Trừ phái Hoàng Sơn ra còn có các nhân sĩ vũ lâm của các môn phái khác lục tục kéo tới chùa Thiếu Lâm, đêm đó chùa Thiếu Lâm vô cùng nhiệt náo, các ngôi chùa chung quanh như Pháp Vương Tự, Tung Nhạc Tự, Vĩnh Thái Tự vân vân đều chật cứng những khách vũ lâm, đó cũng chỉ là một phần trong tổng số, như bọn Cái Bang chỉ có Dương Thông ba người là ở trong chùa, còn những người khác như Ngô trưởng lão và đám đệ tử lão thống lãnh đều ở dưới núi trú túc, cũng được là ai ai cũng đều là những tay hiệp nghĩa, quản thúc môn hạ đệ tử vô cùng nghiêm ngặt do đó tuy đông người mà không có chuyện gì đáng tiếc xảy ra. Sáng sớm hôm sau, mọi người ai nấy đều lũ lượt kéo tới luyện vũ trường phía trước cổng chùa Thiếu Lâm, luyện vũ trường này vô cùng rộng lớn, bày sẵn từng dãy từng dãy hàng ghế làm thành hình vuông bao quanh một khoảng trống, chung quanh có hơn một trăm tăng nhân tay cầm nga mi côn đứng canh chừng, mọi người theo hướng dẫn của các tăng nhân Thiếu Lâm phân biệt án theo thứ tự ngồi vào trong các hàng ghế, Cái Bang dưới sự thống lãnh của Ngô trưởng lão sáng sớm đã lên chùa, còn các môn phái khác đệ tử bối phận thấp kém một chút phải đứng hầu sau lưng chưởng môn, như Cái Bang cũng chỉ có DưƠng Thông và các trưởng lão là có chỗ ngồi, chỗ của Giản trưởng lão các đà chủ ai nấy đều nhường nhau không ai dám ngồi vào đó đành bỏ trống. Dương Thông thấy Tuệ Thanh phái Hằng Sơn thống lãnh hai mươi mấy đệ tử lại trong đó có Hằng Sơn Thất Tú và Tuệ Chân sư thái, Dương Thông vội vàng bước lại thi lễ, Cái Bang ai cũng biết Tuệ Thanh sư thái là em ruột của lão bang chủ do đó đối với phái Hằng Sơn vô cùng tôn kính và thân mật. DưƠng Thông quan sát kỹ lưỡng chung quanh luyện vũ trường, nhẫm tính khoảng chừng có hơn năm trăm người nhốn nháo, có người lớn tiếng tranh luận có người đi qua đi lại hỏi thăm người mình quen biết bởi vì đây cũNg là dịp hiếm có được gặp gỡ, bên trong bên ngoài cổng chùa ồn ào náo nhiệt hết bên này đến bên kia, Dương Thông cũng gặp gỡ được vô số người quen có lạ có, mọi người tuy một phen hỗn loạn tứ tung nhưng chung chung trong hỗn loạn cũng duy trì được trật tự.

Mọi người đang chuyện trò nhiệt náo với nhau thình lình Đại Hùng bảo điện trong chùa bỗng ngân nga lên ba tiếng chuông bon bon bon tiếp theo đó cổng chùa mở rộng, chỉ thấy hai hàng tăng nhân mặc áo tăng bào màu trắng lũ lượt bước ra, ai nấy đều cúi đầu rủ mi chắp tay chữ thập theo thứ tự tổng cộng mười tám người đứng thành hai hàng cung kính đứng chầu trước cửa chùa, mọi người ai cũNg hiểu rằng đây là thập bát la hán của chùa Thiếu Lâm, vũ công được xem như là lợi hại nhất trong chùa. Mười tám vị la hán vừa ra khỏi chùa, mọi người bèn lập tức im lặng trở lại, nguyên cả luyện vũ trường đột nhiên im lặng như tờ ai nấy đều hoặc đứng hoặc ngồi yên lặng trông chờ ở cổng chùa, chỉ thấy sau đó có bốn vị lão tăng râu dài phât phơ cúi đầu chắp tay chầm chậm bước ra, lãnh đầu là một vị lão tăng khoác trên người chiếc áo cà sa đại hồng, viền kim quang lấp lánh, lão tăng thân hình nhỏ bé mặt mày nhăn nheo râu tóc đều bạc hai hàng lông mày nhíu lại vẻ mặt trang trọng có điều dáng vẻ ra chiều sầu khổ tinh thần không mấy hăng hái, hai bên thái dương huyệt gồ cao nhìn thấy là biết nội công tu vi đã đến mức cao thâm khôn lường, mọi người thấy lão tăng tuổi tác đâu chừng hơn tám mươi áo cà sa lại rất đặc biệt do đó đều đoánlà phương trượng chùa Thiếu Lâm Trí Không đại sư, những người còn trẻ đa số đều chưa gặp qua nhà sư ai nấy đều vô cùng hứng khởi. Phái Thiếu Lâm trước giờ vốn là Thái Sơn Bắc Đẩu của vũ lâm, nắm đầu thiên hạ anh hùng, không những vậy, Trí Không đại sư còn được nhân sĩ vũ lâm xưng tụng là thần tăng vũ công đệ nhất thiên hạ, có duyên được gặp nhà sư cũNg là một vinh hạnh cho mọi người. Sau lưng Trí Không đại sư là ba lão tăng mặc áo cà sa màu hồng lạt, một người thân hình cũng nhỏ thó râu tóc đều bạc mặt mày cũng ra chiều sầu khổ nhìn không ra tuổi tác là bao nhiêu, bàn tay trái cầm chuổi niệm châu màu đen nhánh, bọn Dương Thông đều biết là Trí Thông đại sư, là người thống lãnh đệ tử coi Tàng Kinh Các. Sau lưng Trí Thông đại sư là một lão tăng thân hình cao lớn khôi ngô mặt mày vui vẻ như Phật Di Lặc tướng mạo hiền hòa chừng sáu mươi tuổi, hàng lông mày đen trắng lẫn lộn dưới cằm lưa thưa hàm râu, mọi người nhận ra là Trí Thanh đại sư thống lãnh Giới Luật Viện. Sau Trí Thanh đại sư là một lão tăng thân hình cũng cao lớn, thiên đình rộng mặt mày hồng hào râu tóc bạc phơ cặp mắt loang loáng thần quang, ai cũng nhận ra là thủ tòa Đạt Ma Đường Trí Viễn đại sư thống lãnh các tăng nhân vũ công cao cường nhất trong chùa. Ngũ đại thần tăng của chùa Thiếu Lâm chỉ thiếu Trí Tuệ đại sư đã bị ngộ hại lần trước ở chùa Bạch Mã.

