Vi Tiếu Thiên thấy Dương Thông cầm giữ một tên đệ tử của mình cũng nhảy bắn ngược người ra đằng sau, hướng về Dương Thông hét lên hỏi:

– Ngươi muốn gì ?

Giản trưởng lão và Lỗ trưởng lão thừa cơ nhảy lại mỗi người một bên đứng phía sau Dương Thông, y cất giọng ú ớ nói:

– Chẳng muốn gì cả! Các ngươi chỉ cần thảchu’ng ta xuống núi, chúng ta sẽ thả hắn ra!

Gã đệ tử phái Hoa Sơn đang bị Dương Thông cầm giữ nghe vậy vội vàng lớn tiếng nói:

– Sư phụ, đừng lo cho con, mau bắt hết chúng nó!

Dương Thông thuận tay điểm vào á huyệt của gã, lúc nãy y thấy gã đi với Triệu Tử Phong đồng thời ra khỏi cung Thúy Vân, biết gã chẳng phải là người bình thường trong phái Hoa Sơn do đó thấyga~ và Triệu Tử Phong dẫn đám đệ tử vào đã tính đến chuyện bắt gã làm con tin, Vi Tiếu Thiên nhi’nba người lạnh lùng nói:

– Các ngươi lên được núi Hoa Sơn chúng ta quả thật không phải là chuyện dễ dàng, nói mau! Các ngươi đáo để là muốn làm gì ?

Dương Thông im lìm chẳng nói gì cả, đưa ngọc tiêu lên vẫy vẫy mấy cái trước mặt gã kia, miệng thì cười nhạt, Triệu Tử Phong thấy vậy vội vàng nói:

– Đừng có đụng đến Trác sư đệ, có chuyện gì từ từ nói!

Vi Tiếu Thiên nhìn cây ngọc tiêu trong tay của DưƠng Thông một hồi rồi thở ra nói:

– Có phải chủ nhân của cây ngọc tiêu này sai ngươi lại đây không ?

Dương Thông nghe lão nói vậy, bụng nghĩ đã lỡ cứ cho lỡ luôn, cho lão hiểu lầm tới nơi luôn, bèn lẳng lặng chẳng nói gì cả cứ cười nhạt không trả lời. Một hồi y bèn ú ớ nói:

– Rốt cuộc ngươi có để chúng ta xuống núi không ?

Vi Tiếu Thiên nhìn y một hồi rồi thở ra nói:

– Được! NgưƠi đi đi! Tiểu Phong, tống bọn họ xuống núi, không được đụng đến họ.

Nói rồi quay ngoắt người lại đầu ngẩng lên trời.

Triệu Tử Phong nghe Vi Tiếu Thiên đã phát ra mệnh lệnh bèn cung kính dạ lên một tiếng rồi quay đầu qua nhìn bọn Dương Thông ra vẻ hằn học trừng mắt lên một cái và nói:

– Mời!

Nói rồi, đi trước dẫn đường, hai gã đệ tử phái Hoa Sơn xách đèn lồng đi đằng trước, Dương Thông nắm cứng tay gã kia, mỉm cười khẻ nói:

– Đắc tội!

Gã kia trừng mắt nhìn DưƠng Thông một cái, mặt mày đầy vẻ oán hận, Dương Thông làm bộ không hay không biết, kéo gã đi ra khỏi cung Thúy Vân, Lỗ trưởng lão đi trước Dương Thông, Giản trưởng lão thì đi phía sau. Thật ra, gã đệ tử mà Dương Thông đang cầm giữ vũ công không phải là bình phàm, tên là Trác Nhất Hoa, nhị đệ tử của Vi Tiếu Thiên, chỉ vì nhất thời gã không đề phòng mới bị DưƠng Thông thừa cơ kiềm chế. Bọn Dương Thông ba người ra khỏi cung Thúy Vân bèn phát hiện bên ngoài đã lố nhố những đệ tử phái Hoa Sơn đang phòng bị nghiêm ngặt như đối diện với một trận đại chiến sắp xảy ra, đâu đâu cũNg đèn đuốc sáng choang, các chỗ hiểm yếu đều gia tăng đệ tử canh gác, nếu không phải là có nhân chất trong tay cho dù có chắp cánh bay cũng khó mà thoát xuống núi, Lỗ trưởng lão và Giản trưởng lão đều toát cả mồ hôi. Ba người thuận đường qua hết các quan ải một mạch xuống tới viện Ngọc Tuyền. Triệu Tử Phong bèn nói với Dương Thông:

– Các người đã thoát khỏi hiểm cảnh, bây giờ cũNg nên thả Trác sư đệ của ta ra thôi!

