Long Môn Thạch Quất nằm cách 12 cây số thành nam Lac Dương, bên cạnh sông Y Thủy, trên ngọn Long Môn Sơn, là một thắng danh ở Lạc Dương, tương truyền thời Bắc Ngụy có một nhà sư vân du qua đó, xa xa thấy nơi này có phật quang phổ chiếu tứ phương, không trung có tường quang ngũ sắc bao bọc, nhà sư nghĩ là Phật Tổ hiển linh, bèn tại nơi đây tạc tượng thờ. Thực tế, nơi đây đất đai có nhiều chất kim thuộc, dưới ánh mặt trời lấp lánh sáng rực do đó mà có lúc bị khúc xạ phát ra ngũ sắc quang tuyến. Từ thời Bắc Ngụy trở đi, tới bốn trăm năm đời nhà Đường, nơi đây khai quật ra hơn một ngàn hòn đá, chín ngàn pho tượng Phật, còn có mộ bài và đề ký. Trong các pho tượng đó riêng có pho tượng Phật Nghiêm Xá Na ở chùa Phụng Tiên và Tân Dương Động là nổi danh nhất, “nghiêm xá na” trong kinh Phật có nghĩa là quang minh phổ chiếu, tượng Phật ở chùa Phụng Tiên cao tới 17 mét, tai dài xuống 2 mét, thời Đường Cao Tông trù khắc lên, ba năm chín tháng mới hoàn thành, tượng Phật mặt mủi phương phi đầy đặn, miệng hơi hé mỉm cười, đầu hơi cúi, như đang nhìn xuống vạn vật, tựa hệt như một người đàn bà trí tuệ mà hiền hòa, làm người ta kính mà không sợ, bên cạnh pho tượng còn có các đệ tử A Nạn, Ca Diệp, Hiệp Quế Bồ Tát và đại lực sĩ, Thiên Vương vân vân, đủ các sắc thái, từ bi, thành khẩn, hung ác, dữ tợn, mỉm cười, những pho tượng này qua hơn ba mươi năm sau đó mới được làm xong.

Dương Thông và bọn Giản trưởng lão, Lỗ trưởng lão, Tống Thanh bốn người giả trang thành khách thập phương đi dâng hương, kẻ trước người sau đi khắp nơi nhìn qua một lượt, không thấy có gì khác lạ, trụ trì chùa Phụng Tiên là một vị lão tăng thân thể cao lớn, mặt vuông tai lớn, cặp mắt lim dim, không có vẻ gì quắc thước tinh thần, trong chùa có hơn hai chục hòa thượng, bởi vì khách thập phương đông đảo do đó ai nấy đều ăn mặc no đủ tăng bào tươm tất, có đủ khí phái, cơm chay cũng rất tinh mỹ, mặt mày ai nấy đều phương phi, các hòa thượng thấy bọn Dương Thông xuất thủ rộng rãi đối đãi rất khách khí. Bọn Dương Thông qua lại trong chùa một hồi nhìn quanh nhìn quất cũng không phát hiện điều gì đặc biệt, ngồi uống một ngụm trà rồi từ biệt trụ trì qua bên Tân Dương Động.

Tân Dương động phát hiện thời Bắc Ngụy, trong động có mười một pho tượng Phật, pho lớn nhất tạc hình Thích Ca Mâu Ni, mủi cao mắt lớn, thần thái an tường, trong động còn có hai bức phù điêu Hoàng Đế Lễ Phật Đồ và Thái Hậu Lễ Phật Đồ, phận biệt tả tình cảnh của Ngụy Hiếu Văn Đế và Văn Minh Hoàng Thái Hậu bái Phật, cấu kết rất tinh mỹ, điêu khác rất tinh vi. Bốn người dạo quanh cả ngày, đi khắp nơi cả nguyên tòa Thạch Quất mà không phát hiện gì khác lạ, đành phải trở về chùa Bạch Mã. DưƠng Thông nghĩ bụng:

– Lưu Hạc Tiên ngàn dặm xa xôi từ Bắc Kinh đến nơi này, nhất định là đã phát hiện ra bí mật gì đó, nhưng mà ở đâu nhĩ ?

Ngày hôm sau, bốn người lại chia nhau đi lại Thạch Quất thêm một lần nữa, cũng không phát hiện ra được gì, chùa Phụng Tiên vẫn đông đảo khách thập phương, tiếng chuông tiếng mõ rộn rịp, nhang khói mịt mù, một vẻ khí phái tường hòa. Lúc bốn người trở về chiều đó, Dương Thông đã thấy người Thiếu Lâm tự có mặt tại chùa Bạch Mã, người lãnh đầu chính là Trí Tuệ đại sư, thủ tòa của La Hán Đường phái Thiếu Lâm, bàn về vũ công, đệ tử của Đạt Ma Đường là cao cường số một, do Trí Viễn đại sư lãnh đầu, tiếp đó là La Hán Đường do Trí Tuệ lãnh đầu, tiếp theo nữa là đệ tử giới luật viện do Trí Thanh đại sư lãNh đầu, còn Tàng Kinh Các thì do Trí Thông đại sư chưởng quản, hiện tại chùa Thiếu Lâm phái một trong năm đại thần tăng lãnh đầu hai mươi mấy đệ tử lại, chứng tỏ Trí Không đại sư rất xem trọng chùa Bạch Mã. Thêm vào đó, buổi tối bọn đệ tử phái Hoàng Sơn hối hả vào chùa chuẩn bị tiếp rước thi thể của Lưu Hạc Tiên về núi Hoàng Sơn an táng. DưƠng Thông và Trí Tuệ đại sư cũng đã mấy phen gặp mặt, cùng Liễu Không đại sư thương lượng bàn bạc đến nửa đêm vẫn không nghĩ ra được hung thủ có thể là nhân vật lợi hại nào trong vũ lâm.

Dương Thông thấy Trí Tuệ đại sư chùa Thiếu Lâm đã đến bảo hộ cho chùa Bạch Mã bèn suất lãnh bọn Lỗ trưởng lão trở về lại phân đường Cái Bang. Bốn người bàn luận xôn xao mà không tìm ra được có chỗ nào đáng nghi ở Long Môn Thạch Quất, Giản trưởng lão thình lình lẩm bẩm tự hỏi:

– Có phải vì mình lại đó buổi sáng, bị bọn chúng phát hiện ra hành tung, hay là đợi tối mình lại đó xem thử không chừng có gì mới mẻ.

Dương Thông và Lỗ trưởng lão đồng thanh khen phải, Dương Thông nói:

– Đúng vậy, sao tôi lại không nghĩ ra được ? Không chừng lúc trước bọn chúng thấy có Lưu lão tiền bối lại cho nên bây giờ chúng cẩn thận đề phòng, do đó mình không tìm ra được dấu vết gì.

Thế là bốn người quyết định tối hôm sau lại đến chùa Phụng Tiên do thám thêm lần nữa. Tối hôm đó, bốn người nai nịt cẩn thận thừa đêm tối lẽn lên chùa Phụng Tiên, đi được tiếng đồng hồ mới đến Thạch Quất, bốn người rón rén đi quanh khắp nơi dò xét, cũng không thấy có gì khả nghi, mò mẫm đến đại điện chùa Phụng Tiên thấy mấy hòa thượng đang thêm nhang thêm dầu trước bàn thờ, cũng không thấy gì đáng ngờ. Bốn người chuyển quanh mấy vòng bèn đến trước pho tượng Phật Nghiêm Xá Na, bấy giờ cũNg đã nửa đêm, ai nấy đều đã lộ vẻ thất vọng, đang tính trở về lại nơi cư ngụ thình lình Dương Thông la khẻ:

– Suỵt! Có người!