Trí Không đại sư bốn người vừa ra khỏi chùa, mọi người đều yên tĩnh trở lại, những người đang ngồi cũNg đứng dậy đón tiếp. Đám Trí Không đại sư ra khỏi cổng chùa bèn hướng về mọi người chắp tay làm lễ, Trí Không đại sư ngước mắt lên niệm Phật nói:

– A Di Đà Phật! Các vị anh hùng thiên hạ quang lâm tệ tự, tệ phái chiêu đãi có chỗ không chu toàn lão nạp xin tạ lỗi nơi đây!

Giọng của nhà sư vang dội lại dùng nội lực tống ra, nguyên cả luyện vũ trường ai nấy đều nghe rõ rõ ràng ràng, mọi người thấy nhà sư ngước mắt nhìn lên tinh quang lập tức chiếu rực tứ phía không giận mà oai, các vị chưởng môn nhân lập tức bước đến chào hỏi, bốn vị thần tăng bèn hướng về mỗi vị chưởng môn đáp lễ, mọi người bận rộn chào hỏi một hồi mới trở về lại chỗ ngồi của mình, bọn Trí Không đại sư cũng ngồi vào chỗ đã được dành sẵn phía trước. Dương Thông bấy giờ mới quan sát kỹ lưỡng cả một khu luyện vũ trường, Trí Không đại sư bốn vị thần tăng ngồi giữa, phía sau bốn người là mười hai vị La Hán, bên phải y thứ tự là phái Võ Đang, phái Hoa Sơn, phái Hằng Sơn, phái Thanh Thành, phái Côn Luân, phái Không Động, phái Hoàng Sơn bảy môn phái lớn, bên phải cócác tăng nhân Nam Thiếu Lâm Phúc Kiến Bồ Điền, phái Nga Mi, phái Hoành Sơn, Dương Thông nhận ra được đa số các chưởng môn và vũ lâm nhân sĩ ngồi bên trái, phái Võ Đang có Thanh Tòng đạo trưởng và Thanh Hư đạo trưởng, Thanh Vân đạo trưởng, phái Hoa Sơn có Triệu Tử Phong và Trác Nhất Hoa, Triệu Tử Phong một thân áo bào màu trắng lưng đeo trường kiếm khí độ hiên ngang phong tư trác tuyệt hiển lộ rõ ràng trước mắt mọi người. Phái Hằng Sơn chỉ mỗi Lâm Trung Hiền ngồi đó với mười mấy đệ tử đứng sau lưng, phái Thanh Thành có Ngọc Hư Tử và Ngọc Thanh Tử, phái Côn Luân có Thiên Hồng đạo nhân, phái Không Động có Yến Dương Thiên một mình ngồi đó, còn phái Hoàng Sơn thì có Trầm Bích Vân và Long Khiếu Phong cùng các đệ tử đứng sau lưng. Bên phải ngoài phái Hằng Sơn có Tuệ Thanh và Tuệ Chân sư thái, phái Nga Mi có Tĩnh Huyền sư thái, chùa Bạch Mã có Liễu Không đại sư, còn lại Dương Thông chưa từng gặp qua. Bọn Dương Thông và Cái Bang ngồi đối diện với chùa Thiếu Lâm, bên cạnh là các môn phái nhỏ trong giang hồ nhưKim Cương Quyền Môn, Thái Cực Môn, Bác Quái Môn, Bát Tiên Kiếm, Ưng Trảo Môn, Hầu Quyền, Túy Quyền vân vân.