Dương Thông thấy quả thật là vậy bèn đưa tay phất qua giải khai huyệt đạo cho Trác Nhất Hoa miệng khẻ nói:

– Đắc tội nhiều!

Trác Nhất Hoa bị Dương Thông điểm mấy chỗ huyệt đạo lại nếm mùi làm nhân chất, trong bụng đã đầy những bực dọc, gã hít một hơi thật dài rồi thình lình một quyền đấm tới DưƠng Thông miệng thì mắng lên:

– Ta liều mạng với ngươi!

DưƠng Thông giải khai khai huyệt đạo cho gã đã sớm phòng bị, thấy gã đánh lại hướng mình bèn nắm lấy tay hai vị trưởng lão phiêu phiêu thoái lùi một trượng ngoài, quay người bỏ đi mộtma.ch,Trác Nhất Hoa đang tính đuổi theo, Triệu Tử PHong đã chặn tay gã lại nói:

– Sư đệ, đừng rượt theo nữa! Sư phụ đã hứa thả bọn họ, mình không nên nói rồi nuốc lời.

Trác Nhất Hoa nhìn theo bọn Dương Thông miệng thì chửi mắng không ngớt, Dương Thông cũng chẳng màng, ba người chạy được chừng mấy trượng ngoài bèn phát hiện LiễU Thiết Sinh đang dẫn thuộc hạ nằm phục phía trước mặt chuẩn bị tiếp ứng, bởi vì gã chưa thấy Dương Thông phát tín hiệu cầu cứu do đó mặc dù trên Hoa Sơn đèn đuốc sáng choang mà không dám xông lên làm càn. Mọi người thấy phái Hoa Sơn không có người đuổi theo bèn về lại chỗ cư trú an nghỉ.

Triệu Tử Phong thấy bọn Dương Thông đã đi khỏi bèn kéo tay Trác Nhất Hoa nói:

– Trác sư đệ, chúng ta về thôi!

Trác Nhất Hoa nhìn theo bóng ba người cho đến khi mất hút, hằn học dậm chân nói:

– Đệ thật bất tài, để bọn ác tặc chạy trốn khỏi.

Triệu Tử Phong vỗ vỗ vào vai gã nói:

– Sao lại đi trách chú ? Người này vũ công cao cường, chú lại nhất thời trúng phải gian kế của bọn họ, sư phụ không trách gì chú đâu.

Trác Nhất Hoa cứ hậm hực tự trách tự móc, Triệu Tử Phong bèn lôi gã về lại cung Thúy Vân. Lúc này Vi Tiếu Thiên vẫn còn đang chắp tay sau lưng đứng giữa đại điện không nhìn đến ai cũng chẳng nói gì, phía sau lão là mấy chục gã đệ tử đang đứng, không ai dám mở miệng, bởi vì mọi người biết, để cho bọn Dương Thông xông lên núi không một ai hay là chuyện tày trời, người nào cũng lo lắng trong bụng, không biết sẽ bị trách phạt ra sao. Vi Tiếu Thiên nghe tiếng chân biết là Triệu Tử Phong và Trác Nhất Hoa trở về, lão chẳng quay đầu, chỉ hỏi:

– Tiểu Phong, ba người đó đã đi rồi ?

Triệu Tử Phong khẻ đáp:

– Vâng! Đệ tử quả là vô năng, để cho bọn họ lẻnva’o đây mà chẳng hề hay biết, xin sư phụ trị tội.

Trác Nhất Hoa quỳ phịch xuống nói:

– Sư phụ, chính là đệ tử để cho ba tên ác tặc bỏ chạy đi mất, xin sư phụ xử tội cho!

Nói rồi nằm phục ra đất không nhúch nhích, Vi Tiếu Thiên nghe gã nói cũNg chẳng quay đầu lại, lãO nói:

– Nhất Hoa! Ngươi đứng dậy đi! Ba người đó sư phụ còn không bắt giữ được họ, sao lại đi trách con! Có điều con để cho họ một chiêu đã bị kiềm chế không khỏi bất cẩn lắm sao!

