứa bé chính là đương kim hoàng thượng Minh Hiếu Tông Châu Tá Đường vậy.
Vạn quý phi thấy vậy vừa tức vừa hận, bèn ngấm ngầm sai người đi đánh thuốc độc giết chết Kỷ Thục phi và Trương Mẫn, bà ta cũng không còn tâm tình đâu đi xem xét chuyện phi tần có thai hay không, cứ thế mà Minh Tiên Tông mới lục tục có thêm vài đứa con trai nữa. Minh Hiếu Tông Châu Tá Đường thuở nhỏ rất có tâm cơ, lúc còn làm thái tử bề ngoài đối với Vạn quý phi và Uông Trực cung cung kính kính, bề trong thì ngấm ngầm bồi dưỡng thực lực của mình. Đợi đến lúc ông ta tức vị, bèn lập tức xử lý ngay bọn tiểu nhân yêu tăng quanh quẩn bên Minh Tiên Tông, chỉ vì Uông Trực có công thuở trước, Minh Tiên Tông miễn tội chết cho lão, bấy giờ mới không truy cứu, nhưng cũng không trọng dụng lão nữa. Uông Trực cũng ngửi được mùi vị, biết rằng ở lại trong cung sớm muộn gì cũng sẽ bị truy lùng ra thanh toán, bèn tính chạy về quê nhà bảo toàn tính mạng, lão ta biết mình lúc trước tội ác tày trời, kẻ thù vô số, bèn tính mời một tiêu cuộc nào nổi danh hộ tống gia sản về quê, do đó bèn nghĩ tới Dương Oai tiêu cuộc.
Uông Trực uống trà một lát, nói chuyện bâng quơ với Dương Oai một hồi, rồi mới mở lời:
– Lão nô hôm nay mạo muội lại đây quấy nhiễu Dương tổng tiêu đầu, thật ra là cũng có một chuyện muốn nhờ vã.
Dương Oai thấy lão tặng lễ vật quý trọng như vậy, đã sớm liệu trước lão tất có chuyện nhờ vã, bèn nói:
– Công công cứ việc nói, không sao cả, như nếu tại hạ làm được, tiểu nhân nhất định sẽ tận hết sức mình.
Uông Trực nghe nói cười đáp:
– Tổng tiêu đầu quả thật là người thẳng thắn. Thế thì lão nô xin nói thẳng ra đây.
Lão uống một ngụm trà rồi nói:
– Lão nô từ khi vào cung phục thị hoàng thượng triều trước cũng đã được hơn hai mươi năm, bây giờ tiên hoàng đã giá băng, lão nô một nắm xương tàn lụn này cũng nên quy ẩn về vườn thôi, có điều quê của lão nô ở xa tận Tâu vực, đường xá quá xa xôi!
Dương Oai nói:
– Thì ra quê của công công ở Tây vực sao! Tiểu nhân cứ ngỡ công công là người xứ Trung nguyên đấy!
Uông Trực nói:
– Lão nô quả thật là người xứ Trung nguyên, có điều, người Hán như lão nô ở dưới chân núi Thiên Sơn Tây vực nhiều lắm! Bọn họ đã sinh sống nơi đó hơn mấy đời rồi, đều là thuở xưa chạy loạn hoặc bị bắt đem về đó làm nô bộc, tổ tiên của lão nô chính là đến đó thời triều Nguyên.
Dương Oai cũng nghe nói đến chuyện thời triều Nguyên thuở xưa, lúc đó Thành Cát Tư Hãn đem quân Nguyên chinh đông chinh tây, tùy ý bắt dân chúng hoặc quân địch đem về làm nô dịch, Tây vực vốn thuộc phạm vi Tát Hợp Đài thống trị thời đó, vì vậy cũng có vô số người Hán bị bắt làm nô bộc. Sau khi triều Nguyên bị diệt vong rồi, những người đó lại được tự do trở lại.
Uông Trực nói:
– Lão nô đã là ngọn đèn trước gió, lại là một kẻ phế nhân, đã không còn gia quyến, lại không có con cái, bên người cũng không có bao nhiêu tiền của, đáng lý ra là tự mình mình về quê, có điều lão nô ở bên tiên hoàng phục thị lâu năm, bên ngoài người ta đồn đãi, đám người xu thế cho rằng lão nô được tiên hoàng ân sủng bấy lâu nay chắc là có nhiều tiền nhiều của lắm, do đó lão nô sợ giữa đường gặp chuyện bất trắc, tiền tài là thứ ngoài thân, lão nô cũng không có bao nhiêu, cho bọn họ cũng xong, có điều sợ bọn hung dữ đó đã cướp của rồi còn muốn giết người, lão nô còn muốn giữ chút xương tàn về quê chôn ở quê nhà, do đó muốn nhờ tổng tiêu đầu đi cùng lão nô về quê làm khách, lão nô sẽ tận tình tiếp đãi tổng tiêu đầu và các vị quý khách.
Dương Oai đã đoán ra được ý lão lần này đến bái phỏng mình là vì mục đích gì, tuy bây giờ lão đã bị thất sủng, nhưng lão là người trong cung, không ai có thể đắc tội được, không hững vậy, lúc nãy lão đã tặng cho lễ vật long trọng như thế, Dương Oai lại càng không thể chối từ, bèn nói:
– Công công đã xem trọng tiểu nhân như thế, đó là phúc phận của tiểu nhân, tiểu nhân sẽ ráng hết sức mình, không biết chừng nào thì công công khỏi hành ?
Uông Trực nghe cười nói:
– Tổng tiêu đầu đã sảng khoái như vậy, lão nô không để các vị anh hùng trong tiêu cuộc thiệt thòi đâu, chúng ta chờ đến trung thu đi là vừa.
Dương Oai nói:
– Đều nghe công công an bày cả thôi.
Uông Trực ngồi nói chuyện thêm lát nữa rồi cũng chẳng ở lại ăn cơm, từ biệt về nhà luôn.
Lục Trang thấy Uông Trực đi rồi, bèn nói với Dương Oai:
– Tổng tiêu đầu, lão chó hoạn quan này lúc trước làm ác đã nhiều, chúng ta mắc gì phải đi bảo tiêu cho lão ? Để lão bị kẻ thù giết quách cho xong.
Dương Oai nói:
– Tôi cũng không muốn bán cái mạng mình cho lão ta, có điều tuy lão đã không còn quyền chức gì, lão cũng còn vô số tay sai làm quan trong triều đình, người ta nói: ‘Diêm Vương còn chọc được, tiểu quỹ quá đụng tơi’, e rằng lão ta tùy tiện gán cho cái tội lên đầu tiêu cuộc của mình, mấy trăm mạng người trong tiêu cuộc sẽ bị phiền phức, không chừng còn nguy hiểm đến tính mạng nhĩ!
Lục Trang nghe rồi cũng nói:
– Tổng tiêu đầu nói phải, có điều e rằng lần này đi hộ tiêu chẳng được thuận lợi, lão chó hoạn quan này lúc trước tội ác ngập đầu, kẻ thù chắc chắn không ít.
Dương Oai nói:
– Ông yên tâm đi! Tôi nghĩ bạn bè trong giang hồ chắc cũng nể mặt mình một chút, lại nữa, tiêu cuộc có ông lo liệu, cũng không có vấn đề gì đâu.
Lục Trăng thấy Dương Oai đã quyết ý, bèn không nói gì thêm. Chiều đó, mọi người từ các phân cuộc lục tục lại Bắc Kinh, đem theo bao nhiêu là lễ vật, tuy không phải là thứ gì danh quý, nhưng đều là đặc sản từ khắp nơi. Nguyễn thị tứ hùng còn đặc biệt trù khắc cho Dương Thông môt tấm thẻ trường mệnh bằng ngọc có cái đầu con cọp. Mọi người chúc mừng một phen, Dương Oai bèn luôn tiện chọn lựa ra một đám hảo thủ giữ lại, Nguyễn thị tứ hùng bấy giờ cũng nằm trong số tuyển chọn kỹ càng của DưƠng Oai, ông ta biết chuyến bảo tiêu kỳ này không phải tầm thường như mọi khi, cho nên không dám sơ sài, để ý tuyển chọn thật nhiều tay hảo thủ ở lại chờ ngày xuất phát. Qua hết trung thu không lâu sau đó, Uông Trực sai người lại, báo tin cho bọn Dương Oai bắt đầu khởi hành, Uông Trực chỉ đem theo hai tên thái gím nhỏ tuổi và con chó chăn dê, hành lý cũng chỉ có ba cổ xe đồ đoàn, bọn Dương Oai ai ai cũng thắc mắc, lão Uông Trực này ở trong triều tác oai tác phúc đã được hơn mười năm, tại sao lại chỉ có bao nhiêu đó đồ đạc ? Lại không dám hỏi lão, thế rồi mọi người cùng nhau ra khỏi thành, hướng về phương tây xuất phát.
Nguyên tác: A Chí
Dịch giả: Lê Khắc Tưởng
Bài Cùng Tác Giả:
- Bi Ca Hành trong nhạc cổ điển
- Hoàng Hạc Lâu – Thôi Hiệu
- Tương Tiến Tửu – Lý Bạch
- Cẩm Sắt – Lý Thương Ẩn
- Khiển hòai – Đổ Mục
- Lương Châu từ – Vương Hàn
- Phong kiều dạ bạc – Trương Kế
- Dạ vũ ký bắc – Lý Thương Ẩn
- Đăng Lạc Du nguyên – Lý Thương Ẩn
- Xuân hiểu – Mạnh Hạo Nhiên
- Bạc Tần Hòai – Đỗ Mục
- Hành lộ nan – Lý Bạch
- Ngọc đài thể – Quyền Đức Dư
- Phú đắc cổ nguyên thảo tống biệt – Bạch Cư Dị
- Hiệp Khách Hành – Lý Bạch
- Tặng Vệ bát xứ sĩ – Đỗ Phủ
- Kim Lũ Khúc – Nạp Lan Tính Đức
- Trường Can Hành – Lý Bạch
0 Bình luận