Lần này phái Thiếu Lâm thỉnh mời trên dưới năm mươi môn phái, đa phần là những kẻ có tiếng hiệp nghĩa trong giang hồ. Dương Thông thấy chỗ Thiếu Lâm tự Phúc Kiến Bồ Điền có một vị lão tăng mày bạc tuổi tác chừng sáu mươi, mặt vuông tai lớn hai hàng lông mày ngược lên thân hình cao lớn đầu đội mũ tay phải cầm cây cửu tích thiền trượng mặc áo cà sa viền kim tuyến ngũ sắc oai phong lẫm lẫm, lão hòa thượng trước sau vẫn cúi đầu nhắm mắt niệm Phật ngón tay lần đếm hạt bồ đề tựa hồ như không biết mấy trăm người đang nhiệt náo chung quanh, đợi đến lúc đám Trí Không đại sư bước ra khỏi chùa nhà sư mới mở bừng mắt ra đứng dậy thi lễ. Dương Thông quay qua Lỗ trưởng lão hỏi thăm mới biết đó là trụ trì chùa Thiếu Lâm ở Phúc Kiến Bồ Điền pháp danh là Huyền Ân, Dương Thông ở trong chùa lâu nay mà chưa thấy bóng dáng nhà sư chắc là mới đến sau này. Dương Thông nhìn quanh thấy nhiều người hướng về đám Cái Bang chỉ chỉ chỏ chỏ bàn luận bèn đoán là họ đang nói đến mình. Kỳ thực những người này đa số đều chưa bao giờ gặp qua Dương Thông, chỉ nghe qua những chuyện y làm lúc trước, thấy y còn trẻ tuổi chỉ độ chừng hơn hai mươi, còn đám Cái Bang trưởng lão và đà chủ ai nấy đều râu tóc bạc phơ bất giác kinh ngạc không biết tại sao mọi người ủng hộ y lên làm bang chủ, do đó ai nấy đều xôn xao bàn tán. Đám Cái Bang thấy vậy cũng chỉ mỉm cười tủm tỉm không ai nói gì.

Trí Không đại sư thấy mọi người đã đến đông đủ đầu vào đó bèn hắng giọng nói:

– Hôm này là ngày Phật Tổ thành đạo, lão nạp mời các vị anh hùng đến đây cùng dùng một chén Lạp Bát Bật cầu mong Phật Tổ ban phúc cho thập phương phù hộ cho giang hồ vũ lâm được bình an.

Dương Thông đã có nghe Đoàn Nhị nói đến ngày tám tháng chạp là ngày đức Phật Thích Ca Mâu Ni thành đạo, đến ngày đó chùa miếu khắp nơi đều dùng các vật liệu nấu thành cháo đem bố thí kẻ khốn cùng, người ta nói là ăn được bát cháo đó là trong năm sẽ đưỢc Phật Tổ phù hộ, có thể khu trừ tà ma chống ôn dịch. Chùa Thiếu Lâm cứ lệ mười năm là mời chưởng môn các phái trong giang hồ lại ăn bát cháo, có điều như năm nay mời vô số các nhân sĩ trong giang hồ lại cũNg chỉ là lần đầu, do đó mà không ít người cảm thấy rất vinh hạnh.Trí Không đại sư lại cao giọng hô lên:

– Đem lạp bát bật ra mời!

Giọng nhà sư vừa dứt lập tức có vô số các tăng nhân thi nhau khiêng các thùng cháo lũ lượt bước ra, bởi vì cháo nấu có nhiều hương liệu do đó mùi thơm bốc lên sực nức cả luyện vũ trường, ai nấy bất giác đều cảm thấy cổ họng trào bọt. Mọi người lại bắt đầu nghị luận xôn xao, các tăng nhân bắt đầu múc cháo mời các chưởng môn nhân và các nhân vật có danh vọng trước, đợi những người đó ăn xong rồi mới tiếp tục mời các môn hạ đệ tử, bởi vì có quá nhiều người cháo chỉ múc được cho mỗI người mỗi chén, mọi người ăn xong hết rồi lại tắc lưỡi bàn bạc với nhau một hồi.

Trí Không đại sư thấy mọi người ai nấy đã ăn xong cháo, bèn đứng dậy nói:

– Lão nạp hôm nay mời các vị anh hùng lại đây, thứ nhất là cùng thưởng thức lạp bát bật của tệ tự, đồng thời có một chuyện quan trọng muốn thương lượng với chúng vị anh hùng thiên hạ.

Thật ra là đa số những nhân sĩ vũ lâm đến chùa Thiếu Lâm đều đã suy đoán được dụng ý chùa Thiếu Lâm mời họ lại đây vì chuyện gì, ai nấy đều yên lặng chờ nhà sư tuyên bố, Trí Không đại sư lại hắng giọng rồi nói:

– Cách đây không bao lâu, Trí Tuệ sư đệ và hơn hai mươi tăng đồ bị người sát hại ở chùa Bạch Mã Lạc Dương, cả chùa Bạch Mã trên dưỚi gần trăm tăng nhân cũNg bị tàn sát cùng một lúc, còn có Giản trưởng lão của Cái Bang cũNg bị chung số phận, tình hình lúc đó ra sao xin mời Liễu Không đại sư nói rõ cho mọi người cùng nghe một phen.

Nói xong nhà sư hướng về Liễu Không đại sư khom người chắp tay làm lễ nói:

– Liễu Không đại sư, xin mời ngài đem tình hình lúc đó ra sao nói cho mọi người cùng nghe.

Liễu Không đại sư đứng dậy chắp tay đáp lễ lại Trí Không đại sư rồi hướng về tứ phía nhìn quanh và nói:

– A Di Đà Phật! Tội quá! Tội quá!

Nhà sư niệm Phật lên mấy tiếng rồi đem chuyện Lưu Hạc Tiên bị giết ở chùa Bạch Mã ra sao, Dương Thông cùng đám tăng nhân chùa Thiếu Lâm phá hủy sào huyệt của bọn ác tăng ở chùa Phụng Tiên ra sao, rồi tối đó ở chùa Bạch Mã xảy ra chuyện tàn sát ra sao, kể lại từ đầu đến cuối, ai nấy nghe xong đều nghiến răng mắng chửi hung thủ ác độc, Trí Không đại sư móc trong người ra một tấm vải đưa lên nói:

– Mời mọi người cùng xem thử tấm vải này, đây chính là tiêu chí hung thủ đã để lại sau khi giết người.