Trác Nhật Hoa nghe vậy không ngớt cúi đầu nói:

– Đệ tử thật đáng chết, làm tổn oai danh của phái Hoa Sơn, đệ tử xin sư phụ trách phạt!

Vi Tiếu Thiên lại hỏi:

– Con có bị thương chỗ nào không ?

Trác Nhất Hoa đáp:

– Đa tạ sư phụ quan tâm, đệ tử không sao cả.

Vi Tiếu Thiên bèn nói:

– Ngươi đứng dậy đi, lần sau phải nên cẩn thận hơn nữa, ngươi học bao nhiêu năm vũ công, sao chẳng thấy tiến bộ gì cả ?

Trác Nhất Hoa nghe vậy hốt hoảng lại cúi đầu tạ tội một hồi nữa rồi mới đứng dậy bước qua một bên.

Vi Tiếu Thiên lại hỏi:

– Tiểu Phong, Còn các đệ tử khác có sao không ? Không có ai bị bọn họ giết chứ ?

Triệu Tử Phong lúc nãy trở về đã tra xét kỹ lưỡng đâu vào đó, biết rõ tình thế tới chỗ nào, y bèn cung cung kính kính trả lời:

– Trừ mấy đệ tử canh gác bịbo.n họ điểm huyệt ra, không ai bị thương gì cả.

Vi Tiếu Thiên nghe nói a lên một tiếng, lão trầm tư một hồi rồi lại nói tiếp:

– Tiểu Phong, con ở lại, sư phụ có chuyện muốn nói với con, Nhất Hoa, con đem mọi người về nghỉ ngơi đi thôi!

Trác Nhất Hoa nghe lệnh bèn đem các đệ tử cung kính ra ngoài. Vi Tiếu Thiên thấy mọi người đã đi hết rồi bèn quay người lại nói:

– Tiểu Phong, sư phụ có chuyện muốn nhờ con đi điều tra một phen, chuyện này liên hệ trọng đại, con không được nói cho các đệ tử khác biết.

Triệu Tử Phong nghe nói bèn dạ lên một tiếng, Vi Tiếu Thiên lại nói:

– Ngày mai con đi điều tra một phen … lúc nãy ba người lẻn vào Hoa Sơn chúng ta, trong đó một tên cầm cây ngọc tiêu, con điều tra lai lịch của hắn, nếu phát hiện hành tung của hắn lập tức cho ta hay.

Triệu Tử Phong nghe xong bèn dạ lên một tiếng, Vi Tiếu Thiên lại trầm ngâm một hồi nữa rồi thở ra nói:

– Chuyện này con cũng không cần phải tốn công cho nhiều, như nếu tìm không ra hắn cũng bỏ qua thôi, chỉ mong hắn không làm khó dễ gì thêm phái Hoa Sơn chúng ta!Con cũng về nghỉ đi.

Triệu Tử Phong nghe vậy bèn cung kính thoái lui, Vi Tiếu Thiên ngồi trên ghế nhìn trân trân ra khung cửa sổ, rồi lại thở ra thêm một hơi nữa, nhắm chặt hai mắt lại, lúc này trong lòng lão bấn loạn tơi bời, bao nhiêu năm nay, lão không hề nghe có ai nói tới Kim Châm Thánh Thủ nữa, cũng không nghe tin tức gì của bà ta, đối với lão, người này không khác gì đã chết từ lâu, bây giờ thình lình cây ngọc tiêu của bà ta lại xuất hiện trong tay Dương Thông, không những thế kiếm pháp Dương Thông sử ra lại chính là Ngọc Tiêu kiếm pháp năm xưa, chuyện xa xưa lại trở về trong ký ức. Dáng dấp của Dương Thông lãng vãng chờn vờn trong đầu lão, Ví Tiếu Thiên không ngớt tự hỏi mình:

– Người này là ai ? Không lẽ bà ta sai người lại đây trả thù nữa sao ?

Lại nói chuyện Dương Thông mấy người rời khỏi núi Hoa Sơn rồi, sợ Vi Tiếu Thiên không chịu cam lòng bỏ qua, sai người đi khắp nơi lục soát tra xét, như vậy rốt cuộc sẽ bị bại lộ tung tích, do đó LiễU Thiết Hoa để lại một thiểu số đệ tử Cái Bang ở lại ngấm ngầm giám thị hành động của bọn phái Hoa Sơn, còn tất cả ngay hôm sau trở về lại phân đà tây bắc, bọn Dương Thông trở về lại phân đà đâu đó ngồi uống trà, Dương Thông nói:

– Lão tặc Vi Tiêu Thiên e là sẽ đối phó chuyện bất lợi với phái Hoàng Sơn của Lưu lão tiền bối, chúng ta phải tìm cách báo tin cho Lưu lão tiền bối biết mới được.

Giản trưởng lão gật đầu đồng ý:

– Đúng thế! Liễu đà chủ, ông hãy lập tức thông báo cho Kim đà chủ ở phân đà phương bắc biết, nói cho ông ta biết để nhắn Bành trưởng lão tìm cách báo tin cho Lưu lão tiền bối, coi chừng Vi Tiếu Thiên tìm cách ám toán.

Liễu Thiết Hoa mở miệng đáp ứng, đứng dậy đang tính chuẩn bị bước ra thình lình một gã đệ tử Cái Bang vội vã chạy vào:

– Bẩm cáo bang chủ, có chuyện trọng yếu cần báo cáo.

DưƠng Thông đặt ly trà xuống nhìn kỹ, thì ra là một trong những đệ tử ở lại chung quanh vùng phụ cân núi Hoa Sơn, bèn vội vàng hỏi:

– Chuyện gì vậy ?

Gã đệ tử khom lưng đáp:

– Chúng tôi thình lình nghe được một tin chấn động, chưởng môn phái Hoa Sơn đêm qua đột nhiên bị người sát hại trên núi Hoa Sơn.

Bọn Dương Thông nghe nói giật nãy mình kinh hãi, tin đến như trời long đất lở, Lỗ trưởng lãO đang uống trà nghe vậy choang lên một tiếng đánh rớt ly trà xuống đất. Lỗ trưởng lão hỏi lại:

– Ngươi nói gì ?

Gã đệ tử lại cung kính lập lại:

– Sáng nay chúng tôi nghe được một tin từ nguồn đáng tin cậy, chưởng môn phái Hoa Sơn Vi Tiếu Thiên tối hôm qua bị người sát hại, cả núi Hoa Sơn đang bị lúc soát gắt gao.

Mọi người bấy giờ đã nghe rõ ai cũNg lấy làm kinh ngạc khôn xiết, Dương Thông bất giác lại hỏi:

– Chuyện này có thật sao ?

Gã đệ tử khom lưng trả lời:

– Ngàn vạn lần xác thực.

Mọi người nhìn nhau ngơ ngác, một hồi lâu mới sực tỉnh lại. Dương Thông lại hỏi:

– Ai là kẻ sát hại lão ?

Gã đệ tử đáp:

– Chúng tôi còn chưa tra xét được gì, núi Hoa Sơn đang bị lục soát gắt gao, nghe nói đệ tử phái Hoa Sơn sáng sớm đã đi cùng khắp nơi tra xét, tạm thời còn chưa nghe nói gì cả.

Dương Thông nói:

– Ngươi trở về đó tra xét lại một phen xem còn có gì nữa không.

Gã đệ tử nghe lệnh bèn thoái lui ra ngoài.

Lỗ trưởng lão mắng lớn:

– Lão tặc chết là may, có điều không biết kẻ nào có bản sự tới mức lên tận Hoa Sơn giết lãO ta.

Giản trưởng lão gật đầu đồng ý:

– Đúng thế! núi Hoa Sơn địa thế hiểm yếu, tối hôm qua nếu không phải bang chủ vũ công hơn người chúng ta lên không tới nơi nổi, mà nếu không bắt giữ được gã kia làm con tin cũNg khó mà xuống được dưới núi.

Dương Thông gật đầu nói:

-Vi lão tặc đêm qua đánh nhau với chúng ta, vũ công của lão ta rõ ràng là cao thâm khôn lường, ba người chúng ta mà chẳng làm gì được lão, bây giờ lại có người giết được lão, đủ thấy người này vũ công lại càng thần xuất quỹ một, bạn hay thù còn chưa biết phải cẩn thận đề phòng mới phải.

Liễu Thiết Sinh cũNg nói:

– Tôi sai thêm người nữa đi dò thám xem còn có thể tìm ra thêm manh mối nào chăng.

Dương Thông gật đầu nói:

– Vậy cũng hay!

Liễu Thiết Sinh bèn thoái lui ra xếp đặt. Dương Thông và hai vị trưởng lão cùng Tống Thanh bốn người ngồi bàn bạc một hồi, cũNg không nghĩ ra được ai có thể là người có thân thủ cao cường giết được Vi Tiếu Thiên. Lỗ trưởng lão đột nhiên nói:

– Có thể nào trong nội bộ phái Hoa Sơn có người làm chuyện đó ? Hoa Sơn kiên cố như tường thành vách sắt, ai mà lên được đó giết lãO ta ?

Dương Thông nói:

– CũNg không biết chắc, không phải là chúng ta đã lên được đó sao ?

Giản trưởng lão cũng tiếp lời nói:

– Có thể nào có người cũng như Hắc Vô Thường tiềm phục trong phái Hoa Sơn, bọn chúng thừa cơ mình lên đó náo loạn bèn thừa nước đục thả câu giết chết Vi Tiếu Thiên.

Tống Thanh lắc lắc đầu nói:

– Chuyện này cũng khó lắm, hai vị trưởng lãO và bang chủ đã lại đó một phen, bọn họ sẽ đề phòng nghiêm ngặt hơn lúc nào khác, thuộc hạ suy ngẫm chỉ có hai điều có thể xảy ra.

Dương Thông hỏi:

– Tống đường chủ, ông thử nói ra cho mọi người nghe xem sao.

Tống Thanh nói:

– Vi Tiếu Thiên vũ công cao siêu đến mức đó, nếu chỉ dựa vào vũ công để giết lão, thuộc hạ xem cũNg không dễ dàng gì, khả năng thứ nhất thuộc hạ xem có thể lão bị người ta hạ độc mà chết, hoặc trúng độc rồi bị người ta giết chết, nếu không phái Hoa Sơn không thể nào không phát hiện ra sớm.

Mọi người nghe nói đều gật gật đầu đồng ý, Tống Thanh lại nói:

– Khả năng thứ hai là rất có thể trong nội bộ của phái Hoa Sơn có người trà trộn, không những thế người này rất có thể là người rất thân cận với Vi Tiếu Thiên mới có cơ hội hạ thủ, Vi Tiếu Thiên trong tình huống không đề phòng chút nào sẽ bị giết dễ dàng.

Dương Thông nghe nói tới đây lắc lắc đầu nói:

– Điều thứ hai khó mà xảy ra được, bên cạnh Vi Tiếu Thiên khẳng định là có đệ tử thân truyền của lão, ăn uống nghỉ ngơi đều do đệ tử phụ trách, chuyện giết sư phụ khó mà có được.

Hai vị trưởng lão cũng đồng ý với quan điểm của Dương Thông.

Liễu Thiết Sinh bấy giờ đã về lại, nghe mọi người bàn luận một hồi cũng nói:

– Bất kể thế nào, lão tặc rốt cuộc cũng đã chết queo, vũ lâm cũng đở đi một tên gian ác, cũng là may mắn cho lão, lão có tới âm tào địa phủ, lão bang chủ cũng không tha đâu.

Tống Thanh nghe gã nói vậy bèn cười nói:

– CũNg chưa chắc, lão bang chủ cả đời tích đức, lão nhân gia đã lên miền cực lạc từ lâu rồi, lão tặc Vi Tiếu Thiên làm chuyện gian ác, không chừng bây giờ Diêm La Vương đang chụp cổ lão ném xuống vạc dầu, tôi nghe dưới đó có bốn chỗ thụ bạo hình, là ngục Phong Lôi, ngục Hỏa Xa, ngục Kim Cương và ngục Lãnh Minh, ngục Phong Lôi thì dùng đinh lớn đóng vào tay chân ghim lão vào tấm phản đầy những cọc nhọn, đầu thì đeo gông sau đó thì dùng phong đao chém ngang chém dọc, cuối cùng là âm lôi đánh cho tan xác, máu me đầy ra cả mặt đất.

Lỗ trưởng lão nghe nói mắng lên:

– Ừ! lão tặc ác quán mãn doanh, bị thế là đáng lắm, còn ngục hỏa xa thì thế nào ?

Tống Thanh cười đáp:

– Bạo hình ở đó đấy hả ? Là đem Vi Tiếu Thiên cột vào một cái chong chóng khổng lồ, sau đó dùng một cái quạt lửa quạt vào, chong chóng thì quay như gió, lữa thì cháy hừng hực, trong thoáng chốc đã đốt lão tặc thành tro bụi, sau đó lại lấy nước tạt lên hiện lại nguyên hình rồi tiếp tục hình phạt.

Lỗ trưởng lão cười ha hả nói:

– Thứ hình phạt này cũng hay đó, còn ngục Kim Cương thì sao ?

Tống Thanh cười đáp:

– Ngục Kim Cương thì đem lão trói nằm giữa giường sắt sau đó thì hắc phong cuồn cuộn, vạn mủi thương đâm xéo vào người lão đau đớn không sao chịu nổi, sống không bằng chết.

Lỗ trưởng lão cười nói:

– Như thế cũng dễ dàng cho lão tặc, còn ngục Lãnh Minh ?

Tống Thanh lại nói tiếp:

– Ở đây hình phạt là nhúng lãO tặc vào trong nước lạnh như đá, đao chém loạn xạ, xương thịt tan nát sau đó dùng thiết câu móc lên, bỏ vào nồi dầu chiên lên.

DưƠng Thông thêm vào:

– Lão tặc như thế cũng là xứng đáng, may cho lão là chết quá sớm.

Tống Thanh lại thêm mắm thêm muối:

– Những kẻ làm ác như vậy chết rồi thụ hình xong, ba năm sau sẽ cho đầu thai thành heo thành chó thành trâu thành ngựa trở lại trần gian cho người ta ăn thịt.

Lỗ trưởng lão hậm hực nói:

– Đem lão nuôi chó cũng còn không đáng.

Liễu Thiết Sinh nói:

– Lưới trời lồng lộng tuy thưa khó lọt, lão Vi Tiếu Thiên này hại chết lão bang chủ sớm muộn gì cũng bị hình phạt, có điều trước mắt Vi Tiếu Thiên đã chết rồi, chuyện trả thù giữa phái Hoa Sơn và Cái Bang mình tính sao đây ?

DưƠng Thông nghe nói gật đầu đáp:

– Đúng thế, Vi Tiếu Thiên tuy làm chuyện gian ác, nhưng phái Hoa Sơn còn có bao nhiêu là kẻ nhiệt huyết can trường.

Lỗ trưởng lão nói:

– Hôm trước chúng ta nằm trên mái ngói nghe thấy, hình như rất nhiều đệ tử còn chưa biết chuyện Vi Tiếu Thiên cấu kết Trung Thánh Môn sát hại giang hồ bằng hữu, người ta vẫn nói: ‘Oán có đầu, nợ có chú, chuyện này sổ toẹt không tính nữa cho xong, bang chủ, ý ông ra sao ?

DưƠng Thông đáp:

– Tôi cũng nghĩ như vậy, phái Hoa Sơn trong đó người khác tôi không biết chứ Triệu Tử Phong thì tôi biết rất rõ, anh ta quả là một tay hảo hán gan dạ sắt son, lòng dạ rất nhiệt tình.

Nói rồi Dương Thông đem chuyện hồi xưa mình ở Thông Châu tửu lầu Thái Bạch Di Phong gặp Triệu Tử Phong ra sao ra sao nói cho mọi người nghe, ai nấy đều gật đầu xưng tụng. Giản trưởng lãO nói:

– Vi Tiếu Thiên tuy là kẻ gian ác nhưng đệ tử cũNg có kẻ tốt bụng như vậy, cũNg là điều phúc cho phái Hoa Sơn!

Mọi người lại mắng cho Vi Tiếu Thiên thêm một trận nữa rồi mới chịu tan hàng.

Hôm sau, đệ tử Cái Bang nghe được tin tức từ phái Hoa Sơn lại về báo cáo, chứng thực Vi Tiếu Thiên quả đã bị sát hại trong đêm bọn Dương Thông lên núi Hoa Sơn thám thính, thêm nữa, Vi Tiếu Thiên bị giết trong lúc không phòng bị, trước ngực bị người ấn vào một dấu bàn tay đen như lọ than, ngũ tạng lục phủ đều bị người dùng trọng thủ pháp chấn vỡ, không những thế, hung thủ còn để một lá cờ có vầng thái dương cháy đỏ rực trên người lão, trừ Vi Tiếu Thiên ra còn có một tên đệ tử phục thị cho lão bị giết theo, phái Hoa Sơn mãi tới ngày hôm sau mới phát giác ra lão bị người ta sát hại. Tin tức đó làm cho bọn Dương Thông lại càng thêm kinh hãi, Giản trưởng lão thở dài nói:

– Không ngờ là Vi Tiếu Thiên lại bị bọn Trung Thánh Môn giết, đấy cũNg là lão làm ác quá nhiều mới nuốc lấy hậu quả, cũng không ngờ bọn Trung Thánh Môn lại đi hạ độc thủ vào Vi Tiếu Thiên, thật quá sức chúng ta dự liệu.

Dương Thông cũng gật đầu đồng ý:

– Trung Thánh Môn tại sao lại đi giết Vi Tiếu Thiên làm gì nhĩ ?Không lẽ bọn họ bắt đầu nghi ngờ lão không chịu làm theo mệnh lệnh của bọn họ ?

Lỗ trưởng lão gật đầu nói:

– Rất có thể là vậy, chúng ta đêm đó nằm trên mái ngói nghe Vi Tiếu Thiên phái đại đệ tử Triệu Tử Phong đi điều tra lai lịch bọn Trung Thánh Môn, bọn chúng rất có thể thấy được lão không chịu phục tòng nữa bèn trừ khử lão đi.

Giản trưởng lãO nói:

– Như chiếu theo kế hoạch của Thanh Tòng đạo trưởng phái Võ Đang, là sau lưng bọn Trung THánh Môn có thể là Di Lặc giáo, điều đó có thể chứng minh bọn Di Lặc giáo bắt đầu thò ma chưởng ra đụng tới các môn phái trong giang hồ rồi đây.

Dương Thông nghe vậy cũng thở ra nói:

– Nghe Thanh Tòng đạo trưởng nói, năm xưa lá cờ thái dương của bọn Di Lặc giáo đi đến đâu là máu chảy thành sông thây chất thành núi đến đó, ngày nay bọn họ trước hết là giết Tuệ Đốn sư thái của phái Hoành Sơn, tiếp theo đó lại giết Thanh Mộc đạo trưởng phái Võ Đang, trước đó không lâu lại giết lão bang chủ của mình và Vương lãO tiêu đầu một nhà trăm mạng người, bây giờ lại giết Vi Tiếu Thiên, lá cờ đó trùng xuất giang hồ xem ra lại sắp có một trận mưa to gió lớn.

Lỗ trưởng lãO nói:

– Xem ra chúng ta phải nên chuẩn bị trước, không những thế phải liên lạc với các môn phái khác đối phó với Di Lặc giáo mới xong.

DưƠng Thông gật đầu đồng ý:

– Đúng thế, chúng ta phải liên lạc với Thanh Tòng đạo trưởng phái Võ Đang, Trí Không đạo sư phái Thiếu Lâm mới phải, họ là thái sơn bắc đẩu của vũ lâm, các môn phái khác ai ai cũng nghe theo hiệu lệnh của họ.

Mọi người đang bàn luận, một gã đệ tử chạy vào đưa một tấm thiệp từ tổng đà do phái Hoa Sơn gởi đến, DưƠng Thông tiếp lấy mở ra xem, chính là thiệp thỉnh mời y lên Hoa Sơn dự tang lễ của Vi Tiếu Thiên, nói là lão bị bạo bệnh mà chết, thời gian là hai ngày sau đó, đề tên phía dưới là Triệu Tử Phong và Trác Nhất Hoa, Dương Thông thấy Vi Tiếu Thiên đã chết, chẳng còn thù hằn gì với phái này nữa, Triệu Tử Phong lại từng đã có ơn với mình, không những thế còn là một người rất tốt, y bèn quyết định đem bọn Lỗ trưởng lão lên núi Hoa Sơn điếu tang, thế là viết thơ trả lời cho Ngô trưởng lão.

 
Nguyên tác: A Chí
Dịch giả: Lê Khắc Tưởng

 

Bài Cùng Tác Giả:

0 Bình luận

Bình Luận