Nói rồi y đề Tống Thanh nhảy lên vai pho tượng, Giản trưởng lão và Lỗ trưởng lão cũng vội vã đồng thời nhảy lên pho tượng, bốn người nép người đâu vào đó kỹ càng bèn thấy có một bóng đen từ xa chạy lại gần pho tượng, không mảy may một tiếng động, nếu không phải DưƠng Thông nội lực thâm hậu, se rằng người đó chạy lại gần mấy trượng còn chưa ai hay biết, bốn người thấy gã kia hai chân như không chạm đất, khoảnh khắc đã đến trưỚc pho tượng, chỉ thấy gã mặc bộ đồ đen, bao mặt kín mít chỉ lộ ra cặp mắt loang loáng, dựa vào cước bộ mà nói, gã phải là một tay khinh công trác tuyệt, nội lực thâm hậu miên trường.

Bốn người núp sau pho tượng Phật, thấy vũ vông gã cao cường đến thế đều sợ bị phát hiện, ai nấy ngưng hơi thở. Gã kia chạy lại trước pho tượng, nhìn quanh nhìn quất một hồi thấy không có gì khả nghi bèn thò tay tới lò hương phía trước tượng xoay qua bên trái ba vòng, sau đó xoay qua bên phải ba vòng, tiếp theo đó bèn nghe có mấy tiếng soèn soẹt vang lên, chỉ thấy lò hương và nguyên cả cung đài từ từ di động, lộ ra một hang động chừng một mét, gã kia tung người nhảy xuống hang động, cung đài bèn từ từ xoay ngược lại chỗ cũ, không để lại một dấu vết gì. Bốn người thấy vậy vừa kinh hãi vừa mừng rỡ, nếu không chính mắt trông thấy, ai mà ngờ được pho tượng Phật người người quỳ lạy sùng bái ban ngày, lại là nơi chôn dấu một bí mật như vậy ? Cái lò hương không đã nặng tới mấy trăm cân, nếu không phải một người nội công thâm hậu hoặc đại lực sĩ, ai mà di chuyển nổi nó, Dương Thông ngưng thần nghe ngóng một hồi thấy không có gì mới lạ bèn hạ giọng hô:

– Xuống!

Bắt chước phương pháp gã áo đen dùng lúc nãy xoay động lò hương, cảm thấy lò hương vẫn còn đang nóng hừng hực, y làm xong quả nhiên cung đài lại từ từ di chuyển để lộ cửa hang, bốn người nhìn vào cửa động một lát rồi nghe ngóng một hồi lâu không thấy có gì động tĩnh, dưới động sâu chừng bốn mét, Dương Thông quyết định mạo hiểm xuống dưới xem thử, y lưu Giản trưởng lão và Tống Thanh phía trên, mình và Lỗ trưởng lão thì xuống dưới thám thính. Lỗ trưởng lão gan dạ cùng mình, lão nhảy ngay xuống trước, DưƠng Thông sợ lão xảy ra bất trắc vội vàng nhảy theo, hai người chân vừa chạm đất bèn cảm thấy chân đạp trên một khối thiết bản gì đó, rồi nghe cung đài phía trên soẹt soẹt di chuyển lại chỗ cũ, hiểu ra đó là cơ quan đóng mở, hai người biết có Giản trưởng lão và Tống Thanh bên ngoài cũng yên tâm trong bụng. Cửa động vừa đóng bên trong bèn trở thành đen mịt thò tay không thấy ngón, người như đang ở trong địa ngục.

Dương Thông và Lỗ trưởng lão cảm thấy có không khí lưu động phía trước bèn rút mồi lữa ra đốt lên sio đường rón rén đi tới, thì ra đó là một đường thông đạo dài ngoằng mà hẹp, hiển nhiên do nhân công làm ra, mặt đất rất bằng phẳng, hai người mon men đi được chừng hơn mười thước bèn thấy xa xa có ánh đèn lấp lánh, vội vàng tắt mồi lữa, nối tay nhau mò mẫm đi tới, chỉ nghe nơi đó có tiếng người vọng lại. Hai người núp vào trong bóng tối đi lần lại thêm mấy thước nữa bèn thấy chỗ có ánh sáng chính là chiếu từ một cánh cửa đá đang được mở hé, phía trong cửa đá là đuốc chiếu trên cao sáng rực như ban ngày, đơn thuần là một gian mật thất. Hai người lẳng lặng men tới gần cánh cửa đá chỉ nghe có người giọng ấm ớ nói:

– Hừ! Các ngươi chỉ lo ngồi đây hưởng lạc, xém tý nữa là hư mất đại sự, làm sao để cho tên Lưu Hạc Tiên tra xét ra được chỗ này, nếu không phải môn chủ phát hiện ra sớm lại giết lão già đó đi, còn không biết gây ra hậu quả tai hại đến mức nào, bây giờ môn chủ đang rất tức giận, ta xem thuốc giải cho các ngươi năm nay không có hy vọng gì nhiều, hắc hắc! Ta xem các ngươi khó mà chạy khỏi thánh chủ trừng phạt phen này.

Dương Thông lắng nghe giọng nói đê trầm hiển nhiên là một người đàn ông, có điều miệng gã ngậm gì đó làm cho giọng nói biến hẳn đi người khác không nhận ra được giọng nói bình thường ra sao, gã kia nói xong, hai người bèn nghe có tiếng người run run đáp lại:

– Thuộc hạ làm việc không thuận lợi xin chịu trừng phạt, bọn thuộc hạ xin đái tội lập công, thề chết hiệu trung thánh chúa, cầu mong thánh sứ nói đở cho vài câu trước mặt môn chủ và thánh chúa, bọn thuộc hạ mang ơn bất tận, những thứ trong rương này là một chút kính ý xin người thu nhận.

DưƠng Thông nhận ra giọng nói khàn khàn hiển nhiên là một lão già, tiếp theo đó gã kia lại nói:

– Lưu Hạc Tiên lão thất phu tìm ra được tới nơi này, đủ biết các ngươi suốt ngày chỉ biết lo hưởng lạc, không hề lo thu dấu hành tung, nếu không làm sao lão ta lại tra lại được tới đây ?

Giọng nói run rẫy kia trả lời:

– Thuộc hạ phái một tên đệ tử đi theo do thám Lưu Hạc Tiên, nhưng không thấy hắn trở về, đại khái chắc là thất thủ bị bắt giữ rồi tiết lộ ra hành tung bị mất của thuộc hạ, cầu thánh sứ nói dùm trước thánh chúa và môn chủ vài câu cho bọn thuộc hạ có cơ hội lập công chuộc tội, đại ân đại đức cảm khích vô cùng.

Nói xong lại nghe có tiếng dập đầu binh binh trên mặt đất.

Dương Thông và Lỗ trưởng lão lại nghe giọng ấm ớ kia cười nhạt lên một tiếng nói:

– Nếu không phải ta nói vài câu trước mặt môn chủ giùm cho các ngươi thì các ngươi còn sống tới bây giờ sao ?