Nhà sư giương tấm vải ra, mọi người bèn thấy trên tấm vải màu trắng tinh có thêu một mảnh mặt trời đỏ rực, chung quanh còn có những ngọn lữa đỏ, dưới đó có hàng chữ, ‘theo ta thì sống, nghịch ta thì chết’ tám chữ lớn dùng máu viết xuống rõ rõ ràng ràng như in, Trí Không đại sư lại hỏi:

– Có ai nhận ra được lá cờ này là tiêu chí của môn phái nào không ?

Nhà sư vừa dứt tiếng bèn có mười mấy người tuổi tác đã cao lớn tiếng nói:

– Đấy là lá cờ Thánh Hỏa Liệt Nhật của bọn Di Lặc tà giáo!

Những người này hoặc đã có ngưỜi thân hoặc quen bị người Di lặc giáo hãm hại hoặc đã nghe qua lai lịch của lá cờ, Trí Không đại sư gật đầu nói:

– Đúng vậy, đây là lá cờ Thánh Hỏa Liệt Nhật của Di Lặc Giao năm xưa, không những thế bọn họ còn thêu thêm hàng chữ, ‘theo ta thì sống, nghịch ta thì chết’,khẩu khí lớn lao dường thế!

Thanh Tòng đạo trưởng phái Võ Đang cũng móc trong người ra lá cờ đứng dậy nói:

– Mọi người xin hãy xem đây, Thanh Mộc sư đệ của bần đạo và trăm mạng người ở Kim Đạo tiêu cuộc Nam Dương cũng bị Di Lặc giáo sát hại.

Lão nói xong cũng trải lá cờ ra bày hình thêu mặt trời đỏ rực với ngọn lữa, mọi người thấy lá cờ đó cũNg giống hệt như lá cờ của Trí Không đại sư đều không khỏi giật mình, Triệu Tử Phong phái Hoa Sơn cũng đứng dậy móc trong người ra một lá cờ tương tự nói:

– Ân sư của tại hạ cũng bị chết dưới tay bọn Di Lặc giáo, xin mọi người xem đây.

Y rảy lá cờ ra cho mọi người xem quả nhiên cũng là một thứ, tiếp theo đó Thiên Hồng đạo nhân phái Côn Luân, Trầm Bích Vân phái Hoàng Sơn mỗi người cũng đưa ra lá cờ, ai nấy nhìn xong đều cất tiếng mắng chửi không ngớt. Tĩnh Huyền sư thái của phái Nga Mi thấy vậy cũng đứng dậy chắp tay nói:

– A Di Đà Phật! Tĩnh Linh sư thái của tệ phái đem mười mấy đệ tử đi Hoa Sơn điếu tang Vi lão chưởng môn trên đường cũng bị sát hại, thậm chí các đệ tử trẻ tuổi còn bị …

Tĩnh Huyền sư thái nói đến đó bèn ngưng bặt, cúi đầu niệm Phật:

– Thật là tội quá! Tội quá!

Tuy sư thái không nói ra nhưng ai cũng hiểu là bọn phỉ đồ đã làm ô nhục đám nữ đệ tử trẻ tuổi, Tĩnh Huyền sư thái cũNg móc ra lá cờ Thánh Hỏa Liệt Nhật đưa cho mọi người xem, sư thái lại nói:

– Đây chính là lá cờ hung thủ để lại.

Lâm Trung Hiền phái Hằng Sơn cũng hùng hỗ đứng dậy nói:

– Bọn Di Lặc giáo thật là quá ác độc, ngay cả người tu hành cũng không buông tha còn có chuyện gì bại hoại khác mà không làm ? Thật là tội ác ngập trời, thiên lý khó tha thứ, phái chúng tôi cũng bị địch tập kích ở núi Thái Hành Sơn, kẻ địch tự xưng là người của Di Lặc giáo, lão phu còn sợ oan uổng bọn chúng nên chưa khẳng định, đến bây giờ mới dám tin là vậy.

Ngọc Hư Tử của phái Thanh Thành cũNg đứng dậy nói:

– Tệ phái cũng có mười mấy kẻ đệ tử bị một đám người áo đen bịt mặt mặc áo có vầng mặt trời với ngọn lữa đỏ sát hại xem ra cũng là cùng một bọn hung đồ.

Mọi người mấy hôm trước đều đã nghe tin phái Nga Mi, phái Thanh Thành, phái Hằng Sơn bị tập kích, ai nấy đều cảm thấy khủng bố không biết chừng nào đến phiên mình.

Lâm Trung Hiền hướng về Trí Không đại sư nói:

– Phương trượng đại sư, Di Lặc giáo tàn sát nhân sĩ giang hồ như thế thật là lòng dạ cầm thú ai ai cũng biết, chúng ta không thể nào ngồi đó chờ chết, xin đại sư phát thi hiệu lệnh, chúng tôi nhất quyết theo gót đại sư một trận tử chiến.

Vô số người nghe lão nói vậy đều lớn tiếng phụ họa, Trí Không thấy vậy bèn nói:

– Lão nạp hôm nay mời các vị lại đây cũng chính là vì chuyện này, lão nạp nghĩ chúng ta là một phái vũ lâm đồng khí tương liên phải đoàn kết với nhau thôi cử một vị tài đức kiêm toàn đứng ra làm minh chủ của vũ lâm, lãnh đạo chúng vị anh hùng cùng đối phó với Di Lặc giáo đã sát hại vô số đồng đạo, trừ khử một tổ chức tà giáo làm nguy hại vũ lâm này, mọi người nghĩ sao ?

Trí Không đại sư vừa nói xong, mọi người bèn thấy trụ trì chùa Thiếu Lâm Bồ Điền Phúc Kiến đứng dậy niệm Phật nói:

– Nam Vô A Di Đà Phật! Phương trượng đại sư hôm nay chiêu tập bọn chúng tôi lại đây chính là vì chuyện này chăng ?

Giọng của nhà sư vang vọng khắp nơi tiếng nào tiếng nấy rõ rõ ràng ràng hiển nhiên dùng nội lực phát ra lập tức đè lên những tiếng nghị luận hỗn tạp đang nổi lên khắp tứ phía. Trí Không đại sư gật đầu đáp:

– Đúng vậy, Phật Tổ từ bi, chúng ta bái Phật luyện vũ chính là để hoằng dương Phật Pháp, học lòng đại từ đại bi của Phật Tổ giải cứu chúng sinh thụ khổ thụ nạn, tới nay đã có mấy trăm người mất mạng dưới tay bọn Di Lặc giáo, Di Lặc giáo ngày nay không còn khác gì QUỹ Giáo năm xưa, đã trở thành họa hại lớn lao cho giang hồ, nếu chúng ta không trừ khử bọn chúng, sẽ không biết có bao nhiêu người nữa táng mạng, chúng ta là đệ tử của nhà Phật chuyện động đao động thương tuy là phạm với giới luật nhà Phật lòng từ bi, nhưng diệt trừ tà ma là để phổ độ cứu vớt chúng sinh, không biết Huyền Ân đại sư cao kiến thế nào ?

Huyền Ân đại sư tuy là trụ trì của chùa Thiếu Lâm ở Bồ Điền Phúc Kiến, án đạo lý là phải nghe theo mệnh lệnh chủa chùa Thiếu Lâm, có điều mấy chục năm nay, chùa Thiếu Lâm ở miền nam phát triển thần tốc, hương hỏa vô cùng thịnh vượng, đệ tử tục gia và tăng nhân số mục đã vượt qua mấy ngàn người, thanh danh chấn động, ngấm ngầm đã lìa ra khỏi chùa Thiếu Lâm quản hạt, nghiễm nhiên trở thành ngang hàng với chùa mẹ, do đó mà Trí Không đại sư đối với Huyền Ân đại sư thái độ vô cùng cung cẩn.

Huyền Ân đại sư cũng chắp tay niệm Phật đáp:

– Nam Vô A Di Đà Phật! Phật dạy ‘mình không vào địa ngục thì ai vào’, năm xưa đức Phật từ bi cắt thịt đùi cho chim ưng ăn cho hỗ đở lòng đều là do lòng từ bi, kinh Phật có nói ‘Thiện, ác cuối cùng đều có báo ứng’, có thiện căn thì có thiện quả, có ác căn chắc chắn sẽ có ác báo, như nếu bọn họ quả thật làm chuyện bất nghĩa độc ác như vậy, Phật tổ nhất định sẽ trừng phạt thôi, đức Phật còn dặn chúng sinh, kiếp người có bảy điều khổ,là sinh, lão, bệnh, tử, oán thì sinh ra hận, ái thì sinh ra ly biệt, cầu thì không được; chúng ta là kẻ xuất gia ngũ căn thanh tịnh tứ đại giai không, vốn lý là phải nhìn xuyên hồng trần từ bỏ thất tình lục dục nhảy ra khỏi tam giới, vượt khỏi ngũ hành, thành tâm bái Phật, không tranh chấp với trần thế không dính vào chuyện phàm trần mới là phải, như nếu sa vào những chuyện thế tục bao giờ mới đắc được đạo ? Nhân quả báo ứng, sinh tử luân hồi là ý trời như nếu oan oan tương báo lúc nào mới hết chuyện ? Phật dạy ‘sinh tức là tử, tử tức là sinh, sinh tử luân hồi nhân quả báo ứng.’ Người còn dạy ‘bất hữu trung hữu, bất vô trung vô, bất sắc trung sắc, không không trung không.Phi hữu vi hữu, phi vô vi vô, phi sắc vi sắc, phi không vi không. Không tức thị không, sắc tức thị sắc, sắc vô định sắc, sắc tức thị không, không vô định không, không tức thị sắc, tri không bất không, tri sắc bất sắc, danh đã chiếu rồi thì mới được diệu âm. Theo lão nạp nhận định, chúng ta là kẻ xuất gia thì nên ít phạm vào chuyện sát giới là hơn.

Mọi người tuy không hiểu Huyền Ân đại sư nói gì nhưng nghe giọng điệu của nhà sư thì tựa hồ như đang trách móc chuyện chùa Thiếu Lâm giết chóc ở chùa Bạch Mã mới dẫn đến tai họa xảy ra sau đó, chùa Thiếu Lâm ở Bồ Điền Phúc Kiến chưa hề có tăng nhân nào bị Di Lặc giáo sát hại, xem ra mọi người hiểu ý của nhà sư là không muốn tham dự vào một trường tranh đấu sắp tới này.

Trí Không đại sư nghe Huyền Ân đại sư nói một hồi bèn cúi đầu cất tiếng niệm Phật đáp:

– A Di Đà Phật! Huyền Ân đại sư nói rất đúng.

Nhà sư bấy giờ đang nghĩ đến chuyện, như nếu các môn các phái kéo lại vi công Di Lặc giáo, một trường huyết chiến xảy ra sẽ không biết có bao nhiêu người sẽ bị táng mạng. Phái Nga Mi, phái Hoành Sơn, phái Thanh Thành và phái Võ Đang nghe nhà sư nói vậy cũng đều lặng thinh, bởi vì mấy phái này vốn toàn là kẻ xuất gia đáng lý ra phải xem hồng trần sinh tử thất tình lục dục như không có, dốc lòng tu đạo. Nhưng các môn các phái trong giang hồ mấy chục năm nay đều không ngớt thọc tay vào chuyện thị phi trong giang hồ, rõ ràng là đã đi ngược lại bản ý của kẻ xuất gia.

Chưởng môn phái Hoa Sơn là Triệu Tử Phong nghĩ thầm trong bụng:

– Lão trọc nhà người chưa có ai bị chết dĩ nhiên là không thèm để ý, như nếu Nam Thiếu Lâm nhà lão cũng chết đi mấy chục hòa thượng xem nhà ngươi còn nói được như vậy không ?

Ngoài mặt thì tươi cười nói:

– Huyền Ân đại sư nói thật là đúng, xem ra chúng ta cũNg không cần phải động nộ can qua, cứ mời Huyền Ân đại sư niệm vài lần Kim Cương Kinh cho ân sư tại hạ và chúng vị thần tăng phái Thiếu Lâm đã bị sát hại, như thế Di Lặc giáo sẽ biết ‘bể khổ mênh mông, quay đầu là bờ’ vậy, bọn họ vĩnh viễn sẽ buông đao đồ tể lập tức thành Phật, sau này giang hồ sẽ được một phen thanh bình, như vậy không phải là chuyện đẹp quá hay sao ?

Mọi người nghe Triệu Tử Phong nói trào lộng bất giác quay qua Huyền Ân đại sư cười tủm tỉm, ai cũng nghĩ thầm:

– Lão hòa thượng nhà ông ăn nói vu khoát, hiện giờ cá nằm trên thớt không lẽ để cho người ta tự ý mổ xẻ ?

Chưởng môn phái Không Động là Yến DưƠng Thiên cũng cười hăng hắc nói:

– Triệu chưởng môn nói thật quá đúng, chúng ta hãy mời Huyền Ân đại sư đến tổng đàn Di Lắc giáo niệm thêm vài cuốn Kim CưƠng Kinh là xong, Phật lý quá tinh thâm chúng ta thật tình ngộ tính quá thô thiển làm sao mà biết đường nào đúng ? Như nếu Di Lặc giáo không thờ phụng Phật Tổ không hiểu được Phật lý, tại hạ tình nguyện niệm Tứ Thư Ngũ Kinh vài lần là hung thủ sẽ vuông dao đồ tể lập tức thành Phật ngay!

Mọi người nghe hai người nói đùa đều cảm thấy buồn cười, Huyền Ân đại sư mặt mày đỏ gay lên, Yên Dương Thiên lại vừa cười vừa nói tiếp:

– Còn nếu bọn Di Lặc giáo không biết đọc chữ không dạy dỗ được vẫn cứ tiếp tục sát hại chúng ta thì Trí Không đại sư cứ việc triệu tập đệ tử Thiếu Lâm bày hàng đâu vào đó đưa cổ ra cho họ chặt từng cái đầu một, đấy chính là ‘mình không vào địa ngục ai vào’, như nếu bọn họ còn chưa thỏa lòng thì các mo^nca’c phái chúng ta cũng cứ đứng yên cho họ muốn cắt mũi cắt tai thì cắt, muốn móc mắt cũng cứ tự tiện móc, muốn chặt tay cứ việc chặt tay muốn chặt đầu cứ việc chặt đầu chúng ta cứ việc đứng yên cho họ muốn làm gì thì làm, đấy chính là ngũ căn thanh tịnh, như nếu muốn ăn thịt chúng ta cứ việc chọn những người nào thịt mềm cắt cho họ, đấy chính là cắt thịt cho chim ưng đởlòng, xả thân nuôi cọp. Sống tức là chết, chết tức là sống, bây giờ chúng ta còn đang sống trên thế gian này chỉ làm tăng thêm tội nghiệt cho bọn họ thôi, lại còn ăn không cơm gạo ăn không rượu thịt thật là tội quá tội quá! Mọi người chi bằng xuống hết âm tào địa phủ quách! Như thế là hết quách sinh lão bệnh tử ưu sầu, hết quách đau khổ cũNg khỏi phải tốn tiền ăn uống tiêu phí cứ ở trên trời tự do tự tại sung sướng biết bao nhiêu! Đợi bọn Di Lặc giáo giết hết bọn chúng ta rồi lúc đó bọn họ sẽ buông đao đồ tể lập tức thành Phật, thiên hạ thái bình thôi!

Mọi người nghe gã nói đùa ôm bụng người nghiêng ngã một trận.

Huyền Ân đại sư thấy Yến Dương Thiên và Triệu Tử Phong hai người đùa cợt mình, lập tức nổi trận lôi đình hét lớn:

– Hai người muốn đem ta ra tiêu di sao ?

Vừa nói xong, chỉ thấy ngón trỏ và ngón tay giữa bàn tay phải của nhà sư liên tiếp búng ra mấy cái về hướng Yến Dương Thiên và Triệu Tử Phong, lập tức bỗng thấy có hai luồng kình phong vô hình xé gió bắn lại chỗ hai người, tuy hai bên cách nhau tới cả mười thước nhưng kình phong vừa nhanh vừa mạnh thoáng chốc đã ùa lại, mọi người đều giật nãy mình, không ai ngờ rằng nội công của nhà sư lại đến mức thâm hậu dường đó, quả thật có chỗ độc đáo hơn người, nhiều người nhận ra đó chính là Ma Kha Chỉ trong bảy mươi hai tuyệt kỹ của Thiếu Lâm, oai lực có thể xuyên thủng sắt đá, như nếu trúng phải thân thể con người sẽ tạo ngay một lỗ thủng không chết cũng bị thương nặng nề, mọi người không ai ngờ được rằng Huyền Ân là kẻ xuất gia mà chưa kịp nói tiếng gì đã xuất thủ hại người, lòng dạ từ bi nhà Phật chẳng biết để đâu, ai nấy đều kinh hãi thộn mặt ra.

Triệu Tử Phong và Yến Dương Thiên hai người cũng không liệu được lão hòa thượng này lại xuất thủ cay độc trước mặt bao nhiêu nhân sĩ vũ lâm thiên hạ, do đó không ai đề phòng kịp thời, mắt thấy kình phong ào ào phất qua áo bào hai người chắc chắn sẽ bị trọng thương dưới tay lão hòa thượng, mọi người ai nấy đều la hoảng lên. Thình lình chỉ thấy ống tay áo của Trí Không đại sư phất lên, mặt đất lập tức bốc lên một làn bụi mù, Triệu Tử Phong và Yên Dương Thiên hai người lúc đó đang cảm thấy một luồng kình phong tập kích vào Đàn Trung huyệt của mình, hai người không tránh kịp đành phải hoảng hốt vận khí đưa lại đó phòng ngự chỉ mong luồng chân khí trong người giảm đi phần nào kình lực của địch thủ, có điều hai người đã cảm thấy được kình lực đối phương quá ư mạnh mẻ mình không thể nào tránh khỏi trọng thương lần này. Ống tay áo của Trí Không đại sư vừa phất lên thình lình bỗng thấy luồng kình phong tập kích hai người biến đi mất sạch không hình không bóng, hai người biết Trí Không đại sư đã hóa giải được nguy cơ trước mắt cứu mạng cho mình bèn đưa mắt nhìn qua nhà sư lộ vẻ cảm kích bội phục.

Yến Dương Thiên và Triệu Tử Phong thấy Trí Không đại sư đã giải được nguy cơ vội vàng nhảy bật dậy, Yến Dương Thiên mắng lớn:

– Lão tặc thốc, dám lén lút hại người sao, Yến mỗ không lẽ đi sợ nhà ngươi ? Thử nếm một quyền của ta!

Nói rồi chỉ thấy gã sãi bước lại, một quyền nhắm Huyền Ân đại sư đánh tới, nhát quyền đó của gã trong cơn thịnh nộ vừa mạnh mẽ vừa cay độc thật là sức lực bình sinh đánh ra, trong cơn giận dữ ăn nói không giữ lời, trong luyện vũ trường có không ít bao nhiêu là tăng nhân của chùa Thiếu Lâm ai nấy đều lộ vẻ không vui, Trí Không đại sư và các vị đại sư chùa Thiếu Lâm đều là cao tăng đắc đạo chẳng ai để tâm. Huyền Ân thấy quyền của Yến DưƠng Thiên đánh lại cương mãnh không dám chính diện đở, nhà sư bèn nhảy ra khỏi ghế né qua một bên, mọi người chỉ nghe rắc rắc mấy tiếng, chiếc ghế Huyền Ân vừa ngồi đã bị Yến Dương Thiên đánh cho gãy làm bốn năm mãnh. Huyền Ân thò ngón trỏ ra điểm tới Yến Dương Thiên đồng thời cây cửu tích thiền trượng trong tay phải cũNg quạt lại phía gã, Yến Nam Thiên né người qua xoay ngược tay rút cây thiết xích điểm ngược lại Huyền Ân, hai người lập tức đánh nhau túi bụi ngay trong luyện vũ trường, Triệu Tử Phong đang tính xông lại Huyền Ân, thấy Yến Dương Thiên đã đánh nhau với nhà sư, hai người ai nấy cũng đều là chưởng môn nhân không tiện xông lại giáp công đành hậm hực đứng ngoài xem đấu. Mọi người thấy vậy không biết làm sao cho phải, bỗng nghe Trí Không đại sư lên tiếng niệm Phật nói:

– A Di Đà Phật! Xin hai vị hãy dừng tay!

Vừa dứt lời đã thấy một bóng màu đỏ thoáng qua, thân hình nhỏ bé của Trí Không đại sư đã hạ xuống chính giữa Yến DưƠng Thiên và Huyền Ân đại sư, chỉ thấy hai bàn tay nhà sư hai bên trái phải nhẹ nhàng chụp một cái, cây thiết xích và thiền trượng của hai người đã bị nhà sư chụp trúng, đồng thời tấm áo cà sa đỏ của nhà sư phồng lên như một trái bóng, nhiều người trong luyện vũ trường nhận ra được đấy là Phục Ma Cà Sa Công của phái Thiếu Lâm, một tuyệt kỹ thượng thừa khó luyện nhất, còn hai cú chụp vừa rồi chính là Long Trảo Thủ công phu, nắm quyền của Yến Dương Thiên và Ma Kha Chỉ của Huyền Ân đến đánh vào thân người Trí Không đại sư, hai người đều giật nãy mình kinh hãi vội vàng ngừng tay nhảy ra ngoài, nhìn lại thấy Trí Không đại sư vẫn đang đứng đó không hề hấn gì bấy giờ mới thở phào một hơi nhẹ nhõm, phải biết Trí Không đại sư là phương trượng chùa Thiếu Lâm là Thái Sơn bắc đẩu của vũ lâm, như nếu hai người ngộ thương hải nhà sư thật không biết tai họa tới bao nhiêu mà nói.

Trí Không đại sư thấy hai người đã dừng tay bèn phẩy phẩy cà sa thu lại chân khí niệm Phật nói:

– A Di Đà Phật! Hai vị xin dừng tay cho lão nạp nói một lời được chăng ?

Yến Dương Thiên và Huyền Ân thấy Trí Không đại sư hiển lộ tuyệt kỹ cao thâm khôn lường bất giác lấy làm khâm phục, thêm vào đó lúc nãy đã xém gây tổn thương cho nhà sư do đó đâu còn có ý muốn xung động, Yến Dương Thiên bèn nói:

– Nễ mặt Trí Không đại sư, hôm nay bỏ qua không đếm xỉa tới lão trọc nhà ngươi, hôm khác ta sẽ nhất định tìm đến đòi nợ.

Nói rồi gã quay qua Trí Không đại sư khom lưng thi lễ nói:

– Lúc nãy Yến mỗ xém nữa đã ngộ thương đại sư thật là đắc tội xin đại sư tha lỗi.

Trí Không đại sư đáp lễ nói:

– Yến chưởng môn xin đừng khách khí.

Yến Dương Thiên bèn quay lại chỗ ngồi, Huyền Ân đại sư cũng hừ lên một tiếng quay trở về chỗ của mình, chiếc ghế của nhà sư bị Yến Dương Thiên một quyền làm gãy tan tành, nhà sư đứng sững thộn mặt ra đó, mọi người thấy Nam Thiếu Lâm Bồ Điền Phúc Kiến tự dưng lại gây oán cừu với phái Không Động đều thở ra. Trí Không đại sư lập tức cao giọng gọi:

– Mau lấy ghế cho Huyền Ân đại sư.

Một tăng nhân vội vàng quay người chạy vào trong chùa lấy ghế, Triệu Tử Phong lúc nãy xém nữa đã bị Ma Kha Chỉ của Huyền Ân đại sư làm trọng thương vô cùng phẫn nộ, y thấy chỗ Cái Bang có một chiếc ghế không có người ngồi, vốn là của Giản trưởng lão, các đà chủ nhường qua nhường lại không ai dám ngồi, bèn sải bước tiên lại hướng về Dương Thông cười nói:

– Dương bang chủ, tại hạ xin mượn chiếc ghế này một lát được không ?

Dương Thông cười đáp:

– Triệu đại ca khỏi cần khách khí.

Triệu Tử Phong tủm tỉm cười, dùng ống tay áo phủi phủi ghế, sau đó đem lại chỗ Huyền Ân đại sư cười nói:

– Huyền Ân đại sư, tại hạ và Yến chưởng môn hai người ngôn ngữ có chỗ xung đụng thật là có lỗi xin đại sư miễn chấp.

Nói rồi đem ghế đặt tới chỗ nhà sư ngồi lúc nãy, phủi phủi bụi rồi nói:

– Xin mời đại sư an tọa!

Nói rồi thi lễ rồi quay lại chỗ ngồi mé chỗ đệ tử phái Hoa Sơn, Huyền Ân liếc qua Triệu Tử Phong một cái cũNg chẳng nói năng gì, nhà sư thấy mình đứng ra đó người ta nhìn lom lom vào cũng kỳ mà chùa Thiếu Lâm còn chưa thấy đem ghế ra kịp bất giác tần ngần một hồi. Mọi người thấy Triệu Tử Phong không những không hiềm khích gì nhà sư còn đem ghế mời nữa đều ngấm ngầm bội phục y là người độ lượng. Huyền Ân cũng không biết Triệu Tử Phong có ý gì không có điều y đã đem ghế mời mà mình không ngồi thiên hạ sẽ cho là mình hẹp hòi, bèn quay người ngồi xuống ghế.

Dương Thông bèn tủm tỉm cười quay qua nói với Lỗ trưởng lão:

– Lão hòa thượng phen này nguy to!

Lỗ trưởng lão bỡ ngỡ hỏi:

– Bang chủ, là sao ?

Lão vừa nói xong bỗng nghe răng rắc mấy tiếng, Lỗ trưởng lão quay qua Huyền Ân bên kia nhìn bật giác bật lên cười ha hả, chỉ thấy Huyền Ân đã bổ ngửa lên trời té phịch một cái xuống đất, chiếc mũ cao đội trên đầu đã rớt qua một bên này còn cây cửu tích trượng thì rớt qua bên kia dáng điệu vô cùng bối rối, ai nấy trong luyện vũ trường đều không nhịn được ôm bụng người lăn chiêng.

 
Nguyên tác: A Chí
Dịch giả: Lê Khắc Tưởng

 

Bài Cùng Tác Giả:

0 Bình luận

Bình Luận