Giang Hồ Kỳ Tình Lục – Chương 29. Sống chết si tình
Dương Thông thấy Đường Lượng đang từng bước từng bước tiến lại chỗ vị cô nương kia, biết gã là một công tử háo sắc, chuyện gì cũng làm được, bèn không còn nhịn nổi, hòn đá trong tay búng ra, soẹt lên một tiếng xé gió bay lại trước mặt Đường Lượng, lực đạo mạnh mẻ phi thường, như một lưỡi chủy thủ bén nhọn bay lại mặt gã. Đường Lượng đang đắc ý dương dương lại gần vị cô nương kia, vừa đi vừa hít hà:
– Thơm quá! Thơm quá!
Đang tính đụng vào người cô, thình lình thấy có thứ gì nhỏ xíu đang bay lại Thái Dương huyệt của mình vừa rít lên vừa nhanh như chớp giựt, gã giật mình biến hẳn sắc mặt, gã cũng là người học vũ, cũng biết thế nào là lợi hại, Thái Dương huyệt mà bị trúng vào, không chết cũng trọng thương, đại khái vũ công của gã không phải là tệ, trong nguy cơ vội vã thi triển công phu Thiết Bản Kiều ngã ngang người xuống, tránh được cú tập kích trí mạng, Dương Thông bắn ra hòn đá rồi, tay đã chụp lấy cây gậy trong tay Tống Thanh, cười dài một tiếng, tung người lên, nhấp nhô mấy cái đã điểm mấy gã đạo sĩ phái Côn Luân té lăn ra, nhảy tới bên cạnh vị cô nương kia, cây gậy trúc đẩy tới, điểm vào Hoàn Cơ huyệt trước ngực Đường Lượng, xuất thủ nhanh như điện, nhận huyệt chuẩn xác cực kỳ. Đương Lượng giật nãy mình, người gã đành phải lăn một vòng qua bên kia, mới tránh khỏi chiêu đó của Dương Thông.
Dương Thông cười nói:
– Các ngươi một đám đàn ông, đi ăn hiếp một tiểu cô nương yếu đuối, không lẽ không biết xấu hỗ sao ?
Nói rồi thuận tay thò cây gậy điểm tới những huyệt đạo bị phong tỏa của vị cô nương kia, có điều chỉ lực của nó điểm tới huyệt đạo không hề thấy có ăn thua gì, Dương Thông ngấm ngầm kinh hãi trong lòng, bụng nghĩ:
– Công phu điểm huyệt của phái Không Động là một tuyệt chiêu của vũ lâm, quả nhiên có chỗ độc đáo.
Lúc nãy nó rõ ràng đã thấy Lục Hạo điểm vào chỗ nào, có điều không cách nào giải khai được, nó bèn đưa tay áp vào Linh Đài huyệt sau lưng của vị cô nương kia, vận khí đẩy vào trong người cô. Nó biết vị cô nương kia bị điểm vào Mệnh Môn, Thiên Trụ, Đại Duy mấy huyệt đạo, bắt buộc phải nhờ vào nội lực hùng hậu xung phá, bèn ngấm ngầm thử một phen. Đám đạo sĩ Côn Luân thấy Dương Thông thò tay ra, biết nó đang giúp vị cô nương kia giải huyệt, bèn ùn ùn xông lại tính ngăn trở. Dương Thông cười lên một tràng dài, cây gậy phía trước móc một cái, ngọach một cái, trường kiếm của bọn đạo sĩ bèn tinh tinh tinh xâu vào lại một chỗ, đụng loạn xạ vào nhau, có cái bị đụng bay lên trời, chỉ thấy cây gậy của Dương Thông liên tiếp họa mấy vòng tròn, cây gậy của nó như có nam châm vậy, mấy thanh trường kiếm bọn đạo sĩ bèn dính cứng vào cây gậy của nó, chuyển động vù vù như một cái quạt làm bằng kiếm. Cái quạt kiếm bạch quang chớp chớp, chói lòe cả mắt, cây gậy trúc đến chỗ nào, vô số thanh kiếm bén ngót chuyển động đến đó, bọn đạo sĩ sợ quá vội vã thoái lùi. Lục Hạo tụ thủ bàng quan nhìn, khóe miệng nở nụ cười nhạt nghĩ thầm:
– Công phu điểm huyệt của phái Không Động chúng ta bộ ai ai cũng giải được hay sao ?
DưƠng Thông cười ha hả lên, chỉ thấy cây gậy của nó hất lên, mấy thanh kiếm dính trên cây gậy bèn bay bỗng lên không, bay tới đám đạo sĩ đang vây quanh hai đứa a hoàn, mấy gã đạo sĩ thấy trên đầu kiếm kiếm chớp lòe, như mưa rơi xuống, hồn bất phụ thể ôm đầu bỏ chạy, chẳng còn hơi đâu canh giữ hai người đó. Mọi người ai cũng nghĩ bụng:
– Đã xong, hai đứa a hoàn này chắc là sẽ bị mấy mủi kiếm đâm thấu ruột gan không sao tránh khỏi. Vị cô nương kia và Tống Thanh thấy trường kiếm lả tả từ trên không rơi xuống mà hai đưa a hoàn còn đang bị trói gô chân tay, không cách nào di chuyển nửa bước, hai người đều sợ tái cả mặt mày, nhất là vị cô nương kia, không nỡ nhìn hai ngưỜi táng mạng dưới những thanh trường kiếm, bèn nhắm chặt mắt lại. Chỉ nghe tinh tinh tinh lên một trận loạn hưởng, mấy thanh trường kiếm rơi xuống chung quanh hai đứa a hoàn, thành một đường vòng quanh, không có thanh nào cắm xuống ngưỜi hai ả. Mọi người lại thêm một phen kinh ngạc, la lên một tiếng ủa, vị cô nương kia mở bừng mắt ra, ngỡ hai đưa a hoàn đã bị táng mạng vì nhừng thanh trường kiếm đâm ngập vào người, nào ngờ những thanh trường kiếm như có người cắm từng cây một, chẳng cây nào đụng tới người hai đứa a hoàn, cô còn đang cảm thấy nghi hoặc thình lình cảm giác một luồng chân khí mạnh mẻ xông vào chỗ huyệt đạo đang bị phong bế, những huyệt đạo đó lập tức được giải khai. Vị cô nưƠng kia tung người đứng dậy, nhặt thanh đoản kiếm trong tay, hồng đôi má nói với Dương Thông:
– Đa tạ công tử!
Nói xong chạy lại chỗ hai đứa a hoàn, trong khoảnh khắc đã chặt đứt giây bó, thả tung hai người ra. Lục Hạo thấy Dương Thông có thể dùng chân khí xung phá huyệt đạo mình phong bế, bất giác kinh hãi khôn xiết, bụng nghĩ:
– Thằng nhỏ này xem ra tuổi tác cũng chỉ mười mấy tuổi đầu, không lẽ đã luyện được một thân nội công kinh hồn như thế ?
Nói sao cũng không tin chuyện trưỚc mắt đang xảy ra là sự thật.
Dương Thông thấy vẻ mặt vị cô nương kia thật là ôn nhu, hiển nhiên rất cảm kích mình, trong lòng sung sướng, đứng ngẫn mặt ra một hồi, tâm tình vô cùng sảng khoái. Đường Lượng lúc nãy trước mặt mọi người bị Dương Thông đánh cho bò lăn bò càng, làm sao nhịn nổi cơn tức giận, thấy Dương Thông đang thỘn mặt ra đó, bèn chụp lại nó. Gã không biết Đả Cẩu Bỗng pháp của Dương Thông lợi hại, tính vãn hồi mặt mủi trưỚc mặt mọi người, bèn thò tay phải ra giành lấy cây gậy trong tay Dương Thông. Dương Thông mỉm cười nói:
– Cẩn thận đấy! Gậy đánh tay chó!
Nói rồi cây gậy điểm tới, thình lình lật qua, phách lên một tiếng đánh vào cổ tay gã, Đường Lượng đau quá la lên một tiếng lớn, nhảy ra sau, đưa tay lên nhìn, chỉ thấy cổ tay bị đánh cho đỏ ửng lên, nhói từ trong tim nhói ra.
Tống Thanh thấy Dương Thông xuất thủ giải cứu vị cô nương kia, trong lòng cảm thấy khẩn cấp, phái Côn Luân và phái Không Động là hai đại môn phái trong giang hồ, còn gã Đường Lượng ở Đường môn lại càng khó chọc vào, gây thù với hai nhà đó, phiền phức đến càng ghê gớm, thêm vào đó, cho dù bây giờ hai người có ra tay, lấy công lực của hai người mà nói chắc gì đã cứu được vị cô nưƠng kia và hai đứa a hoàn. Vị cô nương kia cứu xong hai đứa a hoàn, xách kiếm chạy lại chỗ Lục Hạo, Dương Thông đưa cây gậy cản lại hỏi:
– Cô tính làm gì vậy ?
Vị cô nương kia trả lời:
– Tôi muốn giết lão thất phu đó!
Dương Thông cười nói:
– Cô không phải đối thủ của lão đâu, tôi cũng vậy, quân tử báo cừu, mười năm còn chưa muộn, mau chạy đi thôi!
Vị cô nương kia nghe nói, cũng biết chỉ có cô và hai đứa a hoàn, xông lại cũng là tống mạng oan uổng, bèn thoái lùi lại, nhìn quanh bốn bề, tính tìm đường thoát thân.
Thiên Hồng đạo nhân thét lên:
– Tính bỏ chạy sao ? Không dễ dàng như thế!
Nói rồi khoác tay ra hiệu, đám đạo sĩ phái Côn Luân bèn bao vây bọn họ vào chính giữa. Thiên Hồng đạo nhân hướng về DưƠng Thông hét lớn:
– Ngươi là đệ tử của Đoàn Nhị, tại sao lại hai lần bang trợ tà giáo giết hại đệ tử phái của ta, không lẽ ngươi không biết chính tà từ xưa đến nay không bao giờ đứng chung một chỗ ?
Lần trước lão đã bại trận dưới tay Dương Thông, bèn không dám khinh suất ra mặt khiêu chiến. Dương Thông ghét nhất là bọn đạo sĩ phái Côn Luân, thấy lão trực tiếp gọi tên sư phụ của mình ra, bèn hướng về Thiên Hồng đạo nhân chỏi lại:
– Tên sư phụ của ta lão mủi trâu nhà ngươi muốn nói là nói sao ?
Tống Thanh thấy vậy vội vã bước tới nói:
– Thiên Hồng chưởng môn, Lục lão tiền bối, Đường công tử, lời xưa nói, oan gia nên gỡ không nên buộc, các vị đã giết bọn họ không biết bao nhiêu người rồi, tôi thấy mọi người cũng nên ngừng tay không biết có được không ?
Thiên Hồng đạo nhân cười dài lên một tràng nói:
– Mấy trăm năm nay, vũ lâm chúng ta đã táng mạng dưỚi tay bọn tà giáo còn chưa nhiều đủ sao ? Có bao giờ thấy bọn chúng mềm tay không ? Phải biết nhổ cỏ nhổ tận gốc, không năm sau lại mọc lại, các ngươi còn chưa chịu đi, đừng oán chúng ta không giảng tình giảng lý.
Dương Thông cười nói:
– Cái gì mà chính tà từ xưa đến nay không đứng chung với nhau ? Cái thủ đoạn mông hãn dược ti bỉ hạ lưu đó không lẽ là hành vi của danh môn chính phái ? Các người phái Côn Luân cũng đều là kẻ xuất gia, lần trước với lần này vô duyên vô cố giết bọn họ bao nhiêu đó mạng người, còn nói gì đến lòng dạ từ bi, ta xem phái Côn Luân các người cũng không khác cường đạo tý nào!
Thiên Hồng đạo nhân nổi giận nói:
– Tên tiểu tử nhà ngươi đã không biết được chuyện, đừng có trách bọn ta không nễ mặt nữa.
Nói rồi xoay qua Tống Thanh nói:
– Tống anh hùng, hôm nay không lẽ ông cũng muốn bang trợ tà giáo đối địch với chúng ta sao ?
Tống Thanh bấy giờ cảm thấy khó xử quá, gã đi cũng không được, mà không đi cũng không được, bèn nói:
– Chuyện Dương huynh đệ đắc tội với quý phái, đợi tôi bẩm lại bang chủ bản bang, ngày sau tôi và bang chủ nhất định sẽ lại quý phái tạ tội, tôi chắc chắn bang chủ lão nhân gia sẽ có quyết đoán công bằng. Còn chuyện ba vị cô nương này, tôi xin khuyên mọi người hôm nay thả cho ba người họ đi thôi, tục ngữ có nói “tha được lúc nào thì hãy tha”, tôi nghĩ sau này ba vị cô nương sẽ cảm khích các vị đại nhân đại nghĩa, nhất định không tìm các vị làm phiền, cô nương tôi nói có đúng không ?
Gã biết như nếu phái Côn Luân không chịu thả ba người này ra, Dương Thông nhất định sẽ không chịu, gã cũng không muốn gây thù với bọn phái Côn Luân, bèn khuyên hai bên ngừng tay giảng hòa, hy vọng vị cô nương kia cũng nhường nhịn rút lui, không làm phiền phức gì thêm.
Nào ngờ vị cô nương kia cười nhạt lên một tiếng nói:
– Bản cô nương hôm nay mà không chết, đám người phái Côn Luân này sẽ từ nay biến mất khỏi giang hồ!
Cô không biết Lục Hạo và Đường Lượng thuộc môn phái nào, bèn không mắng chửi họ, nhưng trong bụng cũng thù hận thấu xương. Tống Thanh ngấm ngầm la khổ, thầm oán trách vị cô nương kia không biết chuyện, đang tính mở miệng nói gỡ, Thiên Hồng đạo nhân đã cười ha hả lớn lên nói:
– Lục huynh, Đường công tử, người ta đã không nễ mặt chúng ta, nhất định phải giết sạch không tha người nào, kết cuộc không phải là cá chết thì lưới cũng rách nát, thì hôm nay chúng ta đành phải đắc tội Cái bang thôi, sau này Đoàn Nhị có biết cũng không oán gì được mình.
Lão sợ Dương Thông và Tống Thanh hai người sau này đem chuyện này nói ra không có lợi cho phái Côn Luân, bèn trong bụng đã có ý giết hai người bịt miệng, có điều phải giết vị cô nương kia và hai đứa a hoàn trưỚc, rồi tập trung toàn lực giết Dương Tho6ng và Tống Thanh sau. Lục Hạo cũng nghe ra được ý của lão, cũng đang nghĩ đến chuyện giết người bịt miệng, sau này Cái bang có truy cứu thì cũng là chuyện chết rồi không ai đối chứng, cũng bảo tri được bí mật, bèn gật đầu nói:
– Được!
Tuy lão chỉ nói có một chữ, tâm tư đã cùng một lòng với Thiên Hồng đạo nhân, có điều lão là người thâm mưu viễn toán, lão gian cự hoạt, không nói rõ ra ngoài mặt. Đường Lượng ỷ mình là con nhà Đường gia danh khí cao ngạo, không ai dám đụng vào, bèn cười một tràng dài nói:
– Đúng! Người chết không biết mở miệng!
Nói rồi rút thanh đao giắt ngang lưng chém tới Dương Thông, miệng thì hét lớn:
– Thằng tiểu tử thúi kia! Xem đao!
Lúc nãy gã hai lần bị Dương Thông đánh lép vế, chỉ ngỡ mình nhất thời khinh địch không cẩn thận, bèn tính vãn hồi mặt mủi, do đó giành xuất chiêu ra trước, một đao chém vào cổ Dương Thông.
Dương Thông nghe tiếng đao vù vù, biết gã này nội lực và sức lực đều lớn, không muốn đụng trực tiếp với gã. Cây gậy trong tay điểm ra, đâm tới huyệt Quan Nguyên của gã nhanh như điện, gậy của nó dài, đâm tới trưỚc mặt Đường Lượng trước, Đường Lượng đơn đao chuyển qua, tước vào cây gậy Dương Thông, chiêu đó của Dương Thông chỉ là hư chiêu, lúc đâm tới đã dự liệu sẵn thế nào gã cũng tước cây gậy của mình, cây gật trúc đã thình lình lật qua, áp vào sóng đao của gã, dính cứng vào đó, dùng sức thuận thế đè xuống. Thanh đao nhanh như chớp, chém ngược lại vào đầu gối của Đường Lượng. Đả Cẩu bỗng pháp vốn là tá lực đả lực, tinh diệu vô phương, Đường Lượng nhát đao đó lực đạo sử ra rất mạnh, vừa nhanh vừa ác liệt, thêm vào nội lực của Dương Thông truyền vào lúc đè xuống, thế đao chém xuống lại càng hung mãnh. Đường Lượng thấy thanh đao của mình tự nhiên lại chém vào chân mình, giật nảy mình lên, biến hẳn sắc mặt, trong lúc nguy cơ đành buông đao ra, tránh bi kịch tự chém chân mình, chỉ nghe tinh lên một tiếng thanh đao rớt mạnh xuống đất, Đường Lượng tính chuẩn bị nhảy ra phía sau. Dương Thông thấy gã trong cơn nguy cập buông đao lẹ làng cũng ngấm ngầm bội phục gã cơ biến, có điều đâu chờ gã có dịp nhảy lùi, hét lớn:
– Gậy đánh chân chó!
Gậy trúc điểm tới, khẻ vào đầu gối gã.
Đường Lượng cảm thấy đầu gối đau nhói lên kịch liệt, đang tính nhịn đau nhảy về đằng sau, cây gậy trong tay Dương Thông đã vừa móc vừa kéo, Đường Lượng tự dưng phịch một tiếng quỳ xuống. Dương Thông cười nói:
– Ui dao! Đường công tử làm đại lễ như vậy, kẻ dưới này không dám nhận lãnh!
Đường Lượng mặt mày đỏ rần, ráng nhịn đau lăn mình qua một bên, Dương Thông tính rượt theo điểm vào huyệt đạo của gã, Lục Hạo và Thiên Hồng đạo nhân đã xuất thủ, thanh trường kiếm thì đâm vào bên trái Dương Thông, cây dọc tẩu thì điểm vào Thông Cốc huyệt bên phải của nó. Hai người thấy Dương Thông một chiêu đã đánh bại Đường Lượng, biết nó lợi hại, đơn đả độc đấu chắc gì đã thắng được nó, bèn không hẹn mà cùng ra tay, một trái một phái tấn công Dương Thông. Thiên Hồng đạo nhân vừa xuất thủ vừa quay qua đám đạo sĩ phái Côn Luân hét lớn:
– Còn không mau động thủ! Bắt hết bọn chúng cho ta, không để một đứa nào trốn thoát.
Ý của lão là, cũng bắt luôn cả Tống Thanh vào trong đó, bọn đạo sĩ phái Côn Luân ỷ mình đông người, bèn bao vây hết vị cô nương kia, hai đứa a hoàn và Tống Thanh vào giữa. Vị cô nương kia và hai đứa a hoàn bấy giờ cũng đã kiệt sức mòn hơi, bèn dựa người vào nhau ứng chiến, bọn đạo sĩ cố kỵ thanh đoản kiếm bén nhọn của cô, nhất thời cũng không dám bức vào gần quá, chỉ muốn dùng xa luân chiến làm cho họ kiệt quệ. Mấy gã đạo sĩ xách kiếm chạy lại chỗ Tống Thanh, muốn vây quanh người gã. Tống Thanh kiến thức quảng bác, lúc nãy đã nhìn ra được Tứ Tuyệt kiếm trận của phái Côn Luân lợi hại thế nào, làm sao còn để cho bọn họ vây mình. Khinh công của gã trác tuyệt, lúc chưa gia nhập vào Cái bang đã từng là dân ăn trộm lành nghề, khinh công phi thiềm tẩu bích là thứ đồ chơi của gã, chỉ thấy gã nhấp nhô người lên xuống mấy cái đã lọt ra khỏi vòng vây, gã không muốn gây thù với phái Côn Luân, do đó chẳng hoàn thủ đánh nhau với họ. Gã chỉ tung người nhảy qua nhảy lại quanh đấu trường, bọn đạo sĩ chỉ là thứ tầm thường, làm sao giữ được gã, chỉ la hét om sòm đuổi theo sau lưng cho có.
Thiên Hồng đạo nhân và Lục Hạo là tay lão luyện giang hồ, biết Đả Cẩu bỗng pháp của Dương Thông lợi hại, không dám lại gần, chỉ vây quanh người nó chạy vòng vòng, thấy có chỗ nào hở là thừa cơ đánh vào. Bọn họ biết Dương Thông tuổi tác còn nhỏ, nội lực rốt cuộc có hạn, kinh nghiệm lâm địch cũng chưa chắc phong phú, do đó không hề muốn tấn công, chỉ chờ cho nó kiệt sức rồi mới ra tay phản kích. Như thế, Dương Thông chẳng còn có cơ hội gì để nắm vào, Đả Cẩu Bỗng pháp có tinh diệu cách mấy, nhưng chủ yếu vẫn là tá lực đả lực và chiêu số kỳ diệu để chế ngự kẻ địch, thừa lúc địch thủ có chỗ hở là tấn công vào, đánh cho họ không kịp trở tay, do đó thường thường chỉ trong mấy chiêu là đánh ngã đối phương. Thêm vào đó, Dương Thông đối với Đả Cẩu bỗng pháp còn thiếu kinh nghiệm ứng biến, chưa đạt đến mức quán thông toàn thể, lại thêm vào kinh nghiệm đánh nhau với người khác còn chưa đến đâu, do đó mà càng lúc càng lâm vào thế hạ phong.
Đường Lượng lăn qua một bên rồi đứng dậy, trong lòng lại càng hận Dương Thông thấu xương, gã đứng dậy rồi bèn móc trong người ra ám khí nhắm Dương Thông ném tới. Gã là người của Đường môn ám khí nổi danh thiên hạ, lại là công tử của người chưởng môn, tự nhiên côn gphu ám khí đã đưỢc chân truyền của Đường gia. Thêm vào đó, ám khí của gã còn có tẩm thuốc độc do đó càng tăng thêm ba phần lợi hại. Chỉ thấy Đường Lượng tay trái tay phải liên tiếp vung lên, ám khí bèn không ngớt nhắm về Dương Thông bay tới, nào là tụ tiễn, độc tật lê, phi hoàng thạch, thấu cốt đinh, kim tiền tiêu vân vân ùn ùn bắn tới thật bất ngờ, lại còn có Thiên Hồng đạo nhân và Lục Hạo hai người một bên giáp công, lập tức dồn Dương Thông vào chỗ hiểm nghèo.
Dương Thông nghĩ bụng:
– Gã này trên người không biết tàng trữ bao nhiêu thứ ám khí móc ra hoài không hết, phải chế phục gã này trước rồi mới mong đánh lại hai người kia.
Do đó liên tiếp sử ra mấy chiêu tấn công mãnh liệt, bức lui Thiên Hồng đạo nhân và Lục Hạo hai người, một chiêu Can Địa Bạt Hốt thình lình tung người lên, nhô lên thụp xuống mấy cái đã nhảy tới trước mặt Đường Lượng, gậy trúc điểm tới một cái, nhanh như chớp đâm vào cổ họng gã. Đường Lượng thình lình thấy Dương Thông như con chim ưng từ không trung chồm lại chỗ mình, lúc nãy gã đã nếm đủ mùi vị từ cây gậy trúc của Dương Thông, sợ quá mặt mày trắng nhợt, chỉ cố lăn người qua tránh khỏi chiêu đó, nhanh nhẹn móc trong người ra một trái cầu chừng bằng trứng ngỗng, ném lại hướng Dương Thông, trái cầu bay vù vù lại giữa ngực nó. Dương Thông đâu thèm xem trái cầu vào đâu, gậy trúc điểm một cái tính tạt nó rớt xuống đất. Tống Thanh đứng đằng xa thấy vậy, lớn tiếng gọi:
– Dương huynh đệ, không được!
Có điều đã chậm, cây gậy trúc trong tay Dương Thông nhanh nhẹn chừng nào, gậy trúc vừa đụng vào trái cầu, phách lên một tiếng trái cầu thình lình nổ tung ra, lập tức một màn vụ màu hồng tỏa ra, nồng cay không mở mắt ra được, đồng thời kim quang lấp lánh trong đám hồng vụ, vô số mủi kim châm như lông trâu vừa nhanh vừa dày đặc nhắm chu thân người Dương Thông bắn lại. Dương Thông thấy kim quang lóe lên đã biết có chuyện không hay, vội vàng vận nội lực vào gậy trúc, múa cây gậy trước ngực mấy vòng, tuy đã chấn rớt đi không ít, có điều những mủi kim châm đó quá nhỏ, rốt cuộc cũng có hai mủi cắm vào chân nó, Dương Thông cảm thấy chân mình tê lên một chút, bèn biết mình đã trúng phải ám khí, thứ ám khí đó vừa nhỏ vừa bén đâm vào người bèn ngập sâu và da thịt, Dương Thông lại ngửi thấy trong màn vụ một mùi hương ngào ngạt không tả, lập tức biết nguy ngập, vội vàng ngưng bế hô hấp. Thì ra nó ngỡ đám vụ đó chỉ chuyên môn dùng để che mắt địch thủ lại, để không thấy đường tránh né ám khí, nào ngờ trong hồng vụ còn có chất độc. Nó có biết đâu, chỗ lợi hại nhất trong thứ ám khí đó chính là độc vụ, kim châm còn là thứ hai. Loại ám khí này có tên là Không Tước Khai Bình, là một trong ba thứ ám khí lợi hại nhất truyền từ đời này qua đời kia của Đường gia, hồng vụ cũng độc mà kim châm cũng tẩm thuốc kịch độc, mà lại không cùng một loại độc.
Tống Thanh kiến thức quảng bác, đã có nghe tới thứ ám khí này, do đó mà mở miệng đề tỉnh Dương Thông, có điều đã quá chậm. Dương Thông vội vã nhảy ra khỏi đám độc vụ, có điều nó cũng đã hít vào không ít khói độc, cảm thấy trong ngực nặng chịch, muốn nôn mửa, phía dưới chân cũng bắt đầu ngứa ngáy lên. Đường Lượng thấy Dương Tho6ng đã bị trúng ám khí Khổng Tước Khai Bình bèn nhảy ra sau lưng Lục Hạo và Thiên Hồng đạo nhân, miệng thì la lớn:
– Mọi người mau mau thoái lui! Tên tiểu tử này đã bị trúng ám khí, nửa tiếng đồng hồ nữa, tâm tạng sẽ bắt đầu rửa nát ra mà chết thôi, cứ vây cứng lại là xong.
Tống Thanh vội vàng nhảy lại chỗ Dương Thông, đưa cho nó một viên thuốc nói:
– Mau nuốc xuống!
Dương Thông vội vàng ngẩng cổ ực viên thuốc vào họng, chỉ nghe viên thuốc mùi tanh hôi khôn tả, nhưng cũng chẳng còn hơi đâu để ý. Tống Thanh hạ thấp giọng nói:
– Mau mau bắt giữ gã họ Đường, giải dược nhất định nằm trong người gã, tôi chặn mấy người kia lại.
Gã thấy Dương Thông trúng phải ám khí kịch độc bèn chẳng còn cố kỵ điều gì, thò tay ra sau lưng lấy cái túi xuống, mở ra nhắm Đường Lượng, Lục Hạo và Thiên Hồng đạo nhân hất tới, chỉ thấy trong túi có mấy thứ gì màu vàng lóng lánh bay lại ba người.
Thiên Hồng đạo nhân dựng trường kiếm lên đở, hai luồng kim quang trước mặt lão bị trường kiếm chận lại, lão cảm thấy có thứ gì mềm mềm, giật nảy mình, cúi đầu xuống nhìn, thì ra là hai con tiểu kim xà bị lão chém đứt làm hai khúc, có điều vẫn còn đang thè lưỡi ra không ngớt ngo ngoe dưới mặt đất. Con tiểu kim xà thân hình sáng lạn, mới nhìn đã biết là thứ kịch độc, Lục Hạo thấy kim quang bay lại chỗ mình cũng thò dọc tẩu ra gạt, nhưng con tiểu kim xà vô cùng linh hoạt, bám dính vào dọc tẩu của lão, thè cái lưỡi đỏ hồng ra, Lục Hạo sợ quá vội vàng ném cái dọc tẩu xuống nhảy về phía sau, Đường Lượng là tay đại hành gia sử độc, đã đoán ngay ra được đó là thứ độc vật, thấy kim quang lóe lên đã nhảy tránh qua một bên, không dám thò tay ra chụp. Hai con tiểu kim xà mổ trật thình lình xông tới đám người sau lưng gã, hai gã đạo sĩ phái Côn Luân không kịp tránh né, một gã bị cắn trúng cổ họng, một gã bị cắn trúng vào mặt, lập tức la lên kinh hãi, vội vã chụp lấy con tiểu kim xà, ném xuống đất đạp cho chết. Nhưng con tiểu kim xà còn đang ngo ngoe trên mặt đất, còn hai gã đao sĩ thì đã lăn ra, dãy đành đạch dưới đất, la lên thảm thiết không ngớt, trong khoảnh khắc chỉ thấy hai gã đạo sĩ mặt mày đen sì lại, miệng sùi bọt mép, hai chân duổi thẳng ra không động đậy gì nữa. Đám đạo sĩ phái Côn Luân thấy vậy, người nào người nấy hoang mang thụt lùi về phía sau, chẳng ai ngờ mấy con tiểu kim xà lại lợi hại đến mức đó.
Tống Thanh thấy chết hai đạo sĩ phái Côn Luân, cừu thù nhất định đã thắt chặt, bèn chẳng còn cố kỵ gì, đổ tung hết túi vải ra, chỉ thấy trong túi nhảy ra vô số độc vật, nào là cóc, bò cạp, nhền nhện, rắn độc đủ thứ, loạn cào cào nhảy lại bọn đạo sĩ. Mọi người thấy đám độc vật đó màu sắc khác nhau, rằn ri rực rỡ, mới nhìn đã biết là thứ kịch độc, mọi người tuy ai ai cũng đều biết vũ công, nhưng đám độc vật đó chạy đủ mọi nơi, vừa nhỏ lại vừa nhanh, từ dưới chân nhảy chồm lên, khó mà đề phòng cho nổi, còn ai dám xông lại gần, ai nấy đều nháo nháo thoái lùi. Dương Thông thấy Đường Lượng cũng đang tính thoái lui, gậy trúc điểm lại, nhắm tới huyệt Đại Duy, Mệnh Môn sau lưng gã, Đường Lượng thấy gậy trúc điểm lại, sợ quá chạy qua mé bên. Dương Thông vừa tung vừa nhảy đã tranh lại trưỚc mặt, đưa gậy ra điểm vào mặt gã. Đường Lượng thấy không còn đường thoát thân thình lình tung người lên, người khòm về phía trưỚc, đầu cúi xuống, eo lưng cong lại, lập tức kim quang một trận lóe lên, từ sau lưng gã mười mấy mủi thấu cốt châm nhắm Dương Thông bắn lại, ám khí dấu sau lưng gã bắn ra từ cơ quan lực đạo cực kỳ mạnh mẽ, chẳng ai ngờ sau lưng gã cũng có ám khí, Dương Thông thấy trước mắt mình mấy mủi kim châm đã bay lại gần mặt, nó chẳng thèm để ý, cây gậy trúc vẫn điểm tới đầu Đường Lượng.
Đường Lượng cứ ngỡ Dương Thông nhất định sẽ tránh ám khí, gã sẽ thừa cơ xông qua, nào ngờ Dương Thông lại liều mạng để mặc Thấu Cốt châm bắn vào người không chịu tránh qua một bên, gậy trúc điểm tói đầu của gã vừa nhanh vừa mãnh liệt, Dương Thông đối với Đường Lượng dùng ám khí hại mình thù hận thấu xương, do đó nhát gậy đó nó sử hết toàn lực. Chỉ nghe phách lên một tiếng, cây gậy trúc của Dương Thông đánh kết thực vào đầu Đường Lượng, lập tức đầu gã vỡ toang ra, sọ não văng tứ tung. Đường Lượng phịch một tiếng ngã sầm xuống đất, dãy dãy mấy cái rồi nằm im bất động. Mười mấy mủi thấu cốt châm đều găm hết vào người Dương Thông, sâu vào trong thịt, đau đến mức nó muốn bất tỉnh luôn. Tống Thanh thấy tình hình như vậy, trong bụng ngấm ngầm la khổ, Đường Lượng đã chết, cho dù lấy được giải dược cũng không biết đường nào giải độc. Thiên Hồng đạo nhân và Lục Hạo thấy Dương Thông lại trúng thêm mười mấy mủi thấu cốt châm nữa, biết nó không bao lâu nữa chất độc sẽ phát tác táng mạng đương trường, đều đứng ở xa xa ba trượng ngoài nhìn, chờ cho đến lúc nó ngã xuống.
Dương Thông thấy bấy giờ lại trúng thêm mười mấy mủi thấu cốt châm, ám khí Đường gia không thứ nào là không kịch độc vô hạn, biết mình đã không còn hy vọng gì sống sót nổi, bụng nghĩ:
– Trước sau gì cũng chết, chẳng bằng giết thêm tên nào hay tên đó, để cho vị cô nưƠng kia được thoát hiểm.
Nó nghĩ đến điểm đó, bèn rống lên một tiếng lớn, cây gậy trúc vung lên, xông lại chỗ bọn đạo sĩ. Thiên Hồng đạo nhân và Lục Hạo thấy nó đã bị trúng ám khí, chẳng còn sợ gì, hai người song song bưỚc tới chặn đường. Dương Thông điểm cây gậy trúc tới, đâm vào Hoàn Cơ huyệt của Thiên Hồng đạo nhân, Thiên Hồng đạo nhân trường kiếm móc lên, đánh tạt cây gậy của nó ra, Lục Hạo biết Dương Thông vũ công siêu quần, xông lại giáp kích từ bên phải, vù lên một tiếng chưởng phải đánh ra, đánh vào sau lưng Dương Thông, nào ngờ Dương Tho6ng đánh cây gậy ra chiêu trước là đã có tính toán, biết Lục Hạo thể nào cũng tập kích phía sau, do đó lúc nó điểm gậy ra, gậy trúc áp vào trưỜng kiếm của Thiên Hồng đạo nhân, tá lực lộn một vòng trên không, một chiêu Cáp Tử Phiên Thân chồm ngược người lại Lục Hạo, chưởng phải nhanh như điện chớp đánh xuống vào Thiên Linh Cái của lão.
Lục Hạo chưởng phải đã đánh ra, thấy Dương Thông thình lình giữa không trung như con chim đại bàng chồm xuống đánh mình, đành phải đưa chưởng trái ra đở, Dương Thông nhát chưởng đó đã vận hết nội lực trong người đánh ra, lực lượng như bài sơn đảo hải, khí thế không thể đương nổi. Nó biết mình đã trúng độc chắc chết không nghi nghờ gì nữa, bèn toàn lực dốc ra, muốn đánh cho Lục Hạo cũng nằm luôn xuống với mình, để đở bớt cho Tống Thanh và vị cô nưƠng kia một mối lo. Chỉ nghe phách lên một tiếng, chưỞng phải của Dương Thông đánh vào chưởng trái của Lục Hạo, Lục Hạo bị nó đánh văng ra ngoài ba trượng. Nhát chưởng đó của nó đã hết toàn lực còn đánh cho Lục Hạo không kịp đề phòng, bèn đánh cho lão bị thương nặng nề. Dương Thông đánh Lục Hạo bay ra ngoài rồi, mình cũng hạ người xuống, trong người huyết khí nhốn nháo, mắt nổ đom đóm, cảm thấy đầu óc quay cuồng, vội vã cắm gậy trúc xuống đất giữ người lại. Nó biết chất độc trong người đã bắt đầu phát tác. Còn Lục Hạo bị nó đánh cho bay ra, rớt phịch xuống đất, lồm cồm bò dậy, khóe miệng và mủi đều rỉ máu, hiển nhiên thụ thương cực kỳ nghiêm trọng, lão vội vàng xếp bằng ngồi dậy đả tọa, vận khí điều tức.
Thiên Hồng đạo nhân thấy Dương Thông người lảo đảo, lớn tiếng thét lên:
– Mọi người đừng kinh hoảng! Tên tiểu tử này bị thuốc độc phát tác lên rồi!
Nói rồi đứng lùi ra tuốt đằng xa, đứng đó cầu cho Dương Thông mau mau ngã xuống cho xong. Dương Thông hít một hơi khẩu khí lại nhắm chỗ lão xông lại, Thiên Hồng đạo nhân thấy nó xông lại bèn đưa trường kiếm ra múa lên thành mấy vòng kiếm hoa. Dương Thông lập tức cảm thấy trưỚc mắt hoa lên một trận, vô số kiếm hoa nhân ảnh, đâu đâu cũng là kiếm cũng là thân hình Thiên Hồng đạo nhân. Thì ra chiêu này có tên là Kim Quang Vạn Đạo, là chiêu số bí truyền của phái Côn Luân, chỉ có chưởng môn nhân mới được học tới, Dương Thông không thấy Thiên Hồng đạo nhân ở đâu bèn toàn lực đánh cây gậy vào bóng của lão.
Chỉ nghe soẹt lên một tiếng, cây gậy trúc của Dương Thông đã bị trường kiếm của lão chặt đứt một đoạn, Thiên Hồng đạo nhân cũng chẳng muốn lằng nhằng với nó, quay người tính bỏ chạy. Dương Thông đâu để cho lão đứng đó chờ mình bị chất độc phát tác rồi xong, nó hít một hơi dài rồi lại tung người lên, từ trên không trung chồm xuống người lão, cây gậy bị chặt cụt điểm vào Đại Duy huyệt, Thiên Hồng đạo nhân nghe có tiếng xé gió sau lưng, biết Dương Thông đang đánh vào sau người mình. Dương Thông mắt thấy cây gậy trúc sắp điểm tới lưng lão mà chẳng thấy lão tránh né gì, cũng có vẻ kinh ngạc, nó tính chờ cho Thiên Hồng đạo nhân dở lại trò cũ lăn qua một bên, do đó đã chuẩn bị sẵn phong bế đường thoái lui của lão. Nào ngờ Thiên Hồng đạo nhân chờ đến lúc cây gậy đâm gần tới lưng mình, hai chân thình lình quỵ ra đằng trước, người ngã ra đằng sau, trường kiếm đâm ngược lại từ trưỚc ngực lão về phía sau, đâm ngay vào bụng dưới của Dương Thông, vừa nhanh vừa ác liệt. Chiêu đó của lão cũng là bí chiêu bất truyền của phái Côn Luân, có tên là Tuyết Lý Dương Xuân, một chiêu trong hiểm cảnh xuất kỳ bất ý phản bại thành thắng, có điều chiêu này cũng cực kỳ nguy hiểm, như nếu sử ra sớm quá sẽ bị đối phương thừa cơ, chậm quá thì có thể bị kẻ địch đả thương, do đó không đến lúc bất đắc dĩ lão không bao giờ sử ra chiêu này.
Dương Thông ngàn vạn lần không thể nào ngờ được Thiên Hồng đạo nhân lại thình lình đâm ngược lại người mình, cây gậy của nó đã đâm quá đà, chiêu số đã tận, bụng dưới bày ra trước thanh trường kiếm, mắt thấy trường kiếm của Thiên Ho6’ng đạo nhân sắp đâm lũng bụng Dương Thông, trong nguy cơ nó đành đưa chưỞng trái tạt qua, đánh vào thân trường kiếm, thanh trường kiếm nghiêng qua một chút, đâm vào nách vẽ một đường dài máu tươi chảy ra xối xả ướt hồng cả áo, bàn tay trái cũng bị cắt một đường sâu hoắm, có điều cũng lấy lại được mạng. Thiên Hồng đạo nhân không chờ Dương Thông hồi phục lại hồn vía, thình lình lăn người qua, tới trưỚc mặt Dương Thông, trường kiếm từ dưới lên trên đâm vào dưới hạ bộ của nó, chính xác không sai mảy may. Chiêu này có tên là Độc Xà Xuất Động, cũng là bí chiêu của phái Côn Luân, bởi vì nó quá độc ác hạ lưu, tổn hại âm đức, thêm vào đó phái Côn Luân là danh môn chính phái, chiêu này sử ra tổn thương đến danh dự của môn phái, do đó chưởng môn đời đời chưa thấy ai sử chiêu này, Thiên Hồng đạo nhân hôm nay tình thế nguy hiểm, chẳng còn cố kỵ gì tới mặt mủi tôn nghiêm một kẻ chưởng môn, muốn giết Dương Thông cho xong, do đó mới sử chiêu này ra. Bấy giờ trường kiếm của Thiên Hồng đạo nhân đã đâm tới hạ bộ của Dương Thông, nó thấy tránh né chẳng còn kịp, biết mình bị kiếm đâm trúng là chắc chết không nghi ngờ gì, bèn tính đường lưỡng bại câu thương, gầm lên một tiếng, nửa cây gậy trúc thoát khỏi tay, ném mạnh vào Đàn Trung huyệt của Thiên Hồng đạo nhân, đồng thời bàn tay trái chụp lại, dùng tay không chụp lấy trường kiếm, hai bàn tay áp lại, chụp cứng trưỜng kiếm đang đâm lên, mủi kiếm bấy giờ đã soẹt một cái đâm lũng qua đủng quần, đi thẳng lại hạ bộ, hai bàn tay nó ép lại đúng ngay lúc đó, trường kiếm lập tức đứng khựng lại một tích tắc, Dương Thông gầm lên một tiếng lớn, dùng sức bẻ ngang thanh kiếm, phách lên một tiếng, mủi kiếm bị nó bẻ gãy một khúc. Thiên Hồng đạo nhân thấy Dương Thông chận đứng thanh kiếm lại, tính dùng sức đẩy lên tiếp, thình lình cảm thấy Đàn Trung huyệt nhói lên kịch liệt, la lên một tiếng thảm thiết, người lăn qua một bên. Bây giờ Dương Thông hai tay hổ khẩu đều bị tét ra, trường kiếm gạch ngang một đường máu me chảy ra đỏ lòm, sâu đến tận xưƠng cốt, đau buốt tận tâm can, mồ hôi từng giọt như hột đậu rơi lả tả xuống đất, nhưng lại một phen từ Quỹ Môn quan chạy trở về. Thiên Hồng đạo nhân lăn một hơi mấy vòng ra ngoài, bò dậy không nổi, xem ra bị cây gậy trúc điểm trúng huyệt đạo, bọn đạo sĩ phái Côn Luân thấy tình hình như vậy, vội vã chạy lại đở lấy lão và những người bị thương khác cùng co chân đào tẩu ra khỏi nơi đó. Dương Thông thấy Lục Hạo và bọn Thiên Hồng đạo nhân đang chạy trốn như bay ra xa, lớn tiếng thét lên:
– Chạy đi đâu ?
Bụng nghĩ, hôm nay nếu khong giết sạch bọn họ, sau này vị cô nương kia và Cái Bang sẽ bị phiền phức vô cùng vô tận, nó đề khí tính xông tới trước đuổi theo liều mạng, thình lình đầu óc xoay vòng vòng loạn chuyển, trước mắt tối sầm lại, phịch một tiếng té xuống đất rồi chẳng còn biết gì nữa.
Nguyên tác: A Chí
Dịch giả: Lê Khắc Tưởng
Bài Cùng Tác Giả:
- Bi Ca Hành trong nhạc cổ điển
- Hoàng Hạc Lâu – Thôi Hiệu
- Tương Tiến Tửu – Lý Bạch
- Đăng Quán Tước lâu – Vương Chi Hoán
- Vọng nguyệt hòai viễn – Trương Cửu Linh
- Cận thí thượng Trương thủy bộ – Chu Khánh Dư
- Khiển hòai – Đổ Mục
- Lương Châu từ – Vương Hàn
- Phong kiều dạ bạc – Trương Kế
- Dạ vũ ký bắc – Lý Thương Ẩn
- Đăng Lạc Du nguyên – Lý Thương Ẩn
- Xuân hiểu – Mạnh Hạo Nhiên
- Bạc Tần Hòai – Đỗ Mục
- Hành lộ nan – Lý Bạch
- Cô Nhạn – Thôi Đồ
- Dạ tư – Lý Bạch
- Hiệp Khách Hành – Lý Bạch
- Tặng Vệ bát xứ sĩ – Đỗ Phủ
- Kim Lũ Khúc – Nạp Lan Tính Đức
- Trường Can Hành – Lý Bạch
0 Bình luận