Lại nghe giọng già nua đáp lại:

– Bọn thuộc hạ đa tạ thánh sứ đã hết lòng giúp đở, đại ân đại đức bọn thuộc hạ cả đời không dám quên.

Tiếp theo đó giọng ấm ớ lại nói:

– Còn chuyện thuốc giải kia … phải xem thời vận của các ngươi, ta tuy là kim bài thánh sứ, nhưng trước giờ cũng chưa đủ tư cách gặp mặt thánh chủ, nói gì đến chuyện nói dùm cho các ngươi, ta chỉ có thể hết sức đở dùm cho các ngươi trước mặt môn chủ, còn môn chủ có nói giúp cho các ngươi chuyện thuốc giải thì cũng phiêu dưởng không chừng! Môn chủ cũng chưa từng gặp mặt thánh chủ bao giờ, thánh chủ hành tung nơi nào cũng có thần bí khôn lường, thần long thấy đầu không thấy đuôi, truyền lệnh cho môn chủ đều qua bồ câu đưa thư, thánh chủ là nam là nữ là già là trẻ không ai được biết, có điều chúng ta làm gì người đều biết rõ rõ ràng ràng, chỉ cần các ngươi sau này ráng mà làm việc trung thành với thánh chủ, ta nghĩ thánh chủ sẽ ban thuốc giải cho các ngươi thôi.

DưƠng Thông và Lỗ trưởng lão nghe nói vậy đều ngấm ngầm kinh hãi, nghĩ bụng:

– Trung Thánh Môn quả nhiên thần bí nghiêm ngặt, ngay cả chuyện thánh chủ là nam là nữ cũng không ai được biết, đủ biết lão ta là một nhân vật thâm trầm không dễ dàng gì đối phó.

Hai người lại nghe giọng già nua nói:

– Đa tạ thánh sứ đã hết lòng che chở, bọn thuộc hạ không dám quên ân đức, nhất định thề chết trung thành với thánh chủ.

Lão ngừng lại một chút rồi nói tiếp:

– Những thứ nàu đều là chút lòng hiếu kính của bọn thuộc hạ đối với thánh sứ, con bé này mới bắt được tối hôm qua, bọn thuộc hạ nghe có thánh sứ sắp giá lâm tệ tự, đã dành riêng nó ra phục vụ cho thánh sứ.

Lại nghe giọng ấm ớ kia cười lên dâm đãng:

– Các ngươi đã có lòng như vậy, ta cũng ráng hết sức nói đở cho các ngươi trước mặt môn chủ, ngươi lên trước đi!

Giọng già nua ứng tiếng:

– Dạ, thuộc hạ xin cáo lỗi ra trước, như nếu thánh sứ có chuyện gì sai sử bọn thuộc hạ, xin kéo sợi dây thừng bên này, bọn thuộc hạ lập tức lại nghe lệnh.

Giọng ấm ớ nói:

– Tốt lắm!

Lại nghe giọng gã cười lên dâm đãng:

– Quả nhiên là tuyệt sắc! Ngươi lên đi!

Tiếp theo đó có tiếng dạ rân, rồi tiếng người đứng dậy chuẩn bị đi ra. Dương Thông và Lỗ trưởng lão trong lòng đã tức giận không sao kềm hãm, Lỗ trưởng lão kéo tay DưƠng Thông, hai người tâm ý tương thông, Dương Thông lập tức vận nội lực vào bàn tay trái, đánh một chưởng vào cánh cửa đá, chỉ nghe uỳnh lên một tiếng, cánh cửa đá đổ sầm xuống, Lỗ trưởng lão nhanh như chớp nhảy vào bí thất, Dương Thông cũNg nhảy theo lão. Hai người kia không ngờ được có người bỗng dưng nhảy từ ngoài vào, xuất hiện đột ngột trước mắt mình.

Dương Thông và Lỗ trưởng lão nhảy vào trong bí thất mới phát hiện ra hai người trong đó một là gã mặc áo đen bịt mặt mới chạy lại lúc nãy còn người kia lại chính là trụ trì chùa Phụng Tiên, gã áo đen bịt mặt ngồi chễm chệ trên một băng ghế đá, khăn bịt mặt còn để yên không lấy xuống, đang ôm ngang một cô gái mặt mủi hôn mê trong lòng, bên cạnh gã áo đen là một cái rương đang mở, bên trong lấp lánh những trân châu bảo ngọc phỉ thúy kim ngân châu báu, còn trụ trì chùa Phụng Tiên thì đang quỳ dưới đất đang chuẩn bị đứng dậy. Gã áo đen thấy Dương Thông và Lỗ trưởng lão xông vào, trước tiên là giật mình kinh hãi, thấy hai người cũNg ăn mặc đồ dạ hành bao mặt, bèn hét lên hỏi:

– Các ngươi là ai ?

Lỗ trưởng lão chẳng buồn mở miệng nói với gã, lão vừa xông vào là đưa chân đá vào lưng trụ trì chùa, lão tăng kia không ngờ có kẻ xông vào thình lình phía sau mình, lão vừa đứng dậy là sau lưng bỗng bị nhói lên kịch liệt, bị Lỗ trưởng lão đá văng vào bước tường đá đối diện, bình lên một tiếng, đụng cho đầu hôn não hoa không biết đâu là đâu, Dương Thông cũng xông lại gã bao mặt đang ngồi, gã thấy Dương Thông chồm lại chỗ mình vội vàng hất cô gái vào người y, Dương Thông sợ cô gái bị tổn thương đưa tay ra đón, gã áo đen bèn thừa cơ nhảy lại vung chưởng lên đánh xuống thiên linh cái của y, Lỗ trưởng lão thấy gã ném cô gái ra hiểu ngay ý đồ của gã,đã sớm phòng bị sẵn, quả nhiên thấy gã xông lại DưƠng Thông bèn gầm lên một tiếng, cây gậy trúc thò ra điểm tới trước ngực gã, Dương Thông cũng hiểu dụng tâm hiểm ác của gã, đợi nhát chưởng của gã gần đến đầu, bàn tay trái bèn lật qua, một chưởng nghinh lên đón, gã áo đen nhát chưởng đánh xuống phách lên một tiếng đụng vào bàn tay Dương Thông, hai người đều chấn động lên một cái, Dương Thông cảm thấy một cổ hồn hậu chưởng lực dồn tới bàn tay của mình, không những vậy, chưởng lực nhu hòa cùng với Thái Ất huyền công của mình tương đồng với nhau, trong lòng không khỏi thất kinh. Gã kia thấy nhát chưởng không nhằm gì đối phương, gậy trúc của Lỗ trưởng lão đã điểm tới ngực gã bèn nhảy qua một bên tránh né, thò tay ra thình lình án vào một khối đá lồi ra trên tường, lập tức hiện ra một hang động nhỏ, gã áo đen lắc người nhảy vào, cửa động bèn đóng lại không để chút dấu tích.

Dương Thông và Lỗ trưởng lão ngẫn người ra, không ngờ trong mật thất lại còn có thông đạo khác, trụ trì chùa Phụng Tiên bị Lỗ trưởng lão đá cho một cái vào tường, một hồi mới định thần lại, lão vừa quay người lại, cây gậy trúc trong tay Lỗ trưởng lão đã liên tiếp điểm vào mấy chỗ huyệt đạo trên người, lão bèn nằm xuội lơ ra trên mặt đất. DưƠng Thông thả cô gái nằm xuống, nhảy nhanh lại chỗ gã áo đen ngồi lúc nãy, thò tay tới chỗ khối đá lồi ra, có điều bất kể y xoay qua trái hoặc bẻ qua phải đều chẳng thấy có động tĩnh gì, xem ra gã áo đen bên trong đã phá hủy cơ quan hoặc chặn cứng bằng cục đá gì đó. Lỗ trưởng lão thấy tình hình như vậy vội vàng giải vài chỗ huyệt đạo trên người lão trụ trì, giải khai á huyệt cho lão, lão tăng khoảnh khắc đã tỉnh lại, Lỗ trưởng lão quăng lão vào trong góc tường hét lên hỏi:

– Nói mau! Làm sao mở cửa động ra ?

Lão tăng trên người bị điểm huyệt, thấy hai người chằm chằm nhìn vào lão trong lòng bất giác lạnh hẳn đi, lắc lắc đầu nói:

– Lão nạp không biết.

Lỗ trưởng lão đưa chân ra đá một cái vừa hét lên:

– Vậy ta giết ngươi trước rồi hẳn tính,

Lão tăng la lớn:

– Ui dao! Lão tăng quả thật không biết!

Dương Thông thấy lão tăng tuy bị điểm huyệt nằm lăn ra đó nhưng cặp mắt thì láo liêng giảo hoạt cố ý la lên bài hãi suýt soa, lập tức tỉnh ngộ vội vàng nói với Lỗ trưởng lão:

– Mau mau chạy ra! Đừng trúng phải gian kế của lão tặc.

Lỗ trưởng lão hội ý đáp:

– Đúng thế! Đừng có để bọn chúng thả thuốc mê trong này hết cả đám, mau mau ra khỏi đây.

Dương Thông xách cô gái lên, chụp theo cái rương, nói với Lỗ trưởng lão:

– Mang theo tên dâm tăng kia.

Lỗ trưởng lão lập tức lại điểm thêm vào chỗ huyệt đạo trên người lão tăng rồi cũng xách lão lên, hai người vội vã chạy ra ngoài, trong lòng chỉ sợ gã áo đen đã ở phía ngoài đốc xúc bộ hạ tập kích Giản trưởng lão và Tống Thanh, mở cơ quan nhốt kín hai người phía dưới.

Hai người chạy như bay ra tới chỗ dưới cao đài cửa hang, Dương Thông tính đúng chỗ dưới cao đài đang tính thò gậy trúc ra gõ vào để Giản trưởng lão mở cửa động ra, thình lình cao đài tự động mở hé, y giật mình biết chỗ thiết bản là cơ quan mở cửa động, bỗng nghe có tiếng Giản trưởng lão hét lớn phía trên:

– Ai đó ?

Dương Thông đáp:

– Tôi đây!

Giản trưởng lão nhận ra giọng DưƠng Thông bèn bước lại gần cửa hang hỏi:

– Bang chủ đấy ư ?

DưƠng Thông đáp:

– Đúng thế, cẩn thận đấy! Ông đón cô gái này lên.

Nói rồi ném cô gái đang xốc trên vai lên trên, Giản trưởng lão thấy có thứ gì đen thù lù bay lên, lão nghe Dương Thông đã nhắc trưỚc vội vàng đưa tay đón lấy, Dương Thông nhảy theo sau. Dương Thông nhìn quanh tứ phía lộ vẻ cấp xúc hỏi:

– Nãy giờ có thấy ai lên đây không ?

Giản trưởng lão đáp:

– Không thấy ai cả! Có chuyện gì vậy ?

Dương Thông vội nói:

– Lúc nãy gã áo đen bịt mặt từ một cửa ngẫm khác chạy trốn ra.

Giản trưởng lão nghe nói không khỏi kinh ngạc, Tống Thanh đang nhìn quanh nhìn quất xem tình hình bỗng hạ giọng nói:

– Không xong! Có người đang chạy lại đây.

Dương Thông giật mình vọng xuống hang động nói:

– Lỗ trưởng lão, mau mau ném tên dâm tăng lên.

Lỗ trưởng lão ứng lên một tiếng, ném lão tăng lên trên, Dương Thông tiếp lấy thả xuống một bên, Lỗ trưởng lão bèn nhảy lên theo. Hai người vừa lên khỏi mặt đất bèn nghe có tiếng mười mấy người đang chạy lại phía này, bọn Dương Thông đoán chắc là tăng nhân trong chùa, bèn vội vã xoay lò hương đóng cửa động lại. Lỗ trưởng lão thấy bọn kia đang từ xa chạy lại bèn mở miệng mắng:

– Chẳng ngờ tăng chúng chùa này lại là một đám dâm tăng ác tặc.

Dương Thông thấy gã bịt mặt lúc nãy vũ công cao cường quá đổi, lại thấy đối phương nhiều người thế lớn, mà mình đã bắt được trụ trì rồi, bèn không nghĩ đến chuyện gây thêm rắc rối, hạ giọng nói:

– Đi thôi!

Nói rồi ném cái rương cho Lỗ trưởng lão, xách lão tăng lên chạy về phía trước, Giản trưởng lão cõng cô con gái chạy sát theo y, lỗ trưởng lão và Tống Thanh đi phía sau, bốn người triển khai khinh công chạy như bay ra khỏi đó, đợi bọn tăng nhân chùa Phụng Tiên đến trước pho tượng Phật thì bốn người đã biến mất vào trong màn đêm.

Bốn người chạy ra khỏi đó hơn mười dặm, thấy không ai đuổi theo bèn chậm bước lại, Dương Thông nói:

– Chúng ta lại chùa Bạch Mã đã.

Bốn người lại chạy thêm gần tiếng nữa, đến trước cổng chùa, bấy giờ đã tới canh ba, còn chưa kịp vào bỗng nghe có tiếng người xa xa hét lớn:

– Kẻ nào dám ban đêmn đột nhập vào chùa Bạch Mã ?

Âm thanh vừa dứt bèn có hai bóng đen xách côn nhảy từ trong bóng tối ra ngăn cản bốn người lại, Dương Thông biết đó là đệ tử phái Thiếu Lâm do Trí Tuệ đại sư thống lãnh lại canh gác bèn lớn tiếng gọi:

– Cao tăng của chùa Thiếu Lâm đấy ư ? Bọn tại hạ là người Cái Bang.

Hai người kia nhận ra giọng của Dương Thông bèn vội vàng nói:

– Thì ra là DưƠng bang chủ và các vị anh hùng của Cái Bang, bần tăng thất lễ.

Nói rồi chắp tay lại thi lễ, Dương Thông nói:

– Chúng tôi có chuyện gấp muống gặp Trí Tuệ đại sư và Liễu Không đại sư, phiên đại sư dẫn đường.

Hai tăng nhân thấy mọi người vác trên vai hai người đều lộ vẻ kinh dị vội vàng dẫn đường cho bốn người vào chùa. Trí Tuệ đại sư và Liễu Không đại sư thấy bốn người đang đêm vào tiếp kiến đều không khỏi kinh ngạc, Dương Thông bèn kể sơ lược tình hình xảy ra vừa rồi, sau đó nói với Trí Tuệ đại sư:

– Lưu lão tiền bối phái Hoàng Sơn quả nhiên không lầm lẫn, chùa Phụng Tiên tình trạng vô cùng khả nghi, không những thế trong chùa chắc chắn là còn tàng trữ bí mật gì khác nữa, có điều chúng tôi chỉ có bốn người lực lượng đơn bạc, sợ trong tăng nhân còn có đám tà ma cao thủ nào khác, do đó lại đây thương lượng cùng các đại sư.

Trí Tuệ đại sư nghe nói cũng cảm thấy tình hình nghiêm trọng, Lỗ trưởng lão nói:

– Trí Tuệ đại sư, chúng tôi muốn mời các vị cao tăng quý tự cùng lại chùa Phụng Tiên xem xét ngay bây giờ sợ trời sáng e là đám người đó bỏ trốn mất.

Trí Tuệ đại sư nói:

– A Di Đà Phật, trừ ác dưƠng thiện, bọn bần tăng xin nghe theo lời DưƠng bang chủ phân phó.

DưƠng Thông hối hả về lại chùa Bạch Mã cũng chỉ chờ câu nói đó, y sợ bốn người không đủ lực lượng địch lại với đám ác tăng, bởi vì vũ công của Lưu Hạc Tiên và Liễu Không đại sư đều không thấp kém gì còn bị bọn chúng hoặc bị giết hoặc bị trọng thương, do đó không dám khinh thường.

Giản trưởng lão đá vào lão trụ trì chùa Phụng Tiên một cái nói:

– Bang chủ, hay là mình tra hỏi tên dâm tăng này trước, xem tình hình rõ ràng ra sao rồi hãy đi cho chắc.

Mọi người nghe nói đều xưng phải, Lỗ trưởng lão bèn giải khai mấy chỗ huyệt đạo cho lão trụ trì kia, phách cho lão thêm mấy chưởng, lão tăng bèn tỉnh người dậy, lão thấy mọi người đang đứng chung quanh biết là mình đã lọt vào tay địch, bèn nhắm nghiền mắt lại ngoảnh mặt qua một bên, Lỗ trưởng lão gõ lên đầu trọc của lão hét lên hỏi:

– Tên dâm tăng kia, ngươi là ai ? Mau mau khai thật ra, chùa Phụng Tiên các ngươi là cứ điểm của Trung Thánh Môn phải không ? Lúc nãy tên bịt mặt áo đen kia là ai ? Trong chùa còn có ai nữa ?

Lão tăng kia đối với những lời tra hỏi của Lỗ trưởng lão nghe mà như không hay biết gì, chỉ cười nhạt liên hồi, mọi người hỏi lão một hồi lão cứ nhắm nghiền mắt không thèm biết gì. Giản trưởng lão nói:

– Tên dâm tăng kia, suốt ngày tụng kinh lại mặt dày này dạn đi làm chuyện mạo phạm Phật Tổ, ngươi mà còn không nói, đừng trách chúng ta tra tấn.

DưƠng Thông thấy thời gian cấp bách, lại thấy lão tăng kia là người của Trung Thánh Môn, không những vậy còn làm chuyện cướp bóc tài sản gian dâm phụ nữ, trong bụng vô cùng bất mãn, y biết mình phải cho lão nếm chút mùi đau khổ không thì không bao giờ chịu khai ra, bèn soải bước lại, thò tay ra nắm lấy cổ tay trái của lão kéo một cái, bẻ trật khớp xương cổ tay của lão, y dùng thủ pháp đó chính là phân cân thác cốt thủ, khớp xương trật qua một bên đau đớn sẽ không sao kể xiết, cho dù quật cường đến đâu cũng không cách nào chịu nổi. Lão tăng kia quả nhiên chịu đựng không thấu mặt mày trắng nhợt hai hàm răng xiết lại răng rắc, mồ hôi bằng hạt đậu nhỏ ròng ròng xuống mặt đất. Dương Thông cưỜi nhạt nói:

– Ngươi có nói không ? Còn không nói sẽ làm tiếp tay kia, tiếp nữa là làm tới đùi, ta không tin ngươi làm bằng sắt nguội.

Lão tăng mặt mày oán hận khôn tả, nhìn trừng trừng tới mọi người một hồi thình lình la lên một tiếng lớn, miệng phun ra một búng máu đen ngòm, lập tức thất khiếu ứa máu ra, người rủ xuống mặt đất không chút động đậy.

Mọi người thấy tình hình xảy ra như vậy bất giác ngẫn người ra, Lỗ trưởng lão khom người xuống sờ vào trước mủi lão tăng rồi la lên:

– Không xong! Tên dâm tăng này tự sát mất rồi.

Mọi người nghe lão nói đều giật nãy mình, Dương Thông kinh hãi hỏi:

– Tên dâm tăng đó làm sao mà chết được ? Chúng ta có điểm vào tử huyệt của lão ta đâu!

Lỗ trưởng lão thấy thất khiếu của lão tăng đều ứa máu ra hình như là đã trúng thuốc gì kịch độc bèn cạy miệng lão ra xem xét lập tức hiểu ra, than lên:

– Thì ra là dưới lưỡi tên dâm tăng đã bị khâu một viên thuốc cực độc, đại khái là lúc nãy hắn cắn chặt răng lại làm bể thuốc ra, thế là chất độc ngấm vào người.

Mọi người nghe nói bất giác lắc đầu, xemra Trung Thánh Môn quản giáo thủ hạ vô cùng khắc nghiệt, bức bách phải ngậm thuốc độc, khi bị bắt giữ là phải tự sát. Liễu Không đại sư nói:

– Lưu sư huynh nói lần trước bắt một tên thái giám cũNg vậy, cắn lưỡi tự tử, thì ra là trong miệng đã có thuốc độc.

Mọi người nghe nhà sư nói biết đó là Hoài Ân, Giản trưởng lão thở dài nói:

– Tiếc là mất công cả đêm trời nào ngờ tên ác tăng tự sát mất tiêu.

Lỗ trưởng lãO vội vàng nói:

– Bang chủ, tên dâm tăng này đã tự tử mất, đường dây đã bị cắt đứt, mình mau mau chạy tới chùa Phụng Tiên bắt mấy tên ác tăng kia, không chừng phát hiện ra được điều gì chăng.

Dương Thông đáp:

– Đúng vậy! Chúng ta mau mau lại đó đừng để bọn chúng tẩu thoát, Trí Tuệ đại sư, xin người phái các vị thần tăng của quý tự giúp dùm một tay.

Trí Tuệ đại sư gật đầu nói:

– ĐưỢc!

Quay đầu lại dặn:

– Vô Tịnh, ngươi mau mau chiêu tập các sư huynh đệ ngươi đi theo Dương bang chủ lại chùa Phụng Tiên trừ bọn ma đầu kia, sư phụ ở đây bồi bạn Liễu Không đại sư không sao cả.

Dương Thông thấy có Trí Tuệ đại sư ở đây, bọn Liễu Không đại sư sẽ không có gì lo ngại, vội vàng cùng bọn Lỗ trưởng lão từ biệt Trí Tuệ đại sư và Liễu Không đại sư, hối hả nhắm chùa Phụng Tiên chạy lại, Vô Tịng thống lãnh hơn hai mươi sư huynh đệ chạy sát phía sau, đám đệ tử chùa Thiếu Lâm đều la`những tay vũ công cao cường, cả đám cùng chạy như bay được một tiếng đống hồ đã tới bên ngoài chùa.

Dương Thông phái Giản trưởng lão đem tám đệ tử phái Thiếu Lâm đến thủ trước cửa động chỗ pho tượng Phật, còn lại đi rón rén lại chùa Phụng Tiên. Mọi người ai nấy khinh công đều trác tuyệt, đi theo Dương Thông nhảy nhẹ nhàng lên mái ngói, chỉ thấy cả chùa đều im lỉm im lìm, trong điện đốt hai ngọn đèn leo lét xem ra hình như chẳng hề có chuyện gì xảy ra vậy, chỉ có hai tăng nhân đang quỳ trước tượng Phật thắp nhang, không chừng đám dâm tăng ở đó cho rằng bọn Dương Thông chỉ là lén lút vào địa đạo trộm cướp thế thôi. DưƠng Thông đang tính nhảy xuống đại điện, Lỗ trưởng lão kéo nhẹ tay y, ra dấu mọi người đều núp lại trên nóc, lão và Tống Thanh bèn nhảy xuống, chồm lại chỗ hai tăng nhân, đang tính thò gậy trúc ra điểm vào huyệt đạo của hai người. Thình lình, chiếc bồ đoàn chỗ hai tăng nhân đang quỳ bỗng mở ra, hai tăng nhân lọt xuống phía dưới không thấy đâu nữa, bồ đoàn lập tức đóng lại. Mọi người đều giật nãy mình, Lỗ trưởng lão và Tống Thanh biết đã trúng kế đang tính nhảy ngược ra sau, một tấm võng đã giăng từ phía trên xuống, nhìn lên thấy lấp lánh bạch quang hiển nhiên trong lưới có gắn vô số những cọc sắt nhọn. Lỗ trưởng lão và Tống Thanh muốn nhảy lùi lại tránh đã không còn kịp, trong khoảnh khắc đã bị tấm võng trùm lên người. Hai người tuy kinh hãi nhưng ứng biến vô cùng nhanh nhẹn, lưng chạm vào nhau chuẩn bị ngự địch, mỗi người đưa gậy trúc lên chận tấm võng không để sập xuống người, có điều tấm võng vô cùng rộng lớn, không những vậy cọc sắt còn lóng lánh ánh sáng xanh lè hiển nhiên là có tẩm độc, nhất thời không ai dám loạn động.

Bọn Dương Thông ngồi trên mái ngói thấy vậy giật mình kinh hãi tính nhảy xuống cứu, thình lình nghe phía sau đại điện có tiếng cười vang lên một tràng dài, tiếp theo đó mười mấy gã tăng nhân nhảy ra ai nấy đều cầm binh khí trong tay, hai gã tăng nhân tay cầm một đầu tấm lưới, chỉ cần hai gã kéo mạnh tấm lưới một cái là Lỗ trưởng lão và Tống Thanh lập tức sẽ ngã nhào ra, gã cầm đầu đám tăng nhân chính là gã áo đen bịt mặt lúc nãy đã nói chuyện với trụ trì chùa Phụng Tiên. Gã áo đen vẫn còn trùm kín mặtchi? lộ ra cặp mắt loang loáng lạnh lẽo, gã thấy Lỗ trưởng lão và Tống Thanh đã bị tấm võng bao kín bèn cười nhạt lên một tiếng nói:

– Các hạ là ai ? Tại sao lại xông vào nơi này của chúng ta làm gì ?

Gã áo đen thấy hai người đều mặc áo dạ hành bịt mặt như gã do đó không nhận ra đưỢ,c hai người là ai. Lỗ trưởng lão cười lên ha hả nói:

– Hai chúng ta là tổ tông của các ngươi, lại đây kiếm chút tiền xài chơi.

Gã bao mặt nghe nói cười nhạt lên một tiếng, đưa bàn tay phải lên hất một cái hét lớn:

– Thu võng lại!

Chỉ cần hai gã kia siết võNg lại là Lỗ trưởng lão và Tống Thanh hai người sẽ mất mạng lập tức, Dương Thông bấy giờ không thể nào chần chừ được nữa, bàn tay vung lên, hai miếng ngói vụn bay lại chỗ hai gã cầm lưới, y xuất thủ vô cùng mãnh liệt bởi vì sợ hai người không khỏi bị nguy hiểm tính mạng, chỉ nghe hai tiếng rú thảm thiết vang lên, hai gã tăng nhân kia đã bị miếng ngói ném trúng lập tức táng mạng. Dương Thông vừa ném mảnh ngói xong, người đã nhanh như chớp nhảy xuống xông lại chỗ gã áo đen, mười mấy đệ tử phái Thiếu Lâm cũng nhảy xuống theo y rồi xông lại chỗ mấy gã tăng nhân.

Gã áo đen bịt mặt và đám hòa thượng chùa Phụng Tiên không ngờ Dương Thông lại đem theo các tăng nhân ở chùa Thiếu Lâm lại, ai nấy đều ngẫn người ra kinh hãi, gã bao mặt áo đen thấy Dương Thông xông lại bèn lắc người nép vào trong hậu điện. Vô Tịnh thống lãnh tăng nhân chùa Thiếu Lâm xông lại mười mấy gã hòa thượng đánh nhau một trận, đám hòa thượng đó làm sao là địch thủ của các nhà sư Thiếu Lâm chỉ trong chốc lát đã có mấy người ngã gục, người thì bị gãy chân gãy tay la gào thảm thiết, người thì bị điểm huyệt nằm lăn ra mặt đất. Dương Thông nhảy qua đầu đám tăng nhân đuổi theo gã áo đen ra sau đại điện, chỉ thấy gã chuyển qua mấy gian thiền phòng rồi lắc người ẩn vào trong một phòng ở đó. Dương Thông đuổi theo vào tới đó chỉ thấy trong phòng tĩnh mịch, phía trong chỉ có mấy chiếc bồ đoàn và chiếc giường nằm, gã áo đen đã biến đi đâu mất không còn tăm tích, Dương Thông xem xét khắp nơi gõ vào tứ phía chẳng thấy có động tĩnh gì, cũNg chẳng thấy có đường ngầm hang động, đang nóng ruột bỗNg thấy có Lỗ trưởng lão và Tống Thanh chạy lại.

Lỗ trưởng lão thấy Dương Thông đang tìm kiếm khắp nơi bèn hỏi:

– Bang chủ, gã áo đen bịt mặt đâu ?

DưƠng Thông đáp:

– Tôi rượt đến nơi này thì mất tông tích của hắn, rõ ràng là tôi thấy hắn chạy vào đây.

Lỗ trưởng lão ứng biến thần tốc, lãO quay qua Tống Thanh nói:

– Mau đem vài gã ác tăng lại.

Tống Thanh lập tức tỉnh ngộ, quay người chạy ra đại điện, Lỗ trưởng lão và DưƠng Thông xục xạo một hồi rốt cuộc hai người đều đưa mắt nhìn kỹ vào cái giường trong phòng, lúc này Tống Thanh cùng với mấy vị tăng nhân chùa Thiếu Lâm đã ùn vào phòng, đám hòa thượng chùa Phụng Tiên đều đã bị đánh ngã, Lỗ trưởng lão vội vã chụp lấy một tên hòa thượng hét lên hỏi:

– Không muốn chết thì mau mau nói ra, chỗ vào địa động ở đâu ?

Gã hòa thượng run rẫy chỉ vào chiếc giường lắp bắp:

– Ở … ở dưới đó.

Lỗ trưởng lão ném gã xuống đất, giải khai huyệt đạo rồi hét lên:

– Mau mau mở ra!

Gã hòa thượng lập cập đưa tay ra mò mẫm vào phía dưới giường, tiếp theo đó bèn thấy chiếc giường động đậy từ từ xê dịch qua một bên lộ ra một cửa động đen ngòm.

Lỗ trưởng lão đá văng gã ác tăng ra, thuận tay điểm vào huyệt đạo của gã, rồi lắc người nhảy vào cửa động, Dương Thông sợ lão có chuyện gì bất trắc cũNg nhảy theo lão. Chỉ thấy con đường địa đạo làm bằng đá tảng bên trong rất rộng rãi, xa xa thấy có để đèn một dãy dài, hai người rượt tới chừng mười mấy thước bèn thấy trước mặt hiện ra hai con đường, bấy giờ Tống Thanh và mười mấy vị tăng nhân phái Thiếu Lâm cũNg đã theo tới, Dương Thông bèn đem theo Tống Thanh đi qua con đường bên trái, Lỗ trưởng lão và các tăng nhân Thiếu Lâm thì rượt theo đường bên phải. Dương Thông và Tống Thanh vừa chạy tới thêm mấy thước nữa đã thấy cùng đường, trước mặt là một cánh cửa đá mở hé, bên trong có tiếng con gái rú lên và tiếng đàn ông cười đùa dâm đãng. Dương Thông và Tống Thanh nghe vậy bèn vội vã xông tới cửa, chỉ thấy trong phòng bốn tên dâm tăng đang làm chuyện bỉ ổi, Dương Thông đạp tông cửa xông vào, bốn gã dâm tăng đang hứng chí cực độ có ngờ đến chuyện có người thình lình xông vào đang lồm cồm đứng dậy đã bị Dương Thông liên tiếp búng mấy ngón tay, Đại Lực Kim CưƠng Chỉ thủ tháp sử ra điểm mấy gã dâm tăng ngã lăn ra mặt đất, chỉ thấy bốn cô con gái nằm trần truồng bị cột chặt vào giường. Dương Thông đỏ mặt quay ngoắc đầu qua không dám nhìn, tay kép một tấm mền phủ kín hết lại, hướng về Tống Thanh nói:

– Ông mở trói giùm cho bọn họ đi.

Nói rồi đá cho ba tên dâm tăng mỗi đứa mỗi cái tống hết về tây thiên, gã còn lại thì chụp cổ hét lên hỏi:

– Bí đạo nằm chỗ nào ?

Gã dâm tăng thấy Dương Thông trong khoảnh khắc đã giết ba người, hồn phi phách tán lập bập đáp:

– Ở … ở … ở con đường bên kia.

Dương Thông nhìn quanh mật thất cũng đã đoán được nơi đây chỉ là chỗ hành lạc chắc chắn không có lối thông tới, đưa chân vừa đá vừa mắng:

– Đồ bại loại làm dơ bẩn cửa Phật!

Bấy giờ Tống Thanh đã cởi trói cho bốn cô con gái, bốn người lập cập mặc quần áo vào, Dương Thông quay qua Tống Thanh dặn:

– Ông đem bọn họ lên trước.

Nói rồi chạy ra khỏi mật thất nhắm con đường bên kia chạy tới, chuyển qua chừng mười mấy thước đã thấy bọn Lỗ trưởng lão đang đứng loay hoay trước một cánh cửa đá, hết gõ bên này rồi đập bên kia vô cùng bức xúc, Dương Thông vội vàng hỏi:

– Thế nào rồi ?

Lỗ trưởng lão đáp:

– Tìm không ra cơ quan.

Dương Thông vội vàng nhắc:

– Mau mau chạy lên túm mấy gã hòa thượng kia xuống đây hỏi.

Lỗ trưởng lão nói:

– Tôi đã sai người lên rồi.

Lão vừa nói xong đã nghe có tiếng chân, Vô Tịnh và mấy tăng nhân Thiếu Lâm đã đem gã hòa thượng lúc nãy tới nơi, Dương Thông chụp lấy gã hỏi:

– Cửa động làm sao mở ?

Gã hòa thượng run rẫy đáp:

– Tiểu tăng … tiểu tăng có biết đâu!

Lỗ trưởng lão đưa tay lên hét:

– Không biết thì giết quách nhà ngươi.

Gã hòa thượng vội vàng mở miệng năn nỉ:

– Đại gia tha mạng, tiểu tăng thật tình không biết! Cánh cửa này trừ trụ trì ra không ai biết cách mở cả, tiểu tăng không dám nói dối.

Dương Thông xem nét mặt cũng không phải là dấu diếm biết gã chẳng biết gì chuyện đó bèn quay qua mọi người nói:

– Các vị thoái lui dùm!

Nói rồi đưa cây gậy cho Lỗ trưởng lão cầm, vận nội lực vào đan điền, đẩy vài hai bàn tay, gầm lên một tiếng lớn, song chưởng đẩy tới cánh cửa đá, nhát chưởng đó của y công lực đủ làm vỡ đá tan bài, hàm xúc Vô Tướng thần công và Thái Ất huyền công hai luồng nội lực hợp lại làm một, mọi người chỉ nghe uỳnh lên một tiếng lớn, bụi bay mù mịt, cách cửa đá đã bị vỡ ra làm bốn năm mảnh đổ sập vào trong, ai nấy đều giật nãY mình, vừa rồi Lỗ trưởng lão và mấy vị tăng nhân cũng đã thử đập vào cửa đá mà chẳng thấy hề hấn gì, bây giờ bị Dương Thông đẩy cho một cái đã sụp đổ tan tành.

Mọi người nhảy vào bên trong, chỉ thấy phía sau cánh cửa đá là một gian mật thất, xây lên bằng đá tảng, rộng khoảng chừng bảy thước mỗi bề, trong phòng bày mấy cái rương lớn, Lỗ trưởng lão mở hết từng cái ra, trong rương đựng đầy những vàng bạc có tới mười mấy vạn lượng. Mọi người tra xét chung quanh một hồi phát hiện ra trong một góc phòng có một khốt đá lồi ra, trên khối đá còn có chỗ lõm vào để nắm lấy, DưƠng Thông xoay khối đá chẳng thấy rục rịch gì, lại đẩy thêm một cái, chỉ thấy khối đá thụt vào bên trong tiếp theo đó có tiếng sịch sịch vang lên, góc tường bày ra một cửa động, cửa động vừa mở ra Lỗ trưởng lão đã lắc mình nhảy vào, tiếp theo đó mấy tăng nhân Thiếu Lâm cũng nhảy theo, Dương Thông vừa buông tay ra, cửa động thình lình đóng sầm lại thật thần tốc, y giật nãy mình vội vã đẩy khối đá thụt vào lại, cửa động lại mở ra như cũ, y đang tính nhảy nhanh vào bỗng nghe có tiếng Lỗ trưởng lão từ bên trong vọng ra:

– Bang chủ, trong này thông lên chỗ tượng Phật.

Dương Thông kinh ngạc, quay lại dặn một tăng nhân Thiếu Lâm canh giữ mật thất, y bèn nhảy vào bên trong cửa động, y vừa vào là đã nhận ra bên trong chính là nơi mình và Lỗ trưởng lão đã từng xông vào lúc trước, Lỗ trưởng lão và các tăng nhân Thiếu Lâm đã xông ra ngoài, Dương Thông cũng vội vàng xông theo, bởi vì bên ngoài Giản trưởng lão và tám vị tăng nhân Thiếu Lâm đã đến đó canh giữ lúc nãy, nếu gã bịt mặt áo đen xông ra thì chắc chắn đang đánh nhau với gã.

Dương Thông vừa nhảy tới chỗ ngay phía dưới tượng Phật thì thấy cửa động đã mở ra, người bên trên nghe tiếng chân bèn hét lên:

– Ai đó ?

Dương Thông nhận ra đó là thanh âm của Giản trưởng lão bèn vội vàng đáp:

– Tôi đây!

Giản trưởng lão nghe thấy vừa kinh hãi vừa mừng rỡ nói:

– Bang chủ đó ư ?

Dương Thông nhảy lên khỏi cửa động, thấy Giản trưởng lão và hai tăng nhân đang đứng bên cạnh cửa động, còn bọn Lỗ trưởng lão thì không thấy đâu bèn hỏi lão:

– Lỗ trưởng lão đâu ?

Giản trưởng lão bấy giờ mới thấy ra Dương Thông đáp:

– Thật xấu hỗ, lúc nãy thuộc hạ xém chút là đã ngộ thương Lỗ huynh đệ.

Dương Thông vội hỏi:

– Xảy ra chuyện gì vậy ?

Giản trưởng lãO đáp:

– Lúc nãy Lỗ trưởng lão thình lình từ trong động nhảy lên, thuộc hạ ngỡ là bọn ác tăng, xém tý nữa đã đả thương Lỗ huynh đệ, may mà Lỗ huynh đệ phản ứng thần tốc thuộc hạ mới thu tay lại kịp.

Dương Thông thấy lão còn canh ở đây bèn hỏi:

– Lúc nãy còn có ai nhảy ra khỏi động không ?

Giản trưởng lão thở ra đáp:

– Thuộc hạ bất tài, để cho gã bao mặt áo đen trốn thoát, Lỗ huynh đệ bây giờ đang rượt theo bọn chúng.

Dương Thông hỏi:

– Gã áo đen bịt mặt trốn thoát từ lúc nào ?

Giản trưởng lão đáp:

– Đại khái hơn nửa tiếng đồng hồ rồi.

Dương Thông nghe nói vậy bèn lắc đầu nói:

– Rượt không kịp rồi.

Rồi lại hỏi tiếp:

– Lúc nãy gã bịt mặt áo đen làm sao trốn thoát được ?

Giản trưởng lão đáp:

– Tôi đang canh nơi này, thình lình thấy cửa động mở toang ra, chúng tôi biết có người đang tính chạy ra đều xông lại đánh vào hắn, thì nghe có tiếng đàn bà rú lên thảm thiết, chúng tôi đang giật mình kinh ngạc thì gã bị tôi đánh trúng xông vào người tôi, rõ ràng là tôi một quyền đánh vào thân hắn nhưng chẳng thấy có phản ứng gì, người thì mềm nhũn ra, thuộc hạ đang ngỡ ngàng thình lình trước ngực nhói lên đau điếng đã bị người đánh vào một cái, tiếp theo đó một người đâm sầm vào thuộc hạ còn một bóng đen khác thì lướt qua bên cạnh, thuộc hạ té xuống đất sau đó cảm thấy có thân thể của một người đàn bà ngã lên người mình, thuộc hạ còn chưa biết chuyện gì xảy ra, mấy vị cao tăng Thiếu Lâm đã rượt theo bóng đen, thì ra tên bịt mặt áo đen thật là khả ố, hắn đem một người đàn bà không may mắn đưa ra phía trước, chúng tôi đánh nhầm phải bà ta.

Nói rồi lão chỉ vào một thi thể đang nằm sóng soài một bên, lộ vẻ thương tâm nói:

– Tên ác tặc lòng dạ thật hiểm độc!

Dương Thông bấy giờ mới có thì giờ nhìn kỹ, chỉ thấy người đàn bà nằm một bên, não sọ bị đánh vỡ tan tành, xem ra gã áo đen bịt mặt chụp cô ta đưa ra phía trước để cho bọn Giản trưởng lão đánh vào còn mình thì thừa lúc mọi người đang sững sốt bèn thình lình tập kích, đả thương được Giản trưởng lão phá vòng vây trốn thoát.

Dương Thông thò tay ra cầm lấy cổ tay Giản trưởng lão, cảm thấy mạch nhảy rất yếu hiển nhiên bị nội thương không phải là nhẹ, may mà hô hấp không hỗn loạn và cũNg không thấy có triệu chứng trúng độc. Dương Thông thấy gã áo đen bịt mặt đã tẩu thoát biết là công lao tối nay xem như đã xong, may mà còn phá được cái ổ nguy hại bách tính trong chùa, y bèn dẫn mọi người về lại chùa Phụng Tiên, bấy giờ Tống Thanh đã thống lãnh đám tăng nhân chùa Thiếu Lâm cứu hết các cô con gái và cũNg khiêng hết mấy rương vàng bạc ra ngoài. Tiếp theo đó Lỗ trưởng lão và Vô Tịnh cũNg tay không lục tục trở về không những vậy còn đem theo hai tăng nhân chùa Thiếu Lâm bị thương, Dương Thông đã đoán bọn Lỗ trưởng lão không làm sao rượt kịp gã áo đen kia, sáu tăng nhân chùa Thiếu Lâm vũ công cũng cao cường nhưng không phải là đối thủ của gã áo đen, y hỏi tình huống một hồi quả nhiên sáu tăng nhân kia rượt theo gã áo đen một trận còn chưa kịp làm gì đã bị gã đả thương mất hai người, mấy người còn lại lấy mắt nhìn theo y biến hút vào màn đêm, sau đó Lỗ trưởng lão và Vô Tịnh rượt đến nơi lại ráng thêm một đoạn nữa nhưng chẳng thấy gì đành phải trở về chùa Phụng Tiên. Lỗ trưởng lão thấy Giản trưởng bị thương không nhẹ nổi giận đùng đùng đưa chân đá vào mấy gã ác tăng, Dương Thông và Giản trưởng lão vội vàng ngăn lão lại, Lỗ trưởng lão bèn chụp cổ mấy gã ác tăng gặn hỏi, có điều chẳng ai biết gã áo đen bỏ chạy kia thật sự là ai, Dương Thông chỉ huy mọi người phá hủy tất cả cơ quan trong địa động, rồi áp giải mấy gã ác tăng về lại chùa Bạch Mã, bấy giờ trời cũng hừng sáng.

 
Nguyên tác: A Chí
Dịch giả: Lê Khắc Tưởng

 

Bài Cùng Tác Giả:

0 Bình luận

Bình